Vợ Ơi Chào Em

Chương 49: Thói hư vinh của phụ nữ

“Tớ lên nhà đây, cậu lái
xe cẩn thận.” Trên tay Tô Nhạc cầm một đống đồ đạc, ngồi trong chiếc xe thể
thao màu đỏ, cười cười nói với Trần Nguyệt.

“Tớ biết rồi, ngày mai
nhớ ăn mặc cẩn thận, tớ cũng sẽ đến, nếu ai không quản được cái miệng của mình,
hai chúng ta cùng nhau xử lý nó!” Trần Nguyệt nghĩ đến một số bạn học thời đại
học luôn sợ thiên hạ chưa đủ loạn, nhíu mày: “Ngày mai Ngụy đại thần cũng đi
chứ?”

Tô Nhạc gật đầu: “Anh ấy
nói sẽ đi cùng tớ.”

“Vậy không sao rồi, có
đại thần trấn giữ, làm gì có ai dám tìm cậu gây phiền phức, tớ về đây, bye
bye.” Nhấn ga, Trần Nguyệt phóng xe vút đi.

Tô Nhạc thở dài, trong cảm
nhận của Trần Nguyệt, Ngụy Sở vẫn còn là một đại thần không ai với tới được,
đây có được gọi là khoảng cách tạo ra nét đẹp không nhỉ?

Phụ nữ có thể sâu lắng,
có thể nông cạn, có thể dửng dưng, cũng có thể rất soi mói. Đối mặt với chuyện
bạn trai cũ đính hôn mà vị hôn thê không phải là mình, hơn nữa tên đó còn cố ý
mời mình tham gia, những lúc thế này, phụ nữ có ba sự lựa chọn. Thứ nhất là
không để ý tới lời mời, thứ hai là lẳng lặng tham gia, thứ ba là ăn mặc thật
đẹp tới tham dự, tỏ vẻ mình không còn tha thiết gì với người đàn ông kia nữa.

Với tính cách Tô Nhạc mà
nói, cô sẽ trang điểm nhẹ nhàng, lẳng lặng tham dự, nhưng sau khi biết Ngụy Sở
muốn đi cùng mình, cô đã biết hai từ lẳng lặng này đã xa vời như mây bay, sau
đó chấp nhận số phận cùng Trần Nguyệt đảo qua tất cả các cửa hàng lớn, tuy
nhiên, cô hoài nghi Trần Nguyệt mượn danh nghĩa mua quần áo đẹp tham dự lễ đính
hôn để ép cô đi dạo phố với cô nàng.

Sau khi bê được một đống
đồ đạc về nhà, Tô Nhạc thở dài một hơi thật sâu.

Hai ngày trước, khi cô và
Ngụy Sở cùng ăn cơm tối, Ngụy Sở chủ động đề nghị đưa cô tới lễ đính hôn của
Trang Vệ. Trong lòng cô hiểu rõ, Ngụy Sở và Trang Vệ không có nhiều chuyện làm
ăn qua lại với nhau, càng không có bao nhiêu quan hệ cá nhân, anh đi cùng cô
chỉ vì muốn tránh cho cô phải xấu hổ.

Khi cô và Trang Vệ hẹn
hò, một số nữ sinh trong trường từng nói cô là chim sẻ bay lên thành phượng
hoàng, cô và Trang Vệ chia tay, người hả hê xem kịch vui nhất định không ít,
hiện giờ Trang Vệ kết hôn với một phú nhị đại, không biết lại có bao nhiêu
người chế giễu cô. Thậm chí cô còn có thể đoán ra đại khái những người này sẽ
cười nhạo cô thế nào, loại hứng thú cười trên nỗi đau của người khác này đúng
là quá mức tầm thường.

Tô Nhạc tự nhận mình là
một người bình thường, vì vậy, cái nên tránh cô sẽ tránh, cho nên cô cũng hiểu
được vì sao Trần Nguyệt nhắc nhở cô ngày mai phải ăn mặc cẩn thận, tính cách
Trần Nguyệt tuy nóng nảy nhưng vô cùng quan tâm tới cô, hành động cũng có chừng
mực, ít nhất hồi đại học, chưa từng có ai dám nói ra nói vào điều gì trước mặt
Trần Nguyệt.

