Ông già cười nhạt một tiếng, đột nhiên mở to đôi mắt ra, hai mắt như có
hai luồng ánh sáng chói lọi, nhìn thẳng vào mặt Vô Danh, ngắm nghía
chàng một hồi trầm giọng hỏi :
- Tiểu tử có thù với y hay sao?
Vô Danh lắc đầu, lanh lùng đáp :
- Tên họ của y là chi ta cũng không biết.
Nói xong, chàng bỗng nhìn thẳng vào mặt ông già hỏi lại :
- Ngươi quen biết y hay sao?
Ông già không trả lời câu hỏi của Vô Danh mà chỉ trợn trừng mắt lên hỏi :
- Tiểu tử, tại sao mi lại đánh chết y như thế?
Vô Danh càng trợn ngược đôi lông mày lên, lạnh lùng đáp :
- Ta thích thì ta đánh chết y, ngươi không có quyền can thiệp đến.
Ông già nghe nói cả giận, nhưng vẫn cố nhịn, chỉ cười khẩy mấy tiếng rồi tiếp :
- Tiểu tử, mi ít tuổi như thế, không ngờ lại bướng bỉnh như vậy.
- Hừ.
Vô Danh dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng như vậy xong lại nói tiếp :
- Ai không phạm đến ta thì ta không phạm tới người đó.
- Theo lời nói của mi thì y đã thất lễ với mi trước phải không?
- Phải.
- Y thất lễ với mi như thế nào?
- Ngươi không biết ra hỏi y hay sao?
Ông già nghe nói biến sắc mặt lại, đưa mắt liếc nhìn cái xác một cái rồi lại quát ìớn :
- Tiểu quỷ, lời nói của mi có phải là lời của người nói không?
- Sao lại không phải.
- Nếu mi chết rồi cũng có thể nói được chuyện không?
Vô Danh vẫn ung dung đáp :
- Vấn đề này, ngươi tự hỏi còn biết rõ hơn hỏi ta!
Ông già sầm nét mặt lại trầm giọng, quát lớn :
- Tiểu tử, có lẽ mi đã chán đời rồi phải không, nên mi mới dám thất lễ với lão phu như vậy.
Vô Danh không những thất lễ với y mà lại còn nói mỉa mai, thần sắc lại
ung dung và thái độ kiêu ngạo không coi ông già ấy vào đâu cả. Chàng chỉ tay vào cái xác và nói tiếp :
- Chính y đã chán đời nên mới chết như thế.
Chính quý vị độc giả đang nóng lòng muốn biết ông già đó là ai? Ông già
đó họ Vương tên Chinh Thành, người rất kiêu ngạo, nham hiểm, ác độc
không tả, hai mươi năm trước đã nổi tiếng trên giang hồ bởi Âm Công
chưởng lực với một đôi Hổ Đầu câu tẩm độc rất quái dị, hoành hành giới
lục lâm ở miền Tây bắc Trung Hoa, bình sinh ít gặp địch thủ, có thể nói y là đầu não của bọn lục lâm ở miền Tây bắc. Giới lục lâm ở miền Tây bắc
thấy đầu y hình ba góc vừa nhọn, vừa dài, bộ mặt xám xanh, đôi lông mày
như chổi xể, trông không khác gì một con quỷ nhập tràng vậy, lại thêm
tính tình ác độc của y nữa cho nên họ mới đặt cho y một biệt hiệu là Ác
Vô Thường nghĩa là một con ma Vô Thường rất hung ác, ở giới lục lâm có
các tỉnh miền Tây bắc hễ nói tới cái tên Ác Vô Thường Vương Chinh Thành
dù người ta không hoàn toàn, tuy không phải ai cũng phải hãi sợ y hoàn
toàn, nhưng ít ra cũng phải sợ y ba thành.
Vì vậy, y lại càng kiêu ngạo và ngang tàng thêm.
Ác Vô Thường đã là người ngang tàng và hung ác như thế khi nào lại chịu
để cho người ta vô lễ và mỉa mai mình ở trước mặt mấy tên bộ hạ như thế, nhưng không hiểu tại sao tối hôm nay, Vô Danh mỉa mai và thất lễ với y
như vậy, y thay đổi tính nết ngày thường, hết sức nhẫn nại như thế, tuy
có mấy lần y đã định nổi khùng nhưng khi sắp nổi cơn giận thì y lại cố
đè nén và chịu đựng ngay, bốn tên đại hán bộ hạ của y đứng ở phía sau,
thấy vậy ngạc nhiên vô cùng vì chúng không hiểu tại sao, ngày hôm nay
thủ lãnh của chúng lại chịu nhịn một tên ăn mày ít tuổi như vậy?
