Ngày Ngụy Sở tới tiễn Tô
Nhạc là môt buổi sáng có mưa, Tô Nhạc mặc một chiếc quần jeans sáng màu, trên
người mặc một chiếc áo sơ mi nhạt màu, mái tóc bình thường hay cột lên nay đang
rủ xuống hai vai, hơi cong cong, đem lại cảm giác thật khác biệt.
Anh nhìn Tô Nhạc đi đăng
kí, sau đó biến mất sau cánh cửa. Trên đường đi, Tô Nhạc luôn luôn nói cười,
nhưng Ngụy Sở lại cảm thấy dường như Tô Nhạc đang chờ một cái gì đó. Chỉ cần cô
trở về từ thành phố S sẽ có một kết quả.
Bạn thân của anh từng
nói, người thích Tô Nhạc nếu thiếu kiên định sẽ vô cùng vất vả.
Trong quá trình theo đuổi
Tô Nhạc, anh không cảm thấy vất vả, mà chỉ mang theo cảm giác kỳ vọng và thích
thú. Càng hiểu về Tô Nhạc, anh càng cảm thấy một người con gái như cô thật hiếm
có. Trong suy nghĩ của người khác, cô có thể là một cô gái kiên cường, không bị
tổn thương, nhưng trong mắt anh, Tô Nhạc không khác gì những cô gái khác, cô
chỉ thông minh hơn và hoàn mỹ hơn.
Anh là đàn ông, nhưng
ghét một người đàn ông vì một người phụ nữ mềm yếu mà tổn thương người con gái
anh ta vốn nên bảo vệ, rồi mượn cớ rằng người đó không dễ dàng bị tổn thương.
Thật ra, người đàn ông
như vậy là đáng hổ thẹn nhất, một cái cớ như vậy cũng là một thứ khiến người ta
chán ghét nhất. Chính mình chân trong chân ngoài, rồi lại sợ đạo đức và lương
tâm lên án, lợi dụng danh nghĩa thiện lương, giao trái tim mình cho một người
phụ nữ khác, còn trách người con gái bên cạnh mình quá kiên cường.
Bời vì em quá kiên cường,
còn người con gái kia không có anh không thể sống được, vì vậy anh phải chăm
sóc cô ấy.
Anh là đàn ông, nên càng
hiểu được suy nghĩ đáng xấu hổ đó của đàn ông. Nhưng anh không muốn làm như
vậy, người anh yêu cho dù có kiên cường thế nào cũng là người duy nhất trong
lòng anh, những người khác dù có yếu đuối, có đáng thương, chuyện đó và anh
chẳng liên quan gì, người mà anh yêu, cuối cùng sẽ chỉ có một mình Tô Nhạc.
Lái xe rời khỏi sân bay,
Ngụy Sở nhận được điện thoại của Đàm Vi, mời anh buổi trưa cùng ăn cơm, anh
đồng ý.
Trên máy bay, Tô Nhạc
ngồi cạnh hành lang dãy bên phải, ở dãy bên trái đối diện có một đôi nam nữ, cô
gái trẻ dựa đầu lên ngực người con trai mà ngủ, người con trai cẩn thận đỡ cô
gái, tay trái lật một quyển tạp chí, động tác rất nhẹ.
Tô Nhạc nhìn thấy hình
ảnh như vậy, đột nhiên nở nụ cười, cô luôn tin tưởng sự đẹp đẽ của tình yêu,
chỉ hoài nghi tính lâu dài của nó. Nhớ tới vẻ mặt ngập ngừng của Trần Húc khi
biết mình sắp tới thành phố S, Tô Nhạc không biết nên bất an rằng có cô gái
khác chú ý tới Ngụy Sở, hay nên cảm động vì ấn tượng của mình trong mắt những
người bên cạnh Ngụy Sở rất tốt.
