Đại hán trung niên vừa quát xong đã nhắm hai đứa nhỏ tấn công luôn.
Hai anh em thanh niên nọ liền múa kiếm xông lại chống đỡ.
Hai anh em mỗi người một bên nhắm hai bên hông của đối thủ mà đâm tới.
Đại hán nọ cười nhạt một tiếng quay người một cái đã tránh né được hai
thế công của đối thủ rồi y múa luôn khí giới quái dị lên nhằm hai nơi
yếu huyệt của hai địch thủ tấn công luôn.
Hai anh em thiếu niên nọ tuy vì tuổi nhỏ kém kinh nghiệm lẫn hỏa hầu,
nhưng kiếm pháp của họ được danh gia truyền thụ cho nên rất huyền diệu
và cũng lanh lợi khôn tả. Hai anh em đâm hụt một nhát liền đổi vị trí
không chờ đại hán tấn công tiếp, mà xoay sang hướng khác tấn công liền.
Đại hán nọ vội xoay người tránh né rồi lại biến thế phản công. Chỉ
thoáng cái, ba người đã đấu với nhau rất kịch liệt. Đại hán này cũng là
một tay hảo thủ có tên tuổi ở trên giang hồ lâu năm, nội gia công lực
rất thâm hậu, nhất là môn khí giới quái dị lại được dị nhân truyền thụ
cho. Nên thể thức của y rất quái dị và độc ác, huống hồ đêm nay y đã
quyết tâm giết chết hai đứa nhỏ tại chỗ để trả thù bị cha hai đứa nhỏ
đánh một chưởng năm xưa. Cho nên thế công nào của y cũng ác độc vô cùng. Vì thế kiếm pháp của hai anh em thiếu niên nọ tuy thần diệu, chân tay
nhanh nhẹn, nhưng cũng khó mà giữ nổi khỏi bại.
Trận đấu rất là kịch liệt và kinh hiểm, thiếu niên đang đấu thấy Vô Danh vẫn đứng ngẩn người ra xem, liền lớn tiếng quát bảo chàng rằng :
- Này bạn kia, còn đứng ngẩn người ra đó làm gì mau chạy đi đi.
Chỉ vì thiếu niên đó bảo Vô Danh mau chạy đi, hơi phân thần một chút,
đại hán nọ khi nào chịu bỏ lỡ dịp may đó, liền tấn công như vũ bão tức
thì. Thiếu niên ấy bị kẻ đích dồn ép, kiếm pháp loạn xạ, thật là nguy
hiểm vô cùng. Thiếu nữ nọ thấy vậy cả kinh, sấn sổ xông tới tấn công vào lưng đại hán tới tấp để mong cứu người anh thoát nạn.
Tuy thế công của nàng làm cho đại hán kia né mình tránh, nhưng không cứu nổi thế bại của người anh.
Vô Danh thấy vậy liền lên tiếng nói :
- Này, các ngươi có mau ngừng tay không?
Đại hán nọ thấy mình sắp thắng đến nơi, bỗng nghe Vô Danh bảo ngừng tay, không hiểu việc gì, liền ngừng tay lại trợn trừng đôi mắt lên quát bảo
Vô Danh rằng :
- Tiểu quỷ việc gì thế?
Vô Danh vẫn ung dung như thường thủng thẳng tiến lên hai bước, nhìn mặt đại hán kia, từ từ nói :
- Thôi trận đấu này coi như huề, hai bạn đừng đấu với nhau nữa.
Đại hán càng tức giận thêm, hỏi tiếp :
- Tại sao vậy?
Vô Danh mỉm cười đáp :
- Người lớn tuổi thế này, dù có thắng hai đứa cũng không vẻ vang gì mà.
Đại hán càng tức giận thêm cười nhạt một tiếng rồi tiếp :
- Ngươi thấy chướng mắt phải không?
Vô Danh thấy thái độ và lời nói của đại hán đã chướng mắt khôn tả, nhưng vì chàng không biết y là ai, hơn nữa chàng có ý không thù không oán cho nên chàng mới để yên như thế, bây giờ chàng nghe đối phương có vẻ khiêu khích mình liền cười nhạt đáp :
- Phải thì sao?
