Thị trường đồ uống rất
rộng, quảng cáo cũng rất phong phú, cái gì mà thức uống Đông y, cái gì mà lá
trà cao cấp, lại có loại là nước ép của nhiều loại hoa quả đắt tiền, nếu không
cũng hướng vào tư tưởng sính ngoại của người tiêu dùng, ví dụ như “đồ uống được
quý tộc phương Tây yêu thích nhất”, “đồ uống chuyên dụng của bá tước X”, đại
loại như vậy.
Công ty của Tô Nhạc tên
là công ty trách nhiệm hữu hạn đồ uống Bách Sinh, chủ yếu sản xuất đồ uống
truyền thống từ trà, khẩu hiệu quảng cáo lại càng yêu nước: trải nghiệm trăm
sinh bách thái trong một ngụm Bách Sinh.
Từ khía cạnh cá nhân mà
nói, Tô Nhạc thích câu quảng cáo này hơn câu đồ uống chuyên dụng của bá tước X
kia, thật ra đối với phần lớn mọi người, bọn họ chẳng quan tâm tới công tước
này, bá tước nọ, ngay cả địa vị của công tước cao hơn hay của bá tước cao hơn
bọn họ còn chẳng rõ, thứ bọn họ quan tâm là loại đồ uống nào ngon, loại đồ uống
nào có lợi, loại đồ uống nào phù hợp với khẩu vị. Giống như uống một cốc trà
xanh trên vỉa hè còn sảng khoái hơn uống một cốc cà phê.
Bách Sinh xác định đối
tượng khách hàng tương đối tốt, vì vậy mới có thể đứng vững trong thị trường đồ
uống rộng lớn, tuy kém hơn công ty dẫn đầu trong ngành đồ uống, nhưng ít nhất
cũng có chút tiếng tăm.
Trong khoảng thời gian
làm việc cho Bách Sinh, Tô Nhạc đã hiểu rõ cách thức tiêu thụ và một phần quá
trình sản xuất của công ty, thỉnh thoảng còn gặp được ông chủ béo lùn, từng
ngày trôi qua cũng không tệ lắm.
“Tô Nhạc, cậu kiểm tra
lại số liệu của báo cáo này một lần nữa, đánh lại một bản lưu trữ, in một bản
gửi cho tổng giám đốc nhé.” Đồng nghiệp đưa một tập tài liệu cho Tô Nhạc, cô
nhận lấy lật ra xem, rút một cái bút trong ống bút ra viết một câu: “Không phải
tổng giám đốc đi công tác rồi sao?”
“Nghe nói hợp đồng đã ký
được rồi.” Đồng nghiệp nhún vai: “Ai biết có chuyện gì.”
Tổng giám đốc mà đồng
nghiệp nói tới chính là người phụ nữ đã phỏng vấn Tô Nhạc hôm đó, cô tặc lưỡi,
người phụ nữ này thật rất có bản lĩnh, lần trước công ty cử phó tổng đi, suốt
một tháng mà không làm nên chuyện, tổng giám đốc chỉ dùng một tuần đã ký được
hợp đồng, đúng là phụ nữ trong phụ nữ, đỉnh cao của phụ nữ.
Sau khi cẩn thận đối
chiếu, số liệu quả nhiên có vấn đề, cô nhíu mày, đây là báo cáo cần thiết để
đánh giá thị trường, sao có thể có sai lầm như thế? Đánh tài liệu xong, Tô Nhạc
đứng dậy đi tới bên ngoài cửa phòng giám đốc, gõ nhẹ cánh cửa khép hờ.
“Mời vào.”
Tô Nhạc bước vào, thấy
Giang Đình có vẻ không có chuyện gì gấp liền đưa tài liệu cho chị, thân thiết
nói một câu: “Giám đốc Giang, đây là báo cáo phân tích thị trường.”
“Tô Nhạc à?” Giang Đình
day trán, tinh thần không tốt lắm, cầm lấy báo cáo lật từng tờ: “Em đến công y
đã hơn một tháng, đã quen việc chưa?”
“Rồi ạ.” Tô Nhạc thấy
tinh thần Giang Đình không tốt: “Giám đốc Giang, có cần em bảo người pha cho
chị cốc cà phê không?”
“Không cần.” Giang Đình
lấy một tập tài liệu trong ngăn kéo ra: “Công ty chuẩn bị hợp tác với Kim Sở,
em có ý kiến gì không?”
“Kim Sở?” Tô Nhạc ngạc
nhiên hỏi lại: “Kim Sở không phải công ty làm về phương diện khoa học công nghệ
và quảng cáo sao, vì sao chúng ta lại hợp tác với họ?” Hơn nữa, ông chủ công ty
này chẳng phải Ngụy Sở sao?
