Ra khỏi sơn đạo, đi trên giải đất bằng phẳng bình nguyên, hơn chục thất ngựa phi cuồn cuộn, dưới ánh hoàng hôn, thành Lợi Châu đã hiện ra trước mắt.
Cửu thành có chút tổn hại, cũng không tu sửa, không còn thủ vệ tại cửa uy phong lẫm lẫm kiểm tra người qua lại như trước kia, tối đa chỉ có hai lão lính dày dạn ngồi xổm trước cửa, lau mồ hôi trên trán, nhãn thần chết lặng nhìn người qua lại trên đường, đối với bọn họ mà nói, cuộc đời này cũng chỉ như vậy mà thôi.
Lúc đoàn người Vân Thiên Hà tiến vào trong thành, người đi đường đều hiện rõ thần sắc vội vội vàng vàng, xung quanh đường cái rất thanh lãnh, không còn tình cảnh ồn ào nhốn nháo như trước kia.
Một tòa thành trì đã từng giàu có, tựa hồ hiện tại mất đi sức sống, có chút hiu quạnh.
Trên con đường tiến về phía Đồ phủ, Vân Thiên Hà thu toàn bộ tình cảnh hiu quanh chán nản vào trong mắt, mặc dù rất nhiều địa phương, cửa hàng các loại trải qua chiến loạn đã được chữa trị, nhưng xu hướng xuy tàn vẫn như trước, rất khó tiếp tục khôi phục sinh cơ như trước.
Dù sao trong lòng Vân Thiên Hà biết, tình cảnh thành thị trở nên hiu quạnh lạnh lẽo như hiện tại có liên quan rất lớn đối với việc Đồ thị mấy lần gặp phải kiếp nạn.
Đồ thị đã cắm rễ tại Lợi Châu trăm năm, chi hệ đông đảo, có thể nói là đại gia nghiệp đại, thế nhưng hầu như trong vòng một đêm trải qua lần hành động ám sát diệt môn, khiến cho mấy chi nhánh của Đồ thị bị tận diệt, thậm chí trong tòa thành thị này, một ít gia tộc có liên quan với Đồ thị cũng lần lượt bị liên lụy.
Lần náo động lớn trước kia, không chỉ khiến cho mấy chi nhánh Đồ thị diệt vong, càng làm cho phương diện sản nghiệp Đồ thị bị phá hủy nghiêm trọng chưa từng có trong lịch sử.
Rất nhiều thương gia sinh ý chịu cảnh liên lụy, cũng không dám tiếp tục qua lại sinh ý với Đồ thị, hơn nữa đám người ám sát Đồ thị đã từng dừng lại tại thành Lợi Châu một thời gian, thời điểm đó đã triệt để chặt đứt bất cứ qua lại trên phương diện sinh ý, suốt ngày chỉ có thể trốn tránh bên trong cơ quan mật thất dưới mặt đất, chỉ hy vọng bảo toàn tính mệnh chính mình.
Đồ thị tại Lợi Châu rơi vào cảnh suy tàn, hơn nữa liên tục trải qua vài lần kiếp nạn, sau đó người Đồ thị trốn trong mật thất ngầm, hầu như ngăn cách liên hệ với bên ngoài, điều này khiến cho một số gia tộc bị liên lụy dần dần rời khỏi thành Lợi Châu.
Thành Lợi Châu trải qua lần náo động trước đó, rất nhiều thương gia không dám trở lại Lợi Châu buôn bán, mà các thương nhân trong thành Lợi Châu cũng nhanh chóng chuyển hướng chạy sang các thành thị khác buôn bán, bách tính bình thường luôn ở trong nhà không dám ra khỏi cửa, bởi vì sau vài lần sự kiện áp sát, khiến cho toàn bộ thành Lợi Châu máu chảy thành sông, so với hành cộng tẩy trừ của Đồ thị tại Lợi Châu còn ác liệt và tanh máu hơn rất nhiều.
Loại hiện trạng này giằng co trong thời gian không tới nửa năm, bởi vì đại đa số người trong thành Lợi Châu đều có quan hệ với Đồ thị, đã hiện rõ xu hướng suy tàn, nhưng từ đó cũng có thể thấy được lực ảnh hưởng của Đồ thị tại Lợi Châu có bao nhiêu to lớn.