Đại hán cười ha hả và nói tiếp :
- Nghe ngươi nói thì hình như ngươi muốn can thiệp và việc này phải không.
Vô Danh cười nhạt một tiếng và nói tiếp :
- Chẳng lẽ ta không có quyền can thiệp hay sao?
- Được để ta xem ngươi có đủ tư cách không?
- Cái gì đủ tư cách với không đủ tư cách, khôn hồn thì ngươi ít nói
những lời thừa đó và mau cụp đuôi đào tẩu đi bằng không... Hừ hừ...
Đại hán thấy Vô Danh là một tên ăn mày quần áo lam lũ mặt bẩn thỉu trông không có vẻ gì kinh người, nên y chưa đợi y nói dứt đã quát hỏi tiếp :
- Bằng không thì ngươi muốn sao?
Vô Danh lạnh lùng đáp :
- Đừng có hỏi lôi thôi nữa, không tin ngươi cứ thử xem.
Đại hán là một ác đạo ngang tàng quen rồi khi nào chịu nổi những lời nói vô lễ của Vô Danh như thế, nên y trợn tròn đôi mắt hung ác quát hỏi :
- Tiểu tử, mi chán đời phải không?
Y vừa quát xong, đã tiến tới chỗ cách Vô Danh chừng ba thước múa cây khí giới quái dị nhằm vai và ngang lưng của đối thủ tấn công luôn.
Lần đầu tiên Vô Danh ra tay đấu với người không biết tránh né ứng địch
ra sao, thấy khí giới của đại hán có ánh sáng lòe mắt và nhắm vào vai và lưng của mình tấn công tới, chàng có vẻ hoảng sợ trong lúc luống cuống
vội giơ song chưởng đẩy luôn ra một cái. Chàng là người đã có nội gia
công lực tuyệt đỉnh chỉ đẩy một chưởng rất thường cũng có thể đánh vỡ
bia nát đá không ai tránh đỡ được rồi, huống hồ song chưởng của chàng
đẩy ra một lúc oai lực mạnh biết bao.
Đại hán kia có ngờ đâu, một tên ăn mày nhỏ hôi thối khôn tả và mặt không có vẻ kinh người mà lại là nội công cao thủ đến thế.
Song chưởng của Vô Danh vừa đẩy ra, đại hán chưa kịp suy nghĩ đã cảm
thấy ngực của mình như một cái búa nặng vạn cân đánh trúng phun một tia
máu, người bị đẩy bắn rơi ra ngoài xa ba trượng người ngã xuống đất kêu
đến “bộp” một tiếng nằm thẳng cẳng ra chết tốt.
Hai anh em nọ thấy Vô Danh chỉ đẩy song chưởng ra một cái đã đánh chết
ngay tên đại hán tại chỗ. Thấy chưởng lực của chàng lợi hại như vậy, cả
hai anh em đều đứng ngẩn người ra, mắt trợn tròn xoe tỏ vẻ kinh ngạc hết sức. Cả hai anh em lúc thì nhìn Vô Danh lúc thì nhìn cái xác chết.
Không riêng gì hai anh em nọ, mà cả Vô Danh cũng ngạc nhiên như vậy nốt. Chàng cứ trố mắt lên nhìn, chàng cũng không khỏi kinh ngạc vì thấy
chưởng của mình lợi hại quá, mà lại cảm thấy đối phương sao tầm thường
đến thế.
Vô Danh nhìn lại xác đại hán một hồi bỗng nghĩ ra một việc gì mồm khẽ
kêu “hừ” một tiếng, liếc nhìn hai anh em kia rồi từ từ đi luôn. Chàng
mới đi được mấy bước, thiếu niên mới sực nhớ người ta đã giải nguy cho
hai anh em mình mà chưa cám ơn, thì quả thật thất lễ. Nên y vội nói :
- Xin bạn nhỏ hãy dừng bước.