“Đôi bên cùng có lợi
thôi.” Giang Đình cười cười: “Kim Sở giúp chúng ta quảng cáo miễn phí trên thị
trường của bọn họ, còn trên sản phẩm của công ty chúng ta đều phải mang logo
của Kim Sở.”
Tô Nhạc mơ hồ cảm thấy
chuyện này không hợp lý, danh tiếng của Kim Sở đang lên như diều gặp gió, chủ
lực của công ty là sản phầm khoa học kỹ thuật, rất nhiều người biết đến. Căn
bản không cần dùng cách này để quảng bá, cho dù có cần quảng bá cũng không chọn
công ty đồ uống Bách Sinh này làm đối tượng hợp tác, nhìn từ quy luật thị
trường, Kim Sở thuần túy là ăn no rỗi việc, làm chuyện kỳ quặc.
“Chuyện này còn chưa
quyết định, sếp giao cho chị phụ trách.” Giang Đình nhìn ra suy đoán của Tô
Nhạc, cười nói: “Sếp và bố của tổng giám đốc Kim Sở là quen biết cũ, có lẽ
chuyện này cũng vì quan hệ của thế hệ trước.”
Tô Nhạc hiểu ra, chẳng
trách Ngụy Sở lại làm chuyện chẳng có mấy lợi ích gì thế này, thì ra là vì quen
biết. Cô biết Ngụy Sở có thể phát triển công ty như vậy sẽ không phải người
nhàn rỗi, không có việc gì làm mà.
“Kế hoạch là mười giờ
sáng nay chị sẽ tới Kim Sở bàn chuyện hợp tác, nhưng một khách hàng lớn lại hẹn
sẽ tới, chị không đi được, em giúp chị đến đó một chuyến.” Đặt tập tài liệu ra
trước mặt Tô Nhạc: “Có gì không rõ em có thể gọi điện hỏi chị.”
Giao chuyện này cho một
người mới vào công ty hơn một tháng có phải quá qua loa không? Tô Nhạc cầm lấy
tài liệu, cô tự cảm thấy bình thường mình làm việc coi như chăm chỉ, nhưng cũng
không tốt đến mức Giang Đình coi trọng mình như thế chứ?
“Em đừng lo lắng, tổng
giám đốc Kim Sở tuy giảo hoạt lại biết tính toán, nhưng rất khách khí với bạn
của bố mình, em lại học cùng trường đại học với cậu ta, làm đàn anh hẳn sẽ
khách khí với đàn em một chút, cứ yên tâm đi đi.” Giang Đình phát phát tay, ý
bảo Tô Nhạc có thể đi.
Tô Nhạc yên lặng ra khỏi
phòng làm việc, suy nghĩ một lúc lâu thì ra chỉ vì quan hệ bạn học của mình và
Ngụy Sở, quả nhiên trong thời gian ngắn đã được cấp trên tin tưởng và trọng
dụng chỉ là một truyền thuyết.
Văn phòng chính của Kim
Sở rất gần Bách Sinh, Tô Nhạc đi bộ vài phút đã tới trước cửa tòa nhà văn phòng
của Kim Sở. Nhìn tấm biển tên công ty màu vàng rực rỡ, Tô Nhạc cảm thán, tốt
nghiệp từ cùng một trường đại học, vì sao lại có khác biệt lớn như vậy?
Vào cổng công ty, đến
trước bàn tiếp tân nói rõ thân phận, Tô Nhạc rất nhanh đã được dẫn vào thang
máy, nhìn con số không ngừng tăng lên, Tô Nhạc lại chậm rãi bình tĩnh lại, dù
sao số phận mỗi người không giống nhau, sống được như cô cũng không coi như quá
nghèo túng, trông lên thì chẳng bằng ai, trông xuống thì cũng chẳng ai bằng
mình.
Ra khỏi thang máy, cô gái
tiếp tân mỉm cười đưa tay mời vào: “Tô tiểu thư, căn phòng thứ ba phía trước
chính là phòng tổng giám đốc, mời.”
“Cảm ơn.” Gật đầu với cô
gái tiếp tân, Tô Nhạc nhìn sàn nhà bóng đến mức có thể soi gương, đi tới trước
vài bước lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
“Chị Tô Nhạc?” Trần Húc
lộ vẻ ngạc nhiên, nhớ tới điện thoại nội tuyến vừa thông báo có người của Bách
Sinh tới, chậm rãi phản ứng lại, thì ra Tô Nhạc là người Bách Sinh cử tới: “Xin
mời.”