Quần áo váy vóc trên
giường tốn của Tô Nhạc không ít tiền, cô đau lòng nghĩ, nếu tháng nào cũng phải
khổ sở như thế, nói không chừng vài ngày nữa cô sẽ ngủ ngoài đường mất, cô cũng
biết chút ít tài sản này của mình không thể so bì được với những người có chỗ
dựa như đại thụ kia được, cái suy nghĩ hư vinh chết tiệt này!

Khi một người đàn ông
không còn yêu một người phụ nữ nữa thì chuyện này thật sự có thể trở thành một
lý do, lấy cớ rằng người phụ nữ kia quá hư vinh, mặt khác, bọn họ lại muốn bạn
gái ăn mặc đẹp vì họ, tăng sĩ diện cho bọn họ, vậy mới nói đàn ông luôn luôn
mâu thuẫn.


Thích chưng diện là bản
tính trời sinh của phái nữ, Tô Nhạc cũng không phải một ngoại lệ. Nếu cô có thể
ăn mặc đẹp xuất hiện trong lễ đính hôn của Trang Vệ thì cần gì phải lén lén lút
lút, tư tưởng của cô còn chưa thảm hại đến mức này.

Đưa tay sờ một chiếc váy
màu kem, Tô Nhạc lắc đầu, quả nhiên kiếp này cô chỉ có thể là một người bình
thường, không có chiều sâu, không có vẻ đẹp tâm hồn.

Trên đời không có phụ nữ
xấu, chỉ có phụ nữ lười, một người đẹp bảy phần trang điểm xong sẽ biến thành
đẹp mười phần, vì vậy, sáng sớm hôm sau, Tô Nhạc bắt đầu lục tung hộp đựng đồ
trang điểm của mình lên.

Ngụy Sở dừng xe dưới lầu,
đoán rằng hôm nay Tô Nhạc nhất định sẽ trang điểm, anh có thể hiểu được, cô
nhất định sẽ không xuề xòa đến dự lễ đính hôn của Trang Vệ, mà sẽ ăn mặc thật
đẹp, anh thích suy nghĩ hư vinh nho nhỏ này của Tô Nhạc, sự hiếu thắng ấy rất
đáng yêu.

Quả nhiên không ngoài dự
đoán của Ngụy Sở, Tô Nhạc xuất hiện trong trang phục rất diễm lệ, nhưng cũng
không có ý muốn che lấp chủ nhân bữa tiệc, mà chỉ lộ vẻ thanh nhã, anh xuống xe
giúp Tô Nhạc mở cửa: “Hôm nay em rất đẹp.”

“Hôm nay anh cũng rất
tuấn tú.” Tô Nhạc cười nhìn vẻ ngoài rất ra dáng doanh nhân thành đạt của Ngụy
Sở, nhấc giày cao gót ngồi vào trong xe, chỉnh lại những lọn tóc xoăn buông
trên đầu vai: “Hiếm khi nào em được làm thục nữ thế này, đương nhiên phải xứng
đôi với Ngụy đại thần được toàn bộ bạn học công nhận chứ.”

“Đây là vinh dự của anh.”
Ngụy Sở không che giấu vẻ ngạc nhiên trong ánh mắt, anh thích nhìn thấy những
mặt khác nhau của Tô Nhạc.

Tô Nhạc khẽ nâng cằm ra
vẻ nữ hoàng: “Đây là đương nhiên.” Cô ngày càng phát hiện nhiều điểm mới mẻ từ
Ngụy Sở, nghiêng đầu nhìn người nào đó đang mỉm cười lái xe, dường như cô còn
nhìn thấy đôi tai của một loài vật trung thành nào đó trên đầu anh, cô bỗng cảm
thấy run lên.