Vô Danh nghe thấy thiếu niên gọi mình, vội ngừng bước quay lại hỏi :
- Việc gì thế?
Thiếu niên nọ tiến lên hai bước, chắp tay chào chàng vào nói :
- Xin hỏi bạn nhỏ, cho biết tánh danh là chi?
Vô Danh đáp :
- Tên tôi là Vô Danh
Thiếu niên nọ liền nói tiếp :
- Thế ra Ngô huynh đấy, tôi họ Châu tên Anh Siêu.
Nói tới đó chàng ta chỉ thiếu nữ và nói tiếp :
- Đây là em gái tôi tên là Châu Anh Phân, hôm nay được Ngô huynh ra tay
cứu anh em chúng tôi mới thoát nguy. Chúng tôi thật cảm ơn huynh vô
cùng.
Nói xong chàng ta chắp tay chào một lần nữa.
Vô Danh nhìn Anh Siêu mỉm cười hỏi :
- Châu huynh gọi tôi lại có phải vì việc cảm ơn này không?
Anh Siêu gật đầu đáp :
- Vâng phải, ơn giải nguy lớn như vậy, tất phải cám ơn vô cùng.
- Huynh hà tất phải cảm ơn tôi, tôi có phải vì hai người mà ra tay giết chết người kia đâu.
Anh Siêu nghe Vô Danh nói như vậy, ngạc nhiên nhìn chàng một hồi rồi hỏi :
- Huynh với y có thù cũ chăng?
Vô Danh mỉm cười lắc đẩu đáp :
- Tôi không biết tên họ của y là chi, thì làm gì có thù hằn với y chứ.
- Tại sao huynh lại ra tay đánh chết y?
Vô Danh đáp :
- Tôi thấy y chướng mắt lắm.
Anh Siêu nghe nói càng ngạc nhiên và rùng mình thêm, trong lòng nghĩ thầm:
“Thấy người ta chướng mắt một tí là đã ra tay đánh chết rồi, người này thủ đoạn cũng ác độc thật!”
Anh Siêu đang nghĩ, thì Anh Phân đã ở phía sau chàng lên tiếng khẽ kêu gọi :
- Đại ca, trông hình dáng của người này dơ bẩn đến buồn nôn buồn mửa, mà trong lòng lại độc ác đến như thế, chắc y không phải là người hiền lành gì đâu, thôi kệ y chúng ta đi thôi.
Vô Danh nghe nói trợn ngược đôi lông mày lên, nhìn nàng ta một cái rồi cười ha hả và nói :
- Đánh chết một tên ác đồ mà bảo tâm địa của tôi ác độc ư? Cô em còn
chưa thấy những người có tâm địa ác độc bằng trăm bằng nghìn lần tôi.
Anh Phân trợn tròn xoe đôi mắt lên nhìn chàng, chẩu môi và hờn giận đáp :
- Hừ, ai là cô em của ngươi, không biết xấu hổ, ta không nói chuyện với
ngươi, không phải thấy vừa rồi ngươi giúp anh ta thì ta đã cho ngươi nếm mùi lợi hại của thanh đoản kiếm này rồi.
Anh Siêu nghe thấy em mình nói một cách vô lễ, chỉ sợ Vô Danh nổi giận, lên tiếng quát mắng :
- Hiền muội sao lại ăn nói vô lễ đến thế?
Anh Siêu một mặt trách mắng em gái một mặt chắp tay chào Vô Danh vừa cười vừa xin lỗi :
- Xá muội hãy còn ít tuổi không biết gì hết, ăn nói vô lễ xúc phạm đến Ngô huynh, tiểu đệ xin lỗi, mong Ngô huynh tha thứ cho.
Tuy chàng bị Anh Phân nói như vậy Vô Danh hơi bực mình, nhưng thấy Anh
Siêu chắp tay xin lỗi mình như vậy, chàng cũng không tiện trách mắng đối phương, nên chỉ trợn trừng mắt lên nhìn Anh Phân kêu “hừ” một tiếng,
rồi chàng không trả lời Anh Siêu, liền quay mình đi luôn.
