Vợ Ơi Chào Em

Chương 37: Kẻ thứ ba?

Trầm Khai không trở lại
tìm Tô Nhạc, Tô Nhạc cũng không hơi đâu tự tìm rắc rối. Nhưng cô vẫn cố ý giấu
chuyện này, không nói cho mẹ già nhà mình. Nghĩ tới người mẹ mấy ngày nay lại
đi du lịch, Tô Nhạc không muốn chuyện này ảnh hưởng tới tâm trạng của mẹ.

Việc hợp tác giữa Bách
Sinh và Kim Sở đã tiến đến giai đoạn hoàn thành, Tô Nhạc cũng yên tâm, còn một
số vấn đề về phân chia kinh tế và lợi ích cho từng công ty, cô không thể tự
quyết định nên giao lại cho giám đốc Giang Đình phụ trách, cô chỉ cần thẩm tra
đối chiếu với kế hoạch là được.

Mấy ngày nay cô không tới
văn phòng của Kim Sở nữa mà ở lại Bách Sinh xử lý một số chuyện. Thỉnh thoảng,
sau khi tan tầm, cô lại cùng Ngụy Sở ra ngoài dùng cơm, xem phim, cảm giác cũng
không tệ. Cô cũng không thích loại tình yêu tràn đầy nhiệt huyết như trên
truyền hình, cứ thuận theo tự nhiên là tốt rồi.

“Tô Nhạc, em tới phòng
làm việc của chị một lát.” Giang Đình từ bên ngoài trở về, trong tay còn cầm
mấy tập tài liệu, khi đi qua Tô Nhạc, chị có chút do dự, cuối cùng vẫn gọi Tô
Nhạc lại.

Tô Nhạc giật mình trong
lòng, nghĩ rằng chuyện hợp tác với Kim Sở xảy ra vấn đề, cũng không còn tâm
trạng suy nghĩ xem bữa trưa phải ăn gì nữa.

Sau khi theo Giang Đình
vào phòng làm việc, cô không nghe thấy những câu trách cứ như trong dự đoán,
ngược lại còn nhận được vài câu khen ngợi, điều này khiến cho Tô Nhạc an tâm
hơn nhiều, kiên nhẫn ngồi xuống chờ Giang Đình nói đến trọng điểm.

“Trước đó vài ngày chị
muốn tìm một trợ lý, nhưng vẫn không tìm được người phù hợp, nếu em không ngại,
có thể làm trợ lý của chị một thời gian không?” Giang Đình không che giấu sự
khen ngợi của mình đối với Tô Nhạc: “Năng lực làm việc của em không tệ, chị hy
vọng em sẽ học được nhiều hơn, sau này Bách Sinh có lẽ sẽ có nhiều vị trí thích
hợp với em hơn.”

Tô Nhạc không ngờ chuyện
được cấp trên khen ngợi còn có ý tứ sâu xa như vậy, nghe Giang Đình nói, cô có
chút xấu hổ, trong lòng hiểu rõ đây là một cơ hội tốt để phát triển trong tương
lai: “Cảm ơn giám đốc.”

Giang Đình rất hài lòng
đối với thái độ của Tô Nhạc, gật đầu nói: “Sau này em chuyển tới phòng trợ lý
bên cạnh phòng làm việc của chị, căn phòng đó hơi nhỏ một chút nhưng chỉ thuộc
về một mình em.”

“Em hiểu ạ, cảm ơn chị,
giám đốc.” Tô Nhạc thật lòng cảm ơn Giang Đình, dù sao cô và Giang Đình không
có quan hệ cá nhân, bình thường cũng không thường xuyên qua lại, Giang Đình
bằng lòng dẫn dắt cô, chỉ bảo cho cô, đối với Tô Nhạc mới có hơn một năm kinh
nghiệm làm việc mà nói thì chuyện này là một chuyện vô cùng may mắn.

“Không cần cảm ơn, chị
chỉ có một yêu cầu với em, cố gắng học tập, sau đó làm một trợ lý xứng đáng với
chức vị.” Giang Đình mỉm cười, gập tập tài liệu trong tay lại: “Giờ em đi thu
dọn đồ đạc chuyển vào phòng làm việc mới đi, hy vọng sau này chúng ta sẽ hợp
tác vui vẻ.” Nói xong, chị lấy một chiếc chìa khóa từ trong ngăn bàn ra đưa cho
Tô Nhạc: “Đây là chìa khóa phòng làm việc của em.”

“Em cảm ơn.” Tô Nhạc đưa
hai tay nhận lấy chiếc chìa khóa, cảm thấy lòng bàn tay hơi nóng lên, cố gắng
đè nén sự kích động trong lòng, nói cảm ơn xong lập lức chuẩn bị đi ra, nhưng
lại bị Giang Đình gọi lại lần nữa.

“Tô Nhạc, em… biết Đàm Vi
không?” Giang Đình đột nhiên mở miệng hỏi.

“Đàm Vi?” Tô Nhạc không

có một chút ấn tượng đối với cái tên xa lạ này, ngơ ngác nhìn Giang Đình, không
biết người này thì có liên quan gì tới mình: “Người này, làm sao ạ?”