Lật cuốn tạp chí buồn
chán, Tô Nhạc chống cằm nghĩ, nếu như khi mình trở về lại nghe thấy tin đồn của
Ngụy Sở và người con gái khác thì sao?
Suy nghĩ cẩn thận một
lát, lại cảm thấy mình không việc gì phải tự tìm phiền não, sự việc đến cuối
cùng, nên thế nào sẽ là thế đó, hiện tại nghĩ nhiều cũng chẳng có mấy ảnh hưởng
tới kết quả, là con gái, tốt nhất nên đối xử tốt với chính mình thì hơn.
Một giờ trưa, Ngụy Sở và
Đàm Vi ngồi trong một nhà hàng theo phong cách châu Âu, đây là nhà hàng châu Âu
tốt nhất trong thành phố, trang trí thanh lịch, toàn bộ đầu bếp đều là những
người có thâm niên mời từ nước ngoài về.
Ngụy Sở thật sự không có
nhiều hứng thú đối với những đĩa sa lát, bít tết này, nhưng anh tôn trọng sự
lựa chọn của phái nữ, vì vậy cũng thờ ơ cắt thịt bò, nghe tiếng dương cầm trong
nhà hàng, trong đầu bắt đầu nghĩ, vừa rồi Tô Nhạc gửi tin nhắn nói cô ấy đã tới
khách sạn, không biết giờ đã ra ngoài ăn bữa trưa hay chưa.
“Cậu không chú tâm lắm,
có chuyện gì sao?” Đàm Vi nhìn dáng vẻ uể oải của Ngụy Sở, vẻ mặt buồn bã hỏi:
“Hay là mình quấy rầy thời gian làm việc của cậu.”
“Xin lỗi.” Ngụy Sở nhận
ra mình đã thất lễ: “Vừa rồi mình hơi thất thần một chút.”
“Hiếm khi nào mà Ngụy đại
thần luôn làm việc nghiêm túc của chúng ta lại cũng có lúc thất thần.” Đàm Vi
cười pha trò: “Việc này nhất định mình phải tuyên truyền ra ngoài mới được.”
Ngụy Sở giống như không
để ý đến chuyện đó, mở miệng: “Đại khái là đàn ông khi yêu đều sẽ mắc phải tật
xấu này.”
Trong thoáng chốc, nụ
cười trên mặt Đàm Vi cứng lại, cô cắt lung tung lên miếng thịt bò: “Cậu và bạn
gái, có vẻ như tình cảm của hai người rất tốt.”
“Mình phải trải qua bao
nhiêu cực khổ mới theo đuổi được Tiểu Nhạc.” Ngụy Sở không cảm thấy bản thân
mình theo đuổi một người con gái là đáng mất mặt: “Cô ấy rất tự lập, nhiều khi
mình cảm thấy mình không giúp gì được cho cô ấy, vì vậy chỉ có thể nghĩ cách
đối xử thật tốt với cô ấy, là một người bạn trai, mình cảm thấy không xứng
đáng.”
“Cậu rất xứng đáng, cũng
rất tốt.” Nét mặt Đàm Vi có chút buồn bã, nhớ tới người con gái tên Tô Nhạc đã
gặp một lần kia, thật sự là một cô gái rất độc lập, cũng không phải loại người
vì tiền mới tiếp cận Ngụy Sở. Cô nghĩ, nếu bạn gái Ngụy Sở là một người phụ nữ
tầm thường, cô còn có thể không để ý đến đạo đức mà giành giật thử một lần,
nhưng cô gái kia lại rất ưu tú, cũng rất xứng đôi với Ngụy Sở. Hơn nữa, một
người đàn ông thoạt nhìn có vẻ rất hấp dẫn phái nữ như Ngụy Sở, lại là một
người đứng trong bụi hoa mà không dính trên người một phiến lá, suy nghĩ vô
cùng truyền thống, cũng rất cố chấp, một khi đã yêu ai sẽ rất khó thay lòng.