Khi đi tới cửa lớn rách nát của Đồ phủ, Vân Thiên Hà xuống ngựa, thấy xung quanh đều một cảnh tượng rách nát bất kham, trong phủ rất nhiều phòng ốc sụp đổ, cũng không hề được tu sửa qua.
Một tòa phủ đệ nguyên bản to lớn như vậy, ngày hôm nay lại bị phá hủy tàn tạ, Vân Thiên Hà thu hết toàn bộ cảnh tượng suy bại vào trong mắt, bàn tay nắm chặt, cho dù không thương tâm nhiều lắm, thế nhưng dù sao đây cũng là gia đình hắn từng sinh sống!
Kẹt…
Đúng lúc này, một phiến cửa chính cũ nát chậm rãi mở ra, bên trong cánh cửa lộ một gương mặt đen gầy, râu ria mọc dài, sau khi nhìn thấy Vân Thiên Hà và mấy người Đồ Nguyên Đồ đứng trước cửa, nhất thời con mắt sáng lên, lập tức đẩy mạnh cửa, vọt ra ngoài.
- Hắc bá!
Vân Thiên Hà thấy hán tử trung niên nhân đen gần lao ra, nhất thời vành mắt đỏ lên. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
- Tiểu tử thối, thế nào bây giờ mới về!
Hắc bá vừa mới chạy ra đã lập tức ôm Vân Thiên Hà vào lòng, thanh âm cũng nhịn không được có chút nghẹn ngào, trong miệng không khỏi trách mắng!
Người chân chính quan tâm hài tử của mình, vĩnh viễn mang theo thái độ trách cứ và quan ái nhìn hài tử lớn lên, Vân Thiên Hà biết Hắc bá đang phát tiết tình cảm của mình.
Hắc bá chỉnh lý lại tâm cảnh, cũng không nói nhiều lời với Vân Thiên Hà, đảo mắt nhìn thấy trước cửa còn có vài gương mặt xa lạ, không khỏi nhìn về phía Đồ Nguyên Đồ, thấy Đồ Nguyên Đồ gật đầu với hắn, không hỏi thêm điều gì, dẫn mọi người vào trong phủ.
- Hắc bá, trong phủ lụi bại thành cái dạng này, các người ở bên trong, vì sao không tu sử một chút?
Lúc Vân Thiên Hà tiến vào trong phủ, sau khi vượt qua kiến trúc lụi bại tiền phủ, chỉ thấy ngoại trừ Đông viện và Tây viện coi như có chút hoàn hảo ra, những địa phương còn lại hầu như bị phá hủy rối tinh rồi mù, thậm chí còn có dấu vết bị lửa đốt cháy, nhưng rất nhanh được dập tắt.
Hắc bá nói:
- Tuy rằng hiện tại nguy cơ đã giải trừ, chúng ta cũng không cần phải lo lắng đám người ám sát kia trở lại quấy nhiễu, nhưng chúng ta vẫn giữ lại mọi thứ, để cho đám hài tử không quên đau khổ vừa rồi, để bọn chúng mỗi lần nhìn thấy gia viên rách nát, phải biết rằng trách nhiệm bảo vệ gia viên nằm trên vai bọn chúng, phải bảo vệ gia viên không bị bất cứ địch nhân nào xâm phạm!
Vân Thiên Hà gật đầu, trầm mặc đi theo Hắc bá, tiến sâu vào trong Đông viện.
Đông viện đã từng là địa phương chính mình và Vân Nương ở qua, ở đây không bị phá hủy, Vân Thiên Hà đối với mỗi một gốc cây ngọn cỏ đều mười phần quen thuộc, Hắc bá dẫn đoàn người Vân Thiên Hà vào trong Đông viện, lúc ngồi xuống, nói:
- Sau khi ta biết được tin tức ngươi trở về, địa phương ngươi ở trước đây được chúng ta tạm thời thu thập chỉnh lý, các ngươi ở Đông viện nghỉ ngơi, trong nhà không có nha hoàn người hầu, uống nước ăn cơm tự mình động thủ, ta đi thông báo cho gia chủ!
- Hắc bá, không cần đâu, mọi người cũng không phải là người không hiểu chuyện!
Vân Thiên Hà thấy Hắc bá muốn ra khỏi cửa, cũng không ngồi lại trong phòng nhiều, liền kéo Hắc bá, nói:
- Hắc bá, những người khác đang ở chỗ nào, người dẫn ta đi nhìn bọn họ!