Tất nhiên đêm nay sở dĩ Ác Vô Thường bỗng thay đổi tính nết biến thành
hiền lành như là có lẽ riêng, vì đại hán kia bị địch chấn đứt tâm mạch
tạng phủ tan nát mà chết, mảnh áo ở trước ngực còn bị cháy xém, da thịt
cũng vàng khè nốt. Ác Vô Thường đã lăn lộn trên giang hồ hơn hai mươi
năm, kinh nghiệm rất phong phú, trông thấy cái chết của đại hán kia như
vậy liền rùng mình kinh hãi, và đồng thời y nghĩ tới môn Kiêu Dương thần công đã thất truyền hơn trăm năm giết người cũng có trạng thái như vậy. Tuy y là người rất độc ác nhưng lại rất khôn ngoan, nhiều mưu kế. Tên
đại hán nằm chết dưới đất là thủ hạ rất đắc lực của y và cũng là một
trong sáu đại đầu mục võ công cao siêu như thế nào y biết rất rõ, nên y
thấy đối thủ chỉ là một thiếu niên tuổi trạc mười lăm mười sáu thôi mà
có võ công thất truyền của võ lâm như vậy, chỉ ra tay đánh có một thế
thôi đã đánh chết ngay thủ hạ của mình liền, đủ thấy Kiêu Dương thần
công của kẻ địch cao siêu tới mức nào rồi!
Cho nên, y mới phải chịu nhịn đôi ba phen như thế. Dù trong lòng tức
giận khôn tả, y cũng không dám ra tay phản công vội. Nhất là y thấy Vô
Danh càng có thái độ ung dung bao nhiêu y càng hoảng sợ thầm bấy nhiêu
và càng không dám ra tay phản công nữa.
Ác Vô Thướng liền hạ giọng hỏi :
- Tiểu tử ngươi có biết lão phu là ai không? Mà ngươi dám vô lễ với lão phu như thế.
Vô Danh liếc nhìn qua một cái, đầu lắc mấy cái rồi mới lạnh lùng đáp :
- Trông bộ mặt của ngươi như Tang Môn Điếu Khách, có phải ngươi là con ma Vô Thường đấy không?
Vô Danh thấy mặt của đối phương mà nói chơi như vậy, không ngờ lại trúng ngay ác hiệu của y.
Ác Vô Thường Vương Chinh Thành bỗng cười nhạt một tiếng và trả lời :
- Tiểu quỷ ngươi nói rất đúng lão phu chính là Ác Vô Thường Vương Chinh Thành đây.
Nói tới đó hai mắt hung ác của y lại trợn trừng lên nhìn thẳng vào mặt Vô Danh rồi quát hỏi tiếp :
- Tiểu quỷ tên họ của ngươi là chi?
Vô Danh lớn tiếng đáp :
- Vô Danh.
- Ngô Minh, ngươi là môn hạ của ai?
- Không biết, dù có biết cũng không nói cho ngươi hay.
Ác Vô Thường liền quát hỏi tiếp :
- Ngô Minh, nếu ngươi không nói rõ là môn phái nào thì đừng có trách lão phu người lớn bắt nạt trẻ con, ta sẽ dạy bảo ngươi một phen liền.
Vô Danh trợn ngược đôi lông mày lên cười nhạt một tiếng và đáp :
- Vô Thường Quỷ, ngươi vẫn chưa xứng hỏi tên tuổi và phái biệt của ta.
Ác Vô Thường từ khi ra đời tới giờ hoành hành trong lục lâm đ*o ở các
tỉnh Tây bắc hơn hai mươi năm trời, chưa hề bị ai khinh thường và nói
xằng như vậy bao giờ cả. Tối hôm nay, tuy y phát giác thủ hạ đã bị
chưởng lực của Kiêu Dương thần công đánh chết, là môn võ công đã thất
truyền trong võ lâm hơn trăm năm rồi, vì vậy y mới hơi kiêng nể, nhưng
vẫn không sao chịu nhịn được. Dù là người gỗ thấy thái độ Vô Danh như
thế cũng phải tức giận, huống hồ Chinh Thành vẫn có tính nóng nảy hung
ác và kiêu ngao.