Nhìn vẻ mặt khó hiểu của
Tô Nhạc, Giang Đình ngừng lại một chút: “Thì ra em không quen, không có gì, chỉ
là hai ngày nay chị tới Kim Sở, thấy quan hệ cô ấy và tổng giám đốc Kim Sở
dường như không tệ, nghĩ rằng em có biết.”

“Thì ra là vậy.” Tô Nhạc
cười ra khỏi phòng làm việc của Giang Đình. Cô hiểu tính cách của Giang Đình,
người phụ nữ này không thích xen vào việc của người khác, mà quan hệ của cô và
Ngụy Sở, có lẽ Giang Đình đã nhìn ra được phần nào. Vậy Giang Đình nói cho cô
chuyện của Đàm Vi này và Ngụy Sở là muốn bảo mình nên để ý người này một chút
sao?

Sức hấp dẫn của Ngụy Sở
lớn thế nào, cô rất rõ ràng, có người phụ nữ khác thích anh cũng không phải
chuyện không thể hiểu được. Tô Nhạc lấy di động ra rồi lại để lại vào túi. Hiện
giờ, cô tra hỏi hay dò xét đều được, nhưng nếu một người đàn ông đã muốn ngoại
tình, cho dùng người phụ nữ kia có khóc lóc, có náo loạn, tất cả đều vô dụng.

Chỉ cần coi đây là cái
gương một chiều là được, nhìn xem Ngụy Sở thật lòng với cô, hay còn đong đưa
trước mặt người phụ nữ khác.

Dưới ánh mắt vô cùng hâm
mộ của đồng nghiệp, cô chuyển đồ đạc cá nhân vào phòng làm việc mới, sắp xếp
công việc chưa lâu đã tới giờ tan tầm. Đúng lúc này, điện thoại của Tô Nhạc
cũng vang lên.

Là điện thoại của Ngụy
Sở, gọi cô tới Kim Sở chờ anh về cùng. Tô Nhạc suy nghĩ một chút, không từ
chối, cầm túi xách đi tới Kim Sở. Vừa bước vào Kim Sở đã có một số người quen
tới chào hỏi, còn có hai người như vô ý nhắc tới cô Đàm đó.

Cô cười bước vào thang
máy, ấn số tầng, đợi cửa đóng vào xong, nụ cười trên mặt Tô Nhạc cũng dần tan
biến, nhiều người nhắc tới Đàm Vi như vậy, còn dùng ánh mắt lo lắng nhìn mình,
chứng tỏ giữa Đàm Vi và Ngụy Sở nhất định có chuyện, chỉ không biết chuyện này
thuộc về một người hay là hai người.

Tới tầng có phòng làm
việc của tổng giám đốc, không có ai chờ Tô Nhạc đến, vì vậy cô cũng không tùy
tiện mà đi thẳng vào phòng làm việc của tổng giám đốc, cô đứng trên hành lang
nhìn thế giới bên ngoài qua lớp cửa kính, thế giới ấy như giả tạo, rồi cũng như
rất chân thực.

“Tô Nhạc, chị đứng ngoài
làm gì, sếp đang chờ chị trong phòng làm việc đấy.” Trần Húc nhìn thấy Tô Nhạc,
vẻ mặt rõ ràng rất vui vẻ, giống như không có bất cứ chuyện gì phải chột dạ hay
che giấu, vừa nói còn vừa gõ lên cánh cửa phòng tổng giám đốc bên cạnh: “Sếp,
chị Tô tới rồi.”

Cửa mở ra rất nhanh,
người mở cửa chính là Ngụy Sở, Tô Nhạc thấy ánh mắt anh nhìn về phía mình rõ
ràng rất hào hứng, không có chút bất an hay xấu hổ. Tô Nhạc liếc mắt nhìn thấy
phía sau anh còn có một cô gái.

Cô gái này khoảng hai
mươi tư tuổi, trang điểm tinh tế, tóc dài gợn sóng, trang phục trên người cũng
rất bắt mắt, khi Tô Nhạc nhìn cô ấy, cô ấy cũng đang nhìn Tô Nhạc.

“Tiểu Nhạc, vì sao em lại
đứng bên ngoài, không phải anh đã bảo em cứ tới thẳng phòng làm việc của anh
sao?” Ngụy Sở đi tới trước mặt Tô Nhạc, cầm lấy tay cô, xoay người nói với cô
gái phía sau: “Đàm Vi, đây là bạn gái mình, Tô Nhạc.”

Sau đó, Ngụy Sở lại nói
với Tô Nhạc: “Tô Nhạc, đây là bạn học cấp ba của anh, Đàm Vi.”


Tô Nhạc thấy khi Đàm Vi
nghe tới hai chữ bạn gái, nét mặt khẽ thay đổi, còn một tên con trai nào đó
đang cầm tay cô vẫn mỉm cười vui vẻ, giống như không nhìn thấy sắc mặt bạn học
cấp ba của mình đã trắng bệch.

“Chị Đàm, xin chào.” Tô
Nhạc vươn tay ra.