Hắc bá nói:
- Trong nhà ngoại trừ Đông viện trống trải, chúng ta và mấy vị trưởng lão thủ hộ đều ở tại Tây viện, thay phiên nhau xử lý một số chuyện bên ngoài, những người còn lại và lão giả tử đều ở trong địa thính ngầm nối thông với tàng kinh lâu, bình thường không dám để cho bọn nhỏ chạy loạn, chỉ để cho bọn chúng nghỉ ngơi mấy canh giờ, sau đó lập tức đi tu luyện, vì vậy trong phủ vẫn vắng vẻ, không tiếp tục thuê người hầu!
- Trước tiên tới thăm mấy vị trưởng lão thủ hộ, không có bọn họ, Đồ thị sợ rằng không thể qua được đám người ám sát không ngừng tập kích quấy rầy!
Dứt lời, Vân Thiên Hà suy nghĩ một chút, bỗng nhiên xoay người nói với Túc Dao:
- Đám người ám sát này, Tình báo doanh có từng điều tra qua?
- Bọn họ đến từ một tổ chức gọi là Thiên U Ám Điện, nhân vật thủ lĩnh gọi Khuê Trễ, hiện nay đang ẩn núp tại Kinh Thành.
Vân Thiên Hà nghe nói, gật đầu, không tiếp tục nói thêm về chuyện này, chỉ nhàn Thu Hàn và Túc Dao, nói:
- Từ hôm nay trở đi, trạng thái lặng im hai năm của tình báo doanh giải trừ, cơ cấu tình báo các nơi nhanh chóng kết nối lại đầu mối, thu thập tình báo, dùng chim ưng đưa tin, ta phải biết được tương quan hoạt động và địa điểm phân bố của các tổ chức như Thiên U Ám Điện cùng với Thiên Tháp trong Đại Đường Quốc, các doanh khác toàn bộ phối hợp vận chuyển hoạt động trở lại, thông báo cho Sát thủ doanh tại Thanh Long Sơn, đã tới lúc tính toán sổ sách đối với đám nanh vuốt này rồi!
- Rõ, thiếu chủ, thuộc hạ lập tức chấp hành!
Mấy người Túc Dao, Thu Hàn tuân lệnh, Thu Hà và Lục Vô Yên cùng với Đồ Nguyên Đồ lên tiếng, trước tiên rời khỏi.
Túc Dao hơi do dự một chút, nhìn Vân Thiên Hà vài lần, muốn nói cái gì nhưng lại không phát ra khỏi miệng, là người cuối cùng chậm rãi ra khỏi cửa.
Ngay khi nàng ra khỏi cửa, Vân Thiên Hà đột nhiên truyền âm, từ đáy lòng nàng vang lên:
- Tình ý của nàng và Tô Tuyết đối với ta ta đều biết, mệnh tức của tỷ muội các nàng cũng đang hiện diện trên người ta, chỉ có thể cùng ta đồng sinh cộng tử, như vậy cái giá phải trả rất lớn, bởi vì ta và các nàng kiếp này vô duyên những người khác, sau khi hoàn thành việc lần này, ta sẽ cho tỷ muội các nàng một câu trả lời thuyết phục!
Lúc nghe xong lời truyền âm của Vân Thiên Hà, trong lòng Túc Dao giật mình, ngây người hồi lâu, tựa hồ có chút không thể tin tưởng được Vân Thiên Hà có thể nói với nàng như vậy, thế nhưng cẩn thận nhớ lại từng câu nói của hắn, không cần nghi ngờ chính là thần chung hạnh phúc, mạnh mẽ rung động trong trái tim nàng, để trái tim nàng giống như ẩn dấu một chú ếch nhỏ nhỏ, vẫn liên tục nhảy loạn, thật lâu không thẻ bình tĩnh.
Phù…
Dừng lại hồi lâu, Túc Dao hết sức dẹp loại tâm tình ba động dị dạng trong lòng, sau khi thật sâu liếc mắt nhìn Vân Thiên Hà, thấp giọng nói:
- Ta và muội muội sẽ ở Tình báo bí doanh Nam địa chờ đợi thiếu chủ, chúng ta sẽ một mực chờ ngươi…
Dứt lời, Túc Dao cũng không tiếp tục lưu luyến, quay người lại, nhanh chóng rời đi.