“Hôm nay sẽ có rất nhiều
người tham dự phải không?” Dọc đường, Ngụy Sở không thấy Tô Nhạc có vẻ không
vui nên bắt đầu nói tới trọng tâm câu chuyện: “Nghe nói hai nhà Trang Tống còn
mời không ít người trong giới doanh nhân.”

“Không phải còn có anh ở
đó sao, nếu có chỗ nào không đúng, anh nhớ nhắc em.” Thực ra Tô Nhạc cũng không
hiểu rõ giới doanh nhân này, nhưng trước giờ cô biết cách nhìn hoàn cảnh để
hành động, hẳn là sẽ không phạm phải lỗi gì quá ngớ ngẩn.

“Được, vậy em phải đứng
bên cạnh anh nhé.” Ngụy Sở cười nói rất ôn hòa: “Sau này chúng ta kết hôn, em
không cần lo lắng đến những người này, dù sao người trong giới làm ăn qua lại
cũng chỉ vì lợi ích.”

Chủ đề này có phải đã đi
xa quá rồi không? Tô Nhạc nghe đến hai chữ “kết hôn”, hai gò má ửng hồng, trong
đầu hiện ra hình ảnh hai ngày trước cô nghỉ ngơi trong nhà Ngụy Sở, dáng vẻ anh
xắn tay áo nấu cơm, thật là muốn chết.

“Kết… Kết hôn cái gì.” Tô
Nhạc hừ một tiếng: “Anh suy nghĩ quá nhiều rồi đấy.”

Đến mức nói cũng lắp bắp
sao? Ngụy Sở quay tay lái, đôi mắt cười thành hình trăng khuyết.

Bãi cỏ xanh, khách khứa,
yến tiệc, dàn nhạc, rượu ngon các màu, lễ đính hôn của Trang Vệ đúng là vô cùng
xa hoa, nhiều người đã tới, tiếng nói chuyện, tiếng nhạc làm cho không khí lễ

đính hôn rất vui vẻ, náo nhiệt.

Bạn học cũ gặp nhau khó
tránh khỏi nói nhiều, mấy bạn học cùng thành phố tụ tập lại một chỗ, trò chuyện
công việc mấy năm gần đây, tiền lương bao nhiêu, phát triển thế nào, đương
nhiên sẽ so bì ai hơn ai, giống như không phải đang ôn chuyện mà đang so sánh
thiệt hơn.

“Hình như hôm nay Tô Nhạc
không đến.” Từ khi tới nơi đến giờ, Hà Lệ vẫn để ý trong bữa tiệc, đã nửa tiếng
rồi, lễ đính hôn cũng sắp bắt đầu, vậy mà Tô Nhạc còn chưa tới, cô nghĩ có chút
hả hê, có lẽ Tô Nhạc sẽ không tới.

“Tới hay không là chuyện
của người ta.” Đường Thiến Vũ không thích giọng điệu hả hê này của Hà Lệ, đều
là bạn học, có cần bỏ đá xuống giếng thế không?

Hà Lệ liếc mắt nhìn Đường
Thiến Vũ: “Tôi nói một câu thì có sao, hai ngày trước không phải cô ta còn khí
thế lắm à?”

Một bạn học nữ cũng hạ
giọng góp chuyện: “Ngày đó chúng ta còn tưởng cô ta chim sẻ biến thành phượng
hoàng, kết quả là hoàng tử lấy công chúa, không có phần cho cô ta.”

Lý Huyên Nhiễm vừa đi đến
nơi nghe thấy như vậy liền nhíu mày. Trong hội bạn học mấy tháng trước, cô đã
biết có một số bạn học nữ thích bỏ đá xuống giếng, hiện giờ mấy tháng đã qua,
tật xấu của những người này không những không thay đổi mà còn nghiêm trọng hơn:
“Trang Vệ mà cũng được coi là hoàng tử à, Tô Nhạc cũng không phải chim sẻ, đừng
có bày bản mặt ghen tức của mấy người ra, xấu xí, khó coi lắm.”