Một người đàn ông như
vậy, cô gái mà người ấy yêu hẳn sẽ rất hạnh phúc, còn cô gái yêu người ấy lại
sẽ rất khổ cực. Cô thầm yêu Ngụy Sở đã nhiều năm, nhưng Ngụy Sở chưa bao giờ
chơi trò chơi mờ ám với cô, cái gì nên làm thì mới làm, phong độ có thừa, không
bao giờ đi quá giới hạn. Anh như vậy luôn làm cho cô vừa yêu lại vừa hận.
“Cảm ơn cậu đã khen ngợi
mình.” Ngụy Sở cười, gật đầu nói cảm ơn.
“Nếu cậu là bạn trai của
mình, có lẽ mình đã đi cảm tạ thần linh để cho mình có một người bạn trai như
vậy.” Đàm Vi cười như không cười, nhìn Ngụy Sở, trong lời nói mang theo hàm ý:
“Đáng tiếc, cậu lại trở thành người đàn ông của cô gái khác.”
“Mình thủ thân như ngọc
vì Tiểu Nhạc nhà mình, cậu đừng đùa mình như vậy.” Ngụy Sở uống một ngụm rượu
vang, cảm thấy vị chát tràn xuống cổ họng.
“Nếu không phải nói đùa
thì sao.” Đôi mắt Đàm Vi chăm chú nhìn từng cử động của người đàn ông như trong
tranh: “Nếu mình nói mình thích cậu từ lâu rồi, thích nhiều hơn cả bạn gái của
cậu thích cậu thì sao?”
Ngụy Sở buông dao nĩa xuống,
lau khóe miệng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Đàm Vi: “Xin lỗi, mình yêu Tô Nhạc.”
Sắc mặt Đàm Vi trắng
bệch, cười khổ: “Người ta đều nói cậu có phong độ, thật ra cậu làm việc mà
không để lại cho người khác một lối thoát, từ chối con gái cũng không có chút
uyển chuyển.”
“Chuyện này đặt sau phong
độ sẽ thành mờ ám, Đàm Vi, cậu cũng biết mình không thích giữ gìn cái gọi là
phong độ trong những chuyện thế này.” Ngụy Sở nhìn sắc mặt tái nhợt của Đàm Vi,
tiếp tục nói: “Mình chỉ có thể nói với cậu một câu cảm ơn và xin lỗi.”
“Cậu nói chuyện thẳng
thừng như vậy là sợ mình lỡ dở hay sợ bạn gái cậu nghi ngờ?” Đàm Vi cũng đặt
dao nĩa xuống: “Mình thấy cô ấy không quá chú ý chuyện này, hay là cô ấy không
quá yêu cậu.”
“Cô ấy có nghi ngờ hay
không, chú ý hay không, yêu mình hay không, đó là tự do của cô ấy, mình chỉ
biết mình sẽ không cho cô ấy cơ hội để nghi ngờ, cũng không muốn vì trắc nghiệm
tình yêu mà khiến cô ấy chú ý, mình yêu cô ấy, vì vậy không muốn khiến cuộc
sống của cô ấy phiền muộn vì mình.”
Nghe xong những lời này,
sắc mặt Đàm Vi lại càng khó coi, giống như nói ra một phán quyết cuối cùng:
“Cậu thích cô ấy đến mức ngay cả để cô ấy nghi ngờ, khổ sở cũng không nỡ sao?”
“Vừa là không nỡ, vừa là
tôn trọng tình cảm của chính mình.” Ngụy Sở hơi hạ tầm mắt, không nhìn tới sắc
mặt trắng bệch của Đàm Vi.
“Ngụy Sở, cậu quả nhiên
đủ tàn nhẫn.” Đàm Vi dựa vào lưng ghế, không nói ra lời.
Di động của Ngụy Sở vang
lên, anh nhìn lại, là điện thoại của Tô Nhạc, anh vội vàng bắt máy: “Tô Nhạc,
đã ăn trưa chưa?”