Y đã chịu nhịn một lần hai lần và bây giờ lại là lần thứ ba, thì y không sao chịu nhịn được nữa. Quả thật lời nói châm biếm, thái độ lạnh lùng
của Vô Danh không coi Chinh Thành vào đâu hết, khinh thường y đến cực
điểm, đừng nói là y dù là người tốt nhịn đến đâu cũng không sao nhịn
được. Rốt cuộc liền trợn trừng đôi mắt lên quát lớn một tiếng :
- Tên tiểu quỷ vô tri kia, mi táo gan thật. Tối nay lão phu không cho mi chết ngay tại chỗ thì lão phu cũng uổng xưng hùng xưng bá trong lục lâm đ*o tại Tây bắc này bấy lâu.
Y chưa nói dứt thì phi thân tới cách mặt Vô Danh tám thước, giơ chưởng
lên định chộp mặt Vô Danh luôn. Quả thật y không thẹn với tên tuổi của
y. Y ra tay vừa nhanh, vừa mạnh lại vừa ác độc vô cùng.
Vô Danh đột nhiên thấy Ác Vô Thường nhảy tới giơ tay ra chộp mặt mình,
chàng định giơ chưởng lên chống đỡ, nhưng chàng bỗng nghĩ tới một việc
gì không hiểu lại không giơ chưởng lên mà chỉ cười nhạt một tiếng rồi
nhảy ra ngoài xa tám thước tránh né thôi.
Ác Vô Thường ra tay chộp mặt đối phương, nhưng không thấy thân hình của
đối phương cử động gì hết mà chỉ thoáng một cái, tay của mình đã chộp
hụt trong lòng rùng mình kinh hãi nhưng lại càng tức giận thêm. Tuy
trong lòng y rất tức giận nhưng mồm lại quát lớn một tiếng, chân xoay
nửa vòng rồi mới tung mình nhảy xổ tơi Vô Danh lần thứ hai, bốn tên đại
hán theo sau y cũng nhảy xổ lên ngăn cản Ác Vô Thường và nói :
- Xin thủ lãnh hãy ngớt cơn giận, giết gà khỏi cần phải dùng đến dao
phay, đối với một tiểu quỷ vô tri chưa hết hơi sữa này, việc gì thủ lãnh phải ra tay? Xin thủ lãnh hãy giao cho anh em chúng tôi diệt trừ y để
trả thù cho La đại ca!
Ác Vô Thường sầm nét mặt lại nhìn bốn đại hán một cái, đáp :
- Võ học của tiểu quỷ này cao siêu lắm, không phát là tầm thường đâu bốn ngươi ra tay phải cẩn thận lắm mới được!
Bốn đại hán đều lớn tiếng cả cười, một tên trong bọn mặt có vết sẹo dao còn nói rằng :
- Xin thủ lãnh cứ yên tâm, tiểu quỷ này dù có học võ từ khi nằm trong
thai của mẹ y, thì y cũng chỉ có mười mấy năm hỏa hầu thôi, như vậy tài
ba của y cũng chỉ có hạn.
Nói xong, y liền đưa mắt cho ba đại hán kia rồi nói tiếp :
- Chúng ta sát cánh lên!
Nói xong, cả bốn tên chia làm trước sau tả hữu bao vây Vô Danh vào giữa.
Vô Danh tuy có học võ công lực cao siêu, nhưng cao xa đến mức nào thì
chính chàng cũng không tự biết rõ nổi, lần đầu tiên chàng ra tay đối
địch đã gặp ngay trường hợp này rồi, nên trong lòng cũng hơi kinh hoảng, chàng liền cau mày lại cảm thấy bốn mặt đều bị địch bao vây, có vẻ khó
đối phó, cũng không biết xử trí ra sao cho phải.
Sự thật lúc này công lực và võ học của chàng đừng nói bốn tên đại hán đó mà thôi, mà dù có thêm bốn tên nữa cũng không sao chịu nổi một cái đánh của chàng!
Tất nhiên đó là vì chàng tuy thân mang tuyệt học nhưng chưa có một chút
kinh nghiệm mà nên. Chàng đang suy nghĩ tính thầm không biết hai tay của chàng làm thế nào để đối phó cùng vơi tám chiếc tay của đối phương?
Bốn đại hán đã đồng thanh quát lớn và cùng múa song chưởng nhanh như điện chớp, nhắm các nơi yếu hiểm của chàng mà tấn công tới.