“Chúng tôi ghen tức cô ta
bị Trang Vệ đá chắc?” Hà Lệ thấy người nói là Lý Huyên Nhiễm trước giờ không
biết nói chuyện khách khí, nhớ tới lần trước trong hội bạn học, Lý Huyên Nhiễm
cũng nói Lâm Kỳ, bạn gái lúc đó của Trang Vệ không ra gì, cô đành nhịn xuống,
không tiếp tục nói nữa.

Bạn học nữ thích nói xấu
sau lưng kia cũng ngậm miệng.

“Đó chẳng phải Lâm Kỳ
sao, cô ta tới đây làm gì?” Một người thấp giọng nói khiến cho bầu không khí
xấu hổ tiêu tan không còn bóng dáng, bọn họ đồng loạt nhìn về phía bàn đăng kí
tên khách.

Người kia đúng là Lâm Kỳ,
hiện giờ cô ta khác nhiều so với hồi gặp ở hội bạn học, mặc một chiếc váy dài
tối màu, có vẻ gầy đi trông thấy. Mấy người bọn họ đều biết, Lâm Kỳ là kẻ thứ
ba giữa Tô Nhạc và Trang Vệ, hôm nay thấy cô ta như vậy, có kẻ hả hê, có người
thông cảm.

“Nghe nói cô ta đang làm
nhân viên phục vụ trong một khu nghỉ dưỡng.” Một bạn học nữ nói, trong giọng
nói có chút trào phúng.

Lý Huyên Nhiễm nghe những
lời này, không lên tiếng. Cách làm của Lâm Kỳ đã định trước cô ta sẽ không có
kết quả tốt, nhà họ Trang sẽ không nhận một người không biết thức thời làm con
dâu, Lâm Kỳ lại không hiểu được điểm này.

Trò khôi hài trong tiệc
rượu mấy tháng trước cô cũng có nghe nói, cuối cùng không còn nghe thấy tin tức
của Lâm Kỳ nữa, không ngờ cô ta lại trở nên thế này, đây cũng coi như một bài
học cho cô ta.

Một chiếc xe thể thao màu
đỏ kiêu ngạo dừng trên bãi đỗ xe bên ngoài bãi cỏ, mấy người đang bàn luận
chuyện Tô Nhạc giật giật khóe miệng, bởi vì bọn họ nhận ra chủ nhân chiếc xe
kia còn hung dữ hơn cả Lý Huyên Nhiễm, Trần Nguyệt.

Trần Nguyệt mặc một bộ Âu
phục thời trang lạnh lùng bước xuống xe, sập cửa xe rồi lập tức giẫm giày cao
gót bước vào trong hội trường, ung dung đi đến bàn đăng ký viết tên, nhìn
thoáng qua xung quanh, không thấy bóng dáng Tô Nhạc và Ngụy đại thần.

Quả nhiên đại thần luôn
phải xuất hiện trên sân khấu vào thời điểm cuối cùng, đúng không? Cô sờ sờ cằm,
xem ra Tô Nhạc cùng Ngụy đại thần miệng thì nói muốn âm thầm tới nhưng thật ra
là đã dùng cách rất thu hút sự chú ý rồi.

Liếc mắt nhìn Trang Vệ
trong bộ Âu phục màu trắng như hoàng tử bạch mã, Trần Nguyệt cười nhạt, hiện
giờ không biết trong lòng gã đàn ông này đã hối hận đến mức nào.

Cách hội trường náo nhiệt
không xa, một chiếc xe màu đen đang hướng về phía này, một số khách khứa tinh
mắt đã nhận ra, đó là chiếc xe yêu quý của Ngụy Sở, tổng giám đốc Kim Sở, một
trong những công ty có tiềm năng nhất hiện nay.

“Đó là xe của anh Ngụy
đúng không?!” Một bạn học hơi cao giọng nói, khiến cho những bạn học khác không
nhịn được mà nhìn về phía chiếc xe màu đen đang dừng lại bên ngoài hội trường.