Đàm Vi Nhìn người đàn ông
đối diện đang nở nụ cười ôn hòa với cái điện thoại, tình cảm trong lòng giống
như bị dội cho một gáo nước lạnh, lạnh đến mức không hít thở nổi.
Tô Nhạc vừa gẩy cơm trong
hộp, vừa nhìn cảnh đường phố qua cửa sổ xe: “Buổi chiều em sẽ bận rất nhiều
việc, hiện giờ đang ngồi trên xe ôm cơm hộp, mùi vị không tệ lắm, còn miễn
phí.” Nghe thấy trong di động truyền tới tiếng đàn dương cầm, Tô Nhạc tò mò
hỏi: “Anh đang ăn cơm tây à?”
“Ừ, cùng Đàm Vi, bạn học
cấp ba của anh, mấy ngày trước em đã gặp rồi đấy, bọn anh có chút việc cần nói
nên ra ngoài ăn.” Giọng điệu của Ngụy Sở là trần thuật, không phải chột dạ nên
giải thích.
Tô Nhạc hiểu ra trong
lòng, vì vậy cười hỏi: “Anh hẳn là không thích cơm tây chứ gì, mùi vị thế nào?”
Không ngờ Tô Nhạc biết
mình không thích cơm Tây, nụ cười trên khóe miệng Ngụy Sở lại không nhịn được
mà tươi hơn một chút: “Cũng được, lần sau đưa em đi ăn thử.”
“Quên đi, không bằng anh
tốn thời gian làm canh cá cay cho em.” Tô Nhạc gắp một miếng đậu cho vào miệng,
nhai hai ba cái rồi nuốt xuống: “Em không nói nữa, sắp hết thời gian rồi, em
phải ăn cơm cho xong đã.” Nói xong, cô ngắt điện thoại.
Cộng tác viên ở bên cạnh
nói có chút áy náy: “Chị Tô, hôm nay như thế này thật sự xin lỗi, tối nay chúng
ta phải ra ngoài ăn thật ngon.”
“Không sao, không sao,
hôm nay tại tôi tới muộn một chút.” Tô Nhạc dùng khăn tay lau miệng, cầm lấy
hộp sữa bên cạnh uống một ngụm: “Hộp cơm này cũng rất ngon mà.”
Cộng tác viên thấy Tô
Nhạc thật sự không để ý mới thở phào nhẹ nhõm, dù sao tác giả này được đặc biệt
mời đến, nhưng vì sắp xếp thời gian có vấn đề nên khiến đối phương phải ăn cơm
hộp, trong lòng bọn họ cũng khó xử. Nhưng không ngờ vị tác giả này thoạt nhìn
trẻ tuổi xinh đẹp, tính cách lại rất hiền hòa.
Khép điện thoại lại, nụ
cười trên mặt Ngụy Sở vẫn chưa biến mất, bắt đầu nghĩ tới những nguyên liệu để
nấu món canh cá cay, nhà hàng chuyên làm món canh cá cay trên phố không làm
được mùi vị đặc trưng, hơn nữa anh cũng lo lắng về vấn đề vệ sinh, vẫn nên chờ
Tô Nhạc về rồi tự mình làm thì tốt hơn.
Nhìn dáng vẻ này của Ngụy
Sở, Đàm Vi hoàn toàn tuyệt vọng, cô miễn cưỡng cười rồi đứng lên: “Mình còn có
việc phải đi trước, sau này lại liên lạc nhé.”
“Được, tạm biệt.” Ngụy Sở
cũng không nói sẽ đưa Đàm Vi về, tuy hành động này không có phong độ nhưng anh
sẽ không vì thứ phong độ dối trá đó mà làm hỏng việc.
Anh vô thức mở điện thoại
ra, nhìn về phía màn hình, trên đó là ảnh chụp Tô Nhạc, trong ảnh, Tô Nhạc đang
cười vô cùng sáng lạn.