Vân Thiên Hà cũng không để người khác theo hắn tới Tây viện, giao phó bọn họ nghỉ ngơi tại Đông viện, sau đó cùng Hắc bá đi Tây viện.
Mới vừa rồi Mộng Ly vểnh tai nghe được câu nói của Mộng Ly, mân mê cái miệng nhỏ nhắn, rất bất mãn nói:
- Tên đầu gỗ này rốt cuộc trêu chọc bao nhiêu nữ nhân nha, Túc Dao dĩ nhiên còn có một muội muội, ai nha, thực sự là tức chết người rồi!
Tầm Nguyệt vẫn rất an tĩnh, nghe được lời này, thần sắc hơi buồn bã, kéo cánh tay Đường Linh Toa, nói:
- Muội muội, ta xem muội mấy ngày nay luôn tâm thần không yên, có phải là phiền não vì chuyện này?
Đường Linh Toa lắc đầu, nói:
- Tỷ tỷ, không phải là chuyện này, chuyện tình của Túc Dao và muội muội Tô Tuyết muội đã biết, cũng biết các nàng từng là nữ tử thanh lâu, lúc các nàng ở Kinh Thành đã quen biết với Thiên Hà, về phần quan hệ giữa các nàng, muội không rõ ràng lắm, chỉ là khi trở lại nơi đây, muội chung quy nhịn không được tưởng niệm mẫu thân!
Tầm Nguyệt nói:
- Nếu như muội tưởng niệm mẫu thân, hôm nay rảnh rối, ta đưa muội về thăm người, chúng ta không nói cho Thiên Hà biết là được!
Mộng Ly buồn bực trừng mắt liếc nhìn hai nàng.
Liên Tinh đang chuẩn bị tự mình động thủ nấu nước, nhìn ra tâm thần Mộng Ly lo lắng, sau khi để siêu nước trên bếp lò, lại đốt lửa xong, liền đứng dậy nói:
- Nha đầu, tâm đố kỵ mỗi nữ nhân đều có, không thể nào tránh khỏi, thế nhưng ngươi nên lo lắng rõ ràng tình trạng thân thể chính mình, còn có tình huống đặc thù của Thiên Hà nha!
Ô Lan đã ngồi xuống, nàng và Bạch Nương Tử để bao quần áo sang một bên, cũng đang bận rộn công việc chuẩn bị.
Trợ giúp thu thập gian nhà, Bạch Nương Tử nghe được lời nói của Liên Tinh, đột nhiên nói với Mộng Ly một câu:
- Nha đầu, nàng nói ất đúng, nam nhân hoa tâm ngươi không có biện pháp, nhưng nếu muốn nắm giữ cũng không có biện pháp, mà ba người các ngươi lại không có cách nào giúp hắn sinh hài tử, nguyên nhân đặc thù của hắn, đến nay vẫn chưa có con cái nố dòng truyền thừa huyết mạch, khiến cho các trưởng lão mười phần sốt ruột, cho dù hắn không tìm, nhưng trước khi nghi thức đăng vị phong thần diễn ra, các trưởng lão cũng sẽ tìm mấy người thích hợp trong tộc giúp hăn sinh hài tử, đến lúc đó, cho dù chính hắn không tình nguyện cũng phải tiếp thu!
Liên Tinh gật đầu, nói tiếp:
- Xác thực là như vậy, tuy rằng các trưởng lão không nói tới chuyện này, thế nhưng theo như lời của Ngả Khả Phạm Ny, bọn họ vẫn luôn đặt trong lòng, so với đến lúc đó ép buộc Vân Thiên Hà tìm nữ nhân, còn không bằng để hắn chủ động một chút, đối với nữ tử ngưỡng mộ hắn trong lòng, các ngươi không thể đố kỵ được, phải có trái tim bao dung, nếu như là nam nhân bình thường, ta sẽ không nói ra những lời này đâu!
Đường Linh Toa cắn môi, đột nhiên nói:
- Vậy để Thiên Hà nạp hai người kia làm thiếp đi, hắn đã đáp ứng ta, chuyện trong nhà ta làm chủ!
Nếu như Vân Thiên Hà có mặt ở đây, nghe được những câu nói này, chắn chắn sẽ bất đắc dĩ thở dài, nữ nhân chính là nữ nhân, chủ đề cùng một chỗ, vĩnh viễn đều là chuyện nhà!