Anh Siêu cau mày lại nhìn em một cái rồi chạy nhanh lên ngăn cản Vô Danh chắp tay chào và nói tiếp :
- Ngô huynh chớ có tức giận, xin hãy ngưng bước, tiểu đệ có mấy lời muốn thưa cùng.
Vô Danh thấy vậy cũng cau mày dừng bước lại hỏi :
- Châu huynh còn điều gì muốn chỉ giáo nữa?
Anh Siêu vừa cười vừa đáp :
- Tiểu đệ vẫn thường nghe thấy gia phụ nói, hiệp danh của Cái môn lừng
lẫy giang hồ, môn hạ đệ tử ở đại giang Nam Bắc đâu cũng có, tuy mặc áo
vá víu hàng trăm mảnh nhưng đều là những người hiệp nghĩa can đảm ẩn
tích ở giang hồ để hành hiệp trượng nghĩa, cứu tế những kẻ hèn yếu, diệt trừ những kẻ ác, khiến ai ai cũng phải kính ngưỡng, chẳng hay Ngô huynh là cao túc của vị lão tiền bối nào của Cái bang thế? Xin huynh cho
biết.
Vô Danh nghe nói liền trợn ngược đôi lông mày lên ngơ ngác nhìn Anh Siêu và đáp :
- Châu huynh cứ nói Cái bang với Cái bang hoài, tiểu đệ không hiểu xin Châu huynh nói rõ cho đệ hiểu.
Anh Siêu càng ngạc nhiên ngơ ngác nhìn Vô Danh rồi hỏi tiếp :
- Thế Ngô huynh không phải đệ tử của Cái bang hay sao?
Vô Danh lắc đầu đáp :
- Không phải.
Anh Siêu lại hỏi tiếp :
- Thế sư phụ của Ngô huynh là...
- Không biết.
- Không biết ư?
Anh Siêu ngạc nhiên nhìn Vô Danh mà hỏi như vậy.
Vô Danh rầu rĩ gật đầu và nói tiếp :
- Tiểu đệ với ân sư gặp mặt chỉ có ba ngày thôi, mà ba vị tiền bối ấy
đều tạ thế hết. Cho nên danh hiệu của ân sư ra sao đệ không có dịp may
nào để hỏi.
Nói xong chàng tỏ vẻ đau đớn thở dài một tiếng. Anh Siêu càng ngạc nhiên, nhìn mặt chàng một hồi rồi hỏi tiếp :
- Nêu vậy, Ngô huynh chỉ học có ba ngày võ công hay sao?
Vô Danh gật đầu rồi thủng thẳng đáp :
- Đúng thế. Ân sư với hai vị sư thúc ba vị ấy đã tử tế với tiểu đệ quá,
ba vị ấy đã thành toàn cho tiểu đệ, không ngờ lại còn hy sinh nữa...
Vô Danh nói đến câu ấy bỗng tự khiển trách và nghĩ thầm:
“Sao ta ngu ngốc thế, lần đầu tiên quen biết đã cho anh ta hay rồi”.
Nghĩ tới đó chàng ngắt lời không nói tiếp nữa.
Anh Siêu lại hỏi :
- Rồi thế nào nữa?
Vô Danh đưa mắt nhìn anh em Anh Siêu một hồi rồi từ từ đáp :
- Xin Châu huynh đừng hỏi nữa, sau này thể nào cũng có cơ hội đệ sẽ kể chuyện cho huynh nghe, thôi xin tạm biệt nơi đây.
Nói xong, chàng liền đi qua cạnh Anh Siêu rồi tiến về phía trước.
Anh Siêu thấy Vô Danh không chịu nói cho mình hay, y là người thông minh cho nên y lại nói tiếp :
- Nếu Ngô huynh không chịu cho hay, tiểu đệ tất nhiên không dám hỏi nữa, nhưng bây giờ huynh đi đâu, có thể cho đệ biết được nơi đó không?
