Vợ Ơi Chào Em

Chương 21: Đời người buồn khổ

Khi làm việc, Ngụy Sở rất
nghiêm túc, đây cũng là lần đầu tiên Tô Nhạc nhìn thấy dáng vẻ làm việc của
Ngụy Sở, đột nhiên cô nhớ tới câu nói của một người bạn cũng là tác giả: đàn
ông khi nghiêm túc làm việc rất tuấn tú, cô nhìn một bên mặt của Ngụy Sở, nghĩ
người bạn này nói thật có lý.

Tô Nhạc cúi đầu thương
lượng quá trình hợp tác cơ bản với Ngụy Sở, cô còn chưa hiểu rõ nội dung hợp
tác lần này, vì vậy, những vấn đề liên quan tới công ty cô cũng không nhiều
lời. Dường như Ngụy Sở cũng phát hiện ra sự thận trọng của cô, anh cũng lờ đi,
khi hỏi luôn chú ý tránh một số vấn đề nhạy cảm.

Buổi trưa, Tô Nhạc ăn cơm
cùng Ngụy Sở xong mới trở về công ty, cô cầm hợp đồng đã ký kết tới phòng làm
việc của tổng giám đốc, đẩy cửa phòng ra phát hiện chủ tịch cũng đang ở đây.

“Chào chủ tịch, chào tổng
giám đốc Giang.” Cô đứng ở cửa, nhất thời không biết có nên đi vào hay không.

“Tô Nhạc, mau vào đi.”
Giang Đình nở một nụ cười: “Bên Kim Sở nói thế nào?”

“Họ không nói gì ạ.” Tô
Nhạc đi vào phòng làm việc, đặt hợp đồng lên mặt bàn của Giang Đình.

Nét mặt Giang Đình lộ vẻ
tiếc nuối: “Ngụy Sở có đề xuất ý kiến gì không?” Nếu ngay cả một chút ý kiến
cũng không có, lần hợp tác này thật sự khó khăn rồi.

“Ý kiến?” Tô Nhạc không
hiểu rõ chuyện này nên cũng không tiện hỏi lung tung.

“Vị này chính là nhân
viên mới mà tổng giám đốc Giang khen ngợi?” Diêu Bách Sinh đứng bên cạnh cuối
cùng cũng mở miệng: “Hai người cũng đừng quá lo lắng, tính tình thằng bé Ngụy
Sở này trước giờ đều như vậy, nếu không thể hợp tác thì quên đi vậy.” Tính tình
ông rộng lượng, mình vốn là bậc cha chú, không nên cậy già lên mặt mà ép con
cháu giúp đỡ mình chuyện không có lợi, nếu chuyện không thành cũng không trách
bọn trẻ được.

“Vì sao không thể hợp
tác?” Tô Nhạc mù mờ hỏi: “Hợp đồng có vấn đề gì ạ?”

“Hợp đồng đương nhiên
không có vấn đề gì.” Giang Đình có chút kinh ngạc nhìn Tô Nhạc: “Ý của em là
gì?”

“Hợp đồng đã ký rồi ạ.”
Tô Nhạc thấy khó hiểu khi nhìn vẻ mặt chủ tịch và Giang Đình, cô lại giải
thích: “Bởi vì em không thực sự hiểu rõ lần hợp tác này nên cũng không nói chi
tiết với tổng giám đốc Ngụy, tổng giám đốc Ngụy hẹn em ba giờ chiều mai lại tới
nói chuyện.”

“Em nói Ngụy Sở đã ký hợp
đồng rồi?” Giang Đình cầm hợp đồng trên bàn lên, bên trong quả thật có chữ ký
của Ngụy Sở, thậm chí còn có con dấu của công ty Kim Sở, mà hiệp ước trong hợp
đồng lại không hề sửa dù chỉ một mục. Khi cô lập bản hợp đồng này, lập trường
rất công bằng, nhưng cũng không đến mức khiến đối phương không sửa đổi chút
nào. Cô kinh ngạc nhìn về phía Tô Nhạc: “Ý của em là, người bàn chuyện hợp tác
với em chính là Ngụy Sở mà không phải giám đốc các phòng ban khác hoặc trợ lý
của cậu ta?”

Đầu óc Tô Nhạc đã xoay
tròn vài vòng, lời nói của Giang Đình ý rằng Ngụy Sở là người không dễ đối phó,
cô cười cười: “Vâng, vừa khéo em lại có quen biết tổng giám đốc Ngụy, vì vậy có
lẽ tổng giám đốc Ngụy cũng không làm khó em nhiều lắm.”