“Chào cô Tô.” Đàm Vi cười
lễ phép, sắc mặt tuy vẫn tái nhợt nhưng lễ nghĩa vẫn không hề quên, cô quan sát
Tô Nhạc thêm một lúc rồi mới nói: “Vài ngày trước mấy người bạn học cũ còn trêu
đùa Ngụy Sở không có bạn gái, không ngờ hôm nay bên cạnh cậu ấy đã có một người
bạn gái đẹp như thế này.” Nói xong, cô bắt tay với Tô Nhạc.

“Chị Đàm quá khen rồi.”
Tô Nhạc thu tay về: “Trước mặt chị Đàm, em có phần tự ti.”

“Cô Tô không cần phải
khách sáo như vậy.” Đàm Vi khách khí nói với Tô Nhạc vài câu, sau đó nói mình
có việc, ra về trước.

Sau khi Đàm Vi đi, Tô
Nhạc mỉm cười nói với Ngụy Sở: “Em đi rửa tay một lát, anh có chuyện gì thì cứ
xử lý đi, không cần quan tâm tới em.”

Nhìn bóng lưng Tô Nhạc
biến mất ở chỗ rẽ trên hành lang, Trần Húc bước vài bước tới bên cạnh Ngụy Sở,
mở miệng có chút do dự: “Đại ca, anh nghĩ xem có phải Tô Nhạc biết chuyện Đàm
Vi thích anh rồi không?”

Ngụy Sở liếc mắt nhìn
Trần Húc, chậm chạp hỏi ngược lại: “Đàm Vi thích tôi từ khi nào?”

“OK, đại ca, anh lợi
hại.” Trần Húc bất lực liếc mắt nhìn Ngụy Sở, bí hiểm nói: “Nhưng đại ca này,
anh nghìn vạn lần đừng coi thường trí thông minh của phụ nữ, rất nhiều chuyện
bọn họ ai cũng biết, chỉ khác nhau ở chỗ có nói ra hay không thôi.”

Ngụy Sở chỉ nhíu mày, từ
chối cho ý kiến.

Trong toilet, Tô Nhạc
nhận được điện thoại mời đi ký sách mới, thành phố S có một hội chợ sách, ban
tổ chức muốn mời cô tới tham gia buổi ký tặng, giọng điệu của đối phương vô
cùng khẩn thiết, nhất thời cô cũng không có cách nào từ chối. kết quả là bây
giờ biên tập cũng gọi điện tới bảo cô đi, cô đành phải đồng ý.

Những tiểu thuyết như thế
này vốn là văn hóa ăn liền, tham gia hội chợ sách quả thật có lợi với chính
mình, nhưng cô không thật sự thích cảm giác gộp thế giới tiểu thuyết và đời
thật vào với nhau, cảm thấy hai thứ đó không xuất hiện cùng nhau mới là hay
nhất.

Ra khỏi toilet, Ngụy Sở
đã sắp xếp công việc xong, hai người cùng nhau xuống lầu, cho đến khi đã ngồi
trên xe, Tô Nhạc cũng không hỏi chuyện liên quan tới Đàm Vi, giống như Đàm Vi
thực sự chỉ là một người bạn học cấp ba bình thường của Ngụy Sở mà thôi.

Cho tới khi xe dừng dưới
lầu, Tô Nhạc mới mở miệng nói: “Từ thứ Sáu tới Chủ Nhật tuần này có khả năng em
sẽ phải tới thành phố S, kế hoạch cuối tuần của chúng ta có lẽ phải hủy bỏ
rồi.”

“Không sao, chuyện của em
quan trọng hơn.” Ngụy Sở khom lưng giúp Tô Nhạc cởi dây an toàn, rồi lại hỏi:
“Cần anh đưa em tới thành phố S không?”

“Không cần đâu, vé máy
bay đã có người đặt giúp em rồi.” Tô Nhạc cố gắng không nói cho Ngụy Sở biết
nhiều về chuyện viết tiểu thuyết của mình, cô cảm thấy mặc dù tình cảm hiện tại
của hai người đã tốt đẹp hơn nhiều, nhưng chưa đến mức không có gì giấu nhau,
đối với Ngụy Sở, trong lòng cô vẫn có chút bất an.

“Vậy được, em đi đường
cẩn thận, có chuyện gì nhớ phải gọi điện cho anh.” Ngụy Sở cười bao dung, giúp
Tô Nhạc mở cửa xe: “Lên lầu đi nghỉ sớm một chút.”

“Vâng, anh cũng nghỉ sớm
nhé.” Tô Nhạc xuống xe, xoay người nhìn về phía Ngụy Sở, đối phương đang mỉm cười
ôn hòa, mà trong mắt là tình cảm không hề che giấu.

Tô Nhạc thu hồi ánh mắt,
cố gắng khống chế trái tim đang đập rất nhanh của mình, hiện giờ, cô chọn cách
tin tưởng Ngụy Sở.

Dù sao tình cảm không phụ
thuộc vào chuyện có người khác xuất hiện hay không, mà phụ thuộc vào thái độ
của người trong cuộc.

Vì vậy, cô sẽ chờ thái độ
của Ngụy Sở, sau đó sẽ chọn thái độ của chính mình.