Nét mặt của Trần Húc thay
đổi cực nhanh, thái độ rất niềm nở, khiến cho Tô Nhạc bắt đầu hoài nghi không
phải Bách Sinh được lợi từ Kim Sở mà là Kim Sở được một món hời to từ Bách
Sinh, cô nở một nụ cười: “Chào trợ lý Trần.”
Trần Húc cười cười, dẫn
Tô Nhạc đi về phía phòng tổng giám đốc, vừa đi còn vừa nói: “Về kế hoạch của
công ty chị, sếp rất coi trọng, chị có ý kiến gì có thể tận lực đề bạt, tính
tình sếp luôn luôn hiền hòa…”
Lúc này, một vị giám đốc
từ phòng làm việc đi ra, vẻ mặt chán nản, đôi mắt anh ta dại ra khi nghe đến
hai từ “hiền hòa”, ngẩng đầu nhìn Trần Húc rồi ngây ra, như đang nhìn một thứ
rất quái dị.
“À, thỉnh thoảng hơi nóng
nảy một chút…”
Cánh cửa phòng tổng giám
đốc lại bị mở ra, thêm hai vị giám đốc nữa cứng nhắc đi ra.
Nụ cười của Trần Húc dần
cứng lại như hóa thạch.
Tô Nhạc gật đầu: “Đúng là
rất hiền hòa, tôi cũng chưa nghe thấy tiếng mắng chửi.”
Ba vị giám đốc đồng loạt
nhìn về phía Tô Nhạc, trong mắt lóe ra ý tứ “cô quá ngây thơ”, đôi khi không
mắng chửi còn đáng sợ hơn.
Trần Húc quay đầu, thật
sự không đành lòng nhìn tình trạng thảm hại của ba vị giám đốc, gõ mấy cái lên
cửa: “Sếp, đại diện công ty Bách Sinh tới bàn chuyện hợp tác.”
Ngụy Sở đang xem báo cáo
nói mà không ngẩng đầu lên: “Cậu đưa họ tới phòng khách trước, chuyện này giao
cho giám đốc phòng kế hoạch…”
“Sếp, em định để chị Tô
Nhạc nói chuyện chi tiết với anh trước, nếu hiện giờ anh không có thời gian, em
bảo chị ấy chiều tới được không?”
“Vậy chiều nay…” Ngụy Sở
đột nhiên dừng lại, sau đó đứng lên sửa lời nói tiếp: “Nếu người đại diện đã
đến sao cậu không đưa đến phòng khách nghỉ ngơi, còn để người ta đứng trên hành
lang thế kia?”
Đi ra cửa, Ngụy Sở nhìn
thấy Tô Nhạc mặc một bộ đồ nhạt màu đang đứng phía sau Trần Húc, anh nở một nụ
cười ôn hòa: “Tô Nhạc, chúng ta tới phòng khách bàn chuyện hợp tác đi, giám đốc
phòng kế hoạch hơi bận, hiện giờ có lẽ không có thời gian.”
Tô Nhạc gật đầu: “Vậy
phiền anh rồi.”
“Đừng khách khí, đi
thôi.” Ngụy Sở dẫn Tô Nhạc đi được hai bước lại quay đầu nói với Trần Húc: “Cậu
đi pha hai cốc trà xanh mang đến đây.”
Trần Húc khinh bỉ nhìn
bóng lưng ân cần của Ngụy Sở, xem thường nghĩ, anh có giỏi thì hẹn lại buổi
chiều đi? Có dám không?
Nhớ tới giám đốc kế hoạch
vừa mới ra khỏi phòng tổng giám đốc, Trần Húc vuốt cằm suy đoán, nếu anh ta ấy
biết tổng giám đốc nói anh ta không có thời gian gặp khách hàng, không biết nên
cười hay nên khóc?
Ngụy Sở vốn không có hứng
hợp tác với Bách Sinh, là một thương nhân, chẳng ai thích hợp tác mà không có
lợi, nhưng sau khi nhìn thấy người Bách Sinh cử đến là Tô Nhạc, tổng giám đốc
Ngụy trước giờ luôn coi trọng lợi ích lại nghĩ, lần hợp tác này là vô cùng có
lời.
Xem qua hợp đồng hợp tác
một lượt, Ngụy Sở không có nhiều dị nghi, lập tức hạ bút ký, Tô Nhạc lại có
chút ngạc nhiên, cô vẫn cho rằng Ngụy Sở là một người giảo hoạt, không ngờ anh
lại không chút do dự mà ký một hợp đồng không có lợi như thế.
Cô… có phải cô đã đánh
giá Ngụy Sở quá cao hay không?