Vô Danh ngừng bước ngập ngừng giây lát rồi trả lời :
- Tiểu đệ một thân một mình đi đến đâu lập nhà đến đó. Quả thật bây giờ
đệ cũng không biết đi đâu cả, nên biết làm sao mà thưa cùng Châu huynh
được.
- Nếu Ngô huynh không có nhất định hành chỉ chi bằng cùng anh em tiểu đệ đi Thiên Tâm trang dự định một cuộc vui có hơn không.
Ba chữ Thiên Tâm trang làm cho Vô Danh biến sắc mặt, nhưng chỉ thoáng
cái chàng đã trấn tĩnh ngay, rồi giả bộ không biết mà ngơ ngác hỏi lại
rằng :
- Thiên Tâm trang ở đâu, nơi đó có chuyện vui gì?
Anh Phân bỗng xen lời nói :
- Đại ca rủ y đi làm chi, đại ca không thấy người y hay sao, dơ bẩn thế
này, ai trông thấy cũng buồn nôn buồn mửa liền, đi với y...
Anh Siêu không để cho em nói nốt vội quát mắng :
- Hiền muội, sao...
Anh Phân đã lườm anh một cái, chẩu môi lên hờn giận nói tiếp :
- Nếu đại ca thích đi cùng y, thì đại ca cứ đi đi, em không thích đi cùng đâu.
Nói xong, nàng ta nhìn Vô Danh bĩu môi và dậm chân một cái rồi quay mình chạy luôn.
Anh Siêu vội lớn tiếng gọi :
- Em... Em...
Anh Phân không thèm trả lời cứ tiếp tục cắm đầu chạy. Anh Siêu cau mày lại lắc đầu, rồi nhìn Vô Danh và nói :
- Ngô huynh chớ có tức giận. Anh em tiểu đệ, mồ côi mẹ từ hồi còn nhỏ,
gia phụ lại nuông chiều cho đến giờ, nên dưỡng thành một tính ương ngạnh như vậy rồi. Tới hôm nay thất lễ với Ngô huynh như vậy, mong huynh nể
mặt tiểu đệ mà tha cho. Xin phép Ngô huynh để tiểu đệ đuổi theo gọi nó
lại. Mời Ngô huynh cứ đi trước chúng ta sẽ gặp nhau ở Thiên Tâm trang.
Y vừa nói xong đã quay mình đuổi theo Anh Phân liền, Vô Danh định hỏi
Anh Siêu có trò gì mà vui. Nhưng chàng vừa mở mồm thì Anh Siêu đã đi xa
rồi. Chàng ngạc nhiên nhìn sau lưng Anh Siêu, trong lòng tức giận thầm
và lẩm bẩm nói :
- Tha hồ ngươi nói thế nào thì nói, con nhãi ấy khinh thị ta như thế, thể nào sau này ta sẽ cho nó một bài học mới hả dạ ta.
Nói xong, chàng bỗng nghĩ thầm:
“Không hiểu Thiên Tâm trang có trò gì vui thế...”
Nghĩ xong, chàng cảm thấy mình ngu ngốc thật, rồi lại bật cười lẩm bẩm tự nói:
“Sao ta ngốc thế, đi tới đó sẽ biết liền, hà tất phải suy nghĩ làm chi”.
Chàng nói xong liền quay mình đi, định giở khinh công tiến về phía
trước, nhưng bỗng có môt luồng gió thổi tơi, đột nhiên phía sau có một
người quát tháo :
- Thằng ăn mày nhỏ kia mau đứng lại.
Vô Danh nghe nói giật mình kinh hãi vội quay lại nhìn, thấy bốn đại hán
tuổi trung niên xếp hàng ngang chỗ cách mình hơn trượng. Trước mặt bốn
đại hán đó còn có một ông già mặc áo bào rộng, hai mắt lóng lánh có
thần.
Chàng liếc mắt nhìn nạm ngươi và lạnh lùng hỏi :
- Việc gì thế?
Ông già chỉ tay vào cái xác chết dưới đất và quát hỏi chàng rằng :
- Có phải ngươi đã đánh chết không?
Vô Danh gật đầu đáp :
- Phải!