Vô Danh thấy vậy trong lòng đột nhiên kinh hoảng, trong lúc luống cuống
chân chàng theo bộ pháp Thất Tinh, thân hình của chàng nhanh như điện
chớp và tự nhiên thoát khỏi thế công của tám chiếc tay kia tấn công tới
liền.
Vô Danh thấy thân hình của mình lướt ra khỏi vòng vây một cách dễ dàng
như vậy trong lòng cảm thấy hứng thú vô cùng, chàng liền giở luôn bộ
pháp ấy ra tránh né liền, tiếp theo đó chàng lúc thì xứ dụng Thất Tinh
bộ pháp, lúc thì sử dụng Cửu Cung bộ pháp, nhưng chỉ thoáng cái chàng
lại biến thành Bát Quái bộ pháp ngay. Chỉ thân hình của chàng như bay lơ lửng trên mặt đất và cũng như chiếc thoi xuyên đi xuyên lại trong những bóng của tám chiếc tay kêu “vù vù” không những xảo diệu tuyệt luân mà
lại thần kỳ khôn lường nữa.
Tuy chưởng thế của bốn đại hán đó rất trầm mãnh, thể thức và hỏa hầu đều bất phàm nhưng thế chưởng nào cũng đều đánh hụt hết, không thế chưởng
nào là không mất công toi, cũng may Vô Danh mới thử thách những thế võ
công mà mình vừa mới học và chàng lại đang cảm thấy thích thú vô cùng
bằng không bốn đại hán đó đã bị đánh chết ngay tại chỗ rồi, không một
tên nào hòng tẩu thoát được hết.
Chỉ trong thoáng cái, bốn đại hán đó đã tấn công luôn mười mấy thế không những không đánh trúng vào người của Vô Danh mà cả vạt áo của chàng tay chúng cũng không thể nào đụng vào được hết. Có lúc, thậm chí cả bốn tên cũng không thể trông thấy rõ thân hình của chàng đâu nốt.
Chúng chỉ cảm thấy bóng người ở trước mặt hoa một cái, Vô Danh đã xuyên qua những thế chưởng kín đáo của chúng liền.
Bốn tên đại hán không ngờ một thằng nhỏ trông rất tầm thường mình mẩy
vừa hôi vừa thối tựa như một tên ăn mày vậy mà lại có võ công cao siêu
đến thế. Với công lực của chúng liên tay vây đánh mà không đụng chạm
được vào người của Vô Danh một cái nào thì quả thật là mất sĩ diện quá!
Quý vị nên rõ bốn đại hán tuy không phải là những hảo thủ danh trấn
giang hồ, nhưng ở trên giang hồ chúng cũng có một chút tên tuổi, võ học
công lực đều khá cao siêu chứ không phải hạng tầm thường đâu!
Bốn người liên tay tấn công mạnh mười mấy thế mà không sao đánh trúng
được thiếu niên đó, tuy trong lòng chúng hoảng sợ võ học và công lực của đối phương rất cao siêu nhưng chúng càng tức giận không thể tưởng tượng được vì vậy thế chưởng của chúng càng đánh càng mạnh càng ác độc thêm.
Lúc ấy Ác Vô Thường Vương Chinh Thành đứng đấy cứ trố hai mắt lên xem
trận đấu, vẻ mặt trịnh trọng khác thường. Tuy y vẫn nhìn theo thân hình
và bộ pháp của Vô Danh nhưng y không sao nhận ra được bộ pháp đó là bộ
pháp gì, và cũng không biết được phái biệt và xuất thân của chàng nữa.
Đang lúc, bỗng thấy có tiếng chuông con kêu “loong coong” và có tiếng vó ngựa gõ nhịp. Tiếp theo đó, trong bóng tối, người ta đã thấy có một con ngựa trắng thồ một thiếu nữ tuổi trạc mười bảy mười tám, nhanh như điện chớp phi tới, con ngựa ấy chạy nhanh khôn tả, chỉ thoáng cái đã tới nơi liền. Và lướt qua chỗ trận đấu chừng ba trượng thì không hiểu tại sao
thiếu nữ nọ bỗng gò cương một cái thật mạnh, con ngựa trắng đó hí lên
một tiếng, hai chân nó đứng chồm lên như người đứng vậy!