“Vậy sao?” Diêu Bách Sinh
cầm lấy bản hợp đồng trong tay Giang Đình, liếc mắt nhìn qua chữ ký bên trên:
“Thằng bé này đối xử với người quen cũng không tệ, ha ha.” Nhớ tới mấy chú bác
từng bị Ngụy Sở ra sức kiếm lời, ông nhìn Tô Nhạc đánh giá kỹ càng hơn: “Lần
hợp tác này giao cho tổng giám đốc Giang và cô nhân viên mới này phụ trách đi,
có chuyện gì có thể thông báo với tôi”.


Sau khi ra khỏi phòng làm
việc của tổng giám đốc, Tô Nhạc mới phản ứng lại, cô vừa vào công ty chưa lâu
đã phụ trách lần hợp tác lớn như vậy, chuyện này thật sự có chút không hợp với
quy tắc, cô cảm thấy bản thân có áp lực.

Nhìn vào quyển lịch để
bàn, trên ngày thứ sáu tuần này có một vòng tròn màu đỏ, cô thở dài, thứ sáu là
ngày người bạn tác giả kia kết hôn ở thành phố bên cạnh, nhìn cái vòng màu đỏ
kia, không hiểu sao Tô Nhạc cảm thấy sầu muộn.

Buổi tối tan ca, nhớ ra
trong tủ lạnh đã hết sữa, cô tới siêu thị mua một ít về, cô đau khổ phát hiện
ra sữa đã đồng loạt tăng giá.

Về tới nhà, cô mở hộp sữa
ra, để từng hộp vào tủ lạnh, để lại một hộp, cắm ống mút, ngồi vào sô pha, mở
TV lên.

“Các nhà báo đưa tin,
nhiều học sinh đã ngộ độc khi sử dụng sữa XX, tuy nhiên, giả thuyết này có phải
thật hay không còn chờ kết luận của các cơ quan chuyên môn.”

Tô Nhạc yên lặng đặt hộp
sữa trên tay xuống, hai chữ XX thật to in trên vỏ hộp đắc ý dào dạt đập vào
trong mắt cô.

Đau lòng tắt TV đi, Tô
Nhạc ngồi vào trước máy tính, mở máy lên, đăng nhập một công cụ chat, nhóm tác
giả trên đó đang thảo luận về tấm ảnh cưới của tác giả có bút danh Tiểu Diêu,
người mà ba ngày nữa sẽ kết hôn.

Nhìn lên phía trên nhật
ký trò chuyện, Tô Nhạc nhìn thấy tấm ảnh cưới, tướng mạo chú rể cũng không tệ
lắm, vẻ mặt cười ôn hòa, làm cho người ta có cảm giác kiên định và đáng tin
cậy. Tiểu Diêu cười rất hạnh phúc, đủ để khiến tất cả phụ nữ nhìn thấy bức ảnh
này phải ghen tị.

Tô Nhạc quyết định sẽ tới
thành phố bên cạnh tham dự đám cưới.

[Tất Cửu: chúc mừng, chúc
mừng, thứ Sáu tớ tới ăn chực tiệc cưới]

[Tiểu Diêu: đến đi, đến
đi, đừng quên cái phong bao màu đỏ o(≧v≦)o]

[Tất Cửu: tiền mừng không
có, chỉ có người]

[Một Sí Bàng:
(^o^)/ Tất Tất muốn dẫn người tới, không phải gian phu đấy chứ?]

[Tất Cửu: tớ cũng là
người, xin đừng quên giống loài của tớ, cảm ơn! Gian phu càng không có, cảm
ơn!]

[Tiểu Diêu: Thì ra Tất
Tất là con người, vẻ mặt tớ rất khiếp sợ ╮(╯▽╰)╭]

[Một Sí Bàng: Đồng khiếp
sợ]

[Thiên Hạ Nhất Song: Đồng
khiếp sợ +1]

[Nhị Nhị: Đồng khiếp sợ
+2]

Phía dưới còn một loạt ba
bốn nữa, Tô Nhạc cạch cạch gõ một câu.

[Tất Cửu: Là một người
con gái thuần khiết, tớ thật nhiều áp lực +_+]


[Thiên Hạ Nhất Song: bọn
tớ không áp lực là được rồi]

[Một Sí Bàng: Nhất Song
là số một!]

Vẻ mặt Tô Nhạc bất đắc
dĩ, con gái trong diễn đàn này rất ít nhưng quan hệ của mọi người đều rất tốt,
đều là bạn bè đã quen biết ít nhất hai năm, chỉ có một điểm không tốt là mấy cô
gái ở đây đều dũng mãnh lạ thường, khi vừa mới quen biết bọn họ, áp lực của Tô
Nhạc lớn đến mức suýt nữa không chịu nổi.