Trong lúc con ngựa trắng chồm hai chân lên thì người nọ đã lẹ làng tung
mình nhảy lên trên không, lượn một vòng người nàng ta quay trở lại, thân pháp đẹp vô cùng, lại thêm tà áo phất phới, rồi nàng nhanh như điện
chớp đâm bổ xuống chỗ năm người đang đấu!
Thân hình của nàng chưa tới, mồm đã quát lớn :
- Ngừng tay lại!
Trong lúc nàng quát tháo, tay phải cầm chiếc roi ngựa quất luôn vào trên không một cái kêu đến “đét” một tiếng, rồi bóng roi của nàng tựa như
một đám mây và có tiếng gió kêu “vù vù” nhắm hai tên đại hán đang tấn
công Vô Danh mà bổ tới.
Nàng ở trên không múa roi tấn công hai đại hán kia không những thân hình của nàng đẹp vô cùng mà thế roi lại mạnh khôn tả!
Ác Vô Thường đứng cạnh thấy thân pháp và thế roi của thiếu nữ lợi hại
như vậy cũng phải giật mình kinh hoảng. Y đã lang bạt giang hồ hơn hai
mươi năm, kiến thức rất quảng bác, biết nàng nọ ở trên không quay mình
như vậy là một thân pháp khó luyện nhất trong môn khinh công. Nếu khinh
công không luyện tới mức thượng thặng thì không sao lượn được ở trên
không như thế.
Bốn đại hán nọ vì liền tay tấn công Vô Danh liên tiếp tấn công mười mấy
thế rất mãnh liệt mà không sao đánh trúng được vào người của đối thủ một cái, nên trong lòng chúng tức giận khôn tả, tay của chúng đang nhấn
mạnh để tấn công thì thiếu nữ nọ đã quát bảo chúng ngừng tay lại liền!
Khi nào chúng chịu ngừng tay, huống hồ xưa nay chúng hoành hành ở trong lục lâm quen đi rồi.
Thiếu nữ múa động cây roi ngựa dài ba thước tấn công, hai đại hán đó
thấy thế roi của nàng vừa nhanh vừa mạnh khôn tả, chúng liền rùng mình
kinh hãi, chúng không dám dùng hai bàn tay không mà chống đỡ, vội nhảy
sang bên hai thước để tránh né.
Một đại hán trong bọn, chân hơi tránh né chậm một chút, đã bị đuôi roi
quất trúng, chỉ thấy tên đó rú lên một tiếng rất thảm khốc, máu tươi đã
vọt ra, rồi ngã lăn ra đất đến “bộp” một tiếng chết tốt.
Thì ra, thế roi của thiếu nữ đã đánh trúng ngay vào đầu của đại hán đó, tên đại hán đó chỉ còn lại có nửa cái sọ thôi!
Với một chiếc roi ngựa vừa mềm mại vừa bé nhỏ như thế mà thiếu nữ đã
đánh đến mất nửa cái sọ của đại hán, đủ thấy công lực của nàng thâm hậu
đến bực nào.
Thiếu nữ vừa ra tay đã giết chết một tên đại hán nên mấy tên còn lại
kinh hoảng vô cùng. Vì vậy cả hai lên đại hán kia cũng phải thu thế
ngừng tay ngay, rồi cùng tên kia chạy đến cạnh Ác Vô Thường.
Lúc ấy Vương Chinh Thành cau mày lại, hai mắt âm thầm, mặt xám ngắt đang chăm chú nhìn vào thiếu nữ đó.
Lúc ấy Vô Danh mới trông thấy rõ mặt của thiếu nữ. Thấy nàng tuổi chừng
mười bảy mười tám, tóc dài phủ vai da trắng như tuyết mũi dọc dừa, lông
mày cong như vẽ! Đôi môi vừa đỏ vừa mỏng như phun lửa, đôi ngươi vừa đen nhánh vừa sắc nước...
Tuy là tiết trời tháng Chạp, nhưng nàng chỉ mặc một cái áo lụa hồng rất
mỏng với một cái váy lụa màu xanh, trông thật là đẹp và cao quý vô cùng.
Tuy nàng đẹp tuyệt luân, thanh cao thoát tục nhưng nét mặt của nàng lại
rất ngây thơ và có một thái độ rất hồn nhiên nữa, đôi mắt phượng của
nàng lại rất oai vệ khiến ai trông thấy cũng không dám nhìn thẳng vào
mặt nàng.
Vô Danh đứng ngắm nhìn nàng ngẩn người ra nếu mắt chàng không trông
thấy, chàng không dám tin trên đời này lại có một thiếu nữ đẹp như thế
mà lại có võ công kinh người đến vậy.
Thiếu nữ đưa mắt liếc Ác Vô Thường với ba đại hán kia một cái, rồi nàng
cau mày lại dùng giọng mũi kêu “hừ” một tiếng rồi mới quay đầu ngắm Vô
Danh. Có lẽ quần áo và người của chàng vừa hôi hám vừa nhơ bẩn khiến
nàng buồn nôn buồn ọe nên nàng vừa liếc mắt nhìn chàng một cái đã cau
mày lại. Nhưng nàng lại lên tiếng hỏi luôn :
- Này, người kia làm gì thế, tại sao lại đánh nhau với bọn chúng như vậy?
Thiếu nữ trượng nghĩa trợ giúp như thế, tuy là có lòng tốt thật nhưng Vô Danh không cám ơn, không những thâm tâm không cám ơn mà trong lòng còn
không vui nữa, vì chàng bực thiếu nữ đó tự dưng can thiệp vào việc của
mình.
Vì thế mà thiếu nữ lên tiếng hỏi chàng, chàng làm như không nghe thấy gì hết, cứ đứng ngẩn người ra không cử động và cũng không trả lời.
Thiếu nữ thấy chàng như vậy lại cau mày, nàng hỏi tiếp :
- Này, người kia có phải câm đấy không?
Vô Danh trợn ngược đôi lông mày lên, đôi mắt lóng lánh nhìn thẳng vào mặt thiếu nữ và hỏi lại :
- Cô nương bảo ai là câm thế?
Thiếu nữ thấy đôi ngươi của chàng sáng chói như vậy trong lòng cũng hơi rung động và nghĩ thầm.
“Chà, đôi mắt đẹp quá!”
Tuy nàng nghĩ như vậy, mồm vẫn lên tiếng nói :
- Thế tại sao vừa rồi ngươi không nói?
- Tôi chả nói rồi là gì?
- Thế sao người không nói tại sao lại ra tay đánh nhau với chúng như thế?
Vô Danh nghe nói có vẻ thương tiếc thở dài một tiếng rồi đáp :
- Còn biết nói như gì đây, cô nương ra tay giúp lại làm cho tôi mất một dịp may.
Thiếu nữ ngạc nhiên hỏi lại :
- Dịp may gì thế?
Vô Danh lạnh lùng đáp :
- Vì tôi đang định lấy chúng ra thí nghiệm.
- Thí nghiệm cái gì?
Vô Danh lạnh lùng đáp :
- Thí nghiệm và luyện tập thân pháp cùng bộ pháp của tôi.
- Ồ!
Thiếu nữ vừa gật đầu vừa thốt như trên, rồi đưa mắt liếc nhì Ác Vô Thường và ba đại hán kia một cái rồi tiếp :
- Nếu vậy, các người luyện tập với nhau à?
- Chẳng lẽ không đánh nhau thật thì đánh nhau đùa hay sao?
Thiếu nữ càng ngạc nhiên thêm hỏi tiếp :
- Người lợi dụng dịp may đấu với kẻ địch để luyện tập thân pháp và bộ pháp hay sao?
- Chả lẽ không được à?
- Được lắm.
Thiếu nữ gật đầu trả lời như thế và tiếp :
- Nhưng một mình tự luyên tập lấy chả an toàn hơn là giao đấu với người ta như thế này ư?
Vô Danh gật đầu đáp :
- Phải, nhưng một mình luyện tập không được thích thú như thế này.
- Tập như thế nguy hiểm lắm.
- Cô nương cho là nguy hiểm lắm hay sao?
- Với tôi, tôi không thấy nguy hiểm chút nào.
- Thì tôi cũng thế!
- Ờ, thế ra ngươi cho bổn cô nương ra tay giúp như vậy là không nên phải không?
- Đúng thế!
- Hừ!
Thiếu nữ sầm nét mặt lại, cau mày, hiển nhiên nàng đã tức giận, nàng
cười nhạt mấy tiếng xong liền thủng thẳng đi tới cạnh con ngựa trắng
đang ăn cỏ cách đó bốn năm trượng, không nói năng gì.
Ác Vô Thường đứng cạnh đó nãy giờ không nói năng, đến giờ mới cười nhạt một tiếng quát bảo :
- Con nhải kia đứng yên!