[Tiểu Diêu: Nếu Tất Tất
tới thì đi chuyến bay mấy giờ, tớ bảo người tới đón]

Cô gái sắp kết hôn, nội
tâm dù sao cũng không dũng mãnh đến mức làm người ta giận sôi gan, Tô Nhạc cảm
thấy rất vui mừng.

[Tất Cửu: Không cần, chỗ
tớ rất gần, không cần đi máy bay, cậu chỉ cần nói cho tớ biết địa chỉ tổ chức
tiệc cưới là được.]

[Thiên Hạ Nhất Song: Đúng
rồi, Tất Tất, hình như gần đây cậu rất bận thì phải.]

[Tất Cửu: Tớ tới làm ở
một công ty mới, còn đang trong quá trình phấn đấu, vốn đang sung sướng vì tiền
lương của công việc này nhiều hơn công việc trước một chút, kết quả tớ còn chưa
kịp vui mừng thì giá hàng hóa đã tăng vù vù, thời buổi này đúng là khó sống!,
quá nhiều cạm bẫy! ( ˇˇ)]

[Thiên Hạ Nhất Song: Đại
thần, thỉnh tự trọng!]

[Nhị Nhị: Thỉnh tự
trọng!]

Lúc này, mấy vị siêu cấp
đại thần tiền lương mấy vạn tệ, hơn nữa viết văn lại vô cùng nổi danh trên diễn
đàn rất thông minh mà giả chết, một lần nữa Tô Nhạc lại bị mấy cô gái vây lại
đùa giỡn sau đó giết người phi tang.

Tâm trạng vốn không tốt, sau
khi đùa giỡn trên diễn đàn một lúc đã khá hơn không ít, Tô Nhạc đóng cửa sổ trò
chuyện, mở WORD, tiếp tục hành trình nặn ra chữ, mỗi lần tới đoạn nam nữ chính
vật lộn trên giường, cô lại hận không thể dùng bốn chữ “một đêm trôi qua” vừa
đơn giản lại hàm xúc để bỏ qua.

Cố gắng hơn nửa tiếng mới
viết được hơn một trăm chữ, Tô Nhạc suy nghĩ một chút, dùng vốn thành ngữ ít ỏi
của mình đổi thịt kho tàu mà độc giả muốn ăn thành món ăn chay, hơn nữa một số
tình tiết cô còn bỏ qua mà không có chút áy náy.

Khi xong việc cũng mới
hơn mười giờ, Tô Nhạc cảm thấy hơi buồn chán lại không biết phải làm gì. Trước
đây cô sẽ kéo Trang Vệ ra ngoài tản bộ, hoặc đi cùng Trang Vệ tới những quán
bar mà cô không thích thú lắm.

Sau đó lại chuyển tới chỗ
Trần Nguyệt, buổi tối buồn chán có thể nói chuyện, xem TV với Trần Nguyệt, nay
chỉ có một mình, xem TV một mình không thú vị, muốn nói chuyện lại không tìm
được đối tượng, gọi điện thì tốn tiền.

Mở trò chơi online hay
chơi lên, vẫn một mình tới Ma Nhai Động đánh quái, một mình tới Dạ Tây Hồ thắp
đèn ước nguyện, một tình tới cây ước nguyện, thậm chí còn buồn chán chạy tới
thành Đại Lý, mở cái rương màu vàng, lấy một bát cháo ra tăng lượng máu. Cô
chạy đi trồng hoa, trong lúc chờ đợi chạy tới Lạc Dương gửi một phong thư, khi
trở về hoa đã bị người ta thu hoạch mất.

Cô chạy đến bên cạnh Mộc
Uyển Thanh, một nhân vật có chút giống hình ảnh của cô, người phụ nữ si tình
này vẫn luôn hỏi phương hướng Đoàn Dự đã đi, không biết người đàn ông cô ấy yêu
đã chạy theo người đẹp từ lâu. Cô không nhịn được mà làm một động tác ôm với
nhân vật trong trò chơi này.

[Lân cận] XX: ta khinh,
một kẻ lẳng lơ ngay cả NPC cũng không tha!

Bàn tay cầm chuột của Tô
Nhạc run lên.

Rời khỏi trò chơi, Tô
Nhạc muôn phần buồn khổ, mở blog, đăng lên một câu.

[Tất Cửu: đêm khuya tĩnh
lặng.] Vốn đã nghĩ đến một đoạn bộc bạch đầy tình cảm, nhưng Tô Nhạc cảm thấy
đó không phải phong cách của cô, bốn chữ này đã đủ để hình dung sự dồn nén,
buồn khổ của cô rồi.

Nửa phút sau, Tô Nhạc tắt
máy tính, chuẩn bị lên giường đi ngủ.

Một phút sau, di động của
Tô Nhạc vang lên.