Võ Động Thiên Hà

Chương 489: Thu và thu không thu


Vân Bôn tựa hồ đột nhiên đạp phải bẫy rập, rống dài một tiếng, thân thể mang theo Vân Thiên Hà nhảy sang bên cạnh, tránh được cảnh sụp đổ rơi vào trong bẫy rập.

Những bẫy rập này đều có mục đích hãm hại ngựa, bên trong còn cắm rất nhiều cọc nhọn, đằng trước hợp với một mảnh có chứa khe rãnh, nếu như ngựa bị rơi vào bên trong, rất có có thể thoát ra.

Quan sát tình thế hiện tại, địa điểm phục kích này đã trải qua thiết kế tỉ mỉ, bất quá đám quỷ không may thiết kế bẫy rập này cũng không hề ngờ tới, trước mặt một vị cao thủ Võ Thánh cùng với mấy cao thủ cấp bậc Võ Tôn, quả thực giống như trò đùa trẻ con.

Ầm ầm…

Ngay sau đó là vô số cự thạch giống như nước lũ mạnh mẽ lan tràn ập xuống, thẳng hướng đội ngũ bên dưới.

Ầm…

Tại lúc một khối cự thạch rơi trên đầu, Vân Thiên Hà tùy ý vung lên một quyền, đánh nát bấy khối cự thanh, hóa thành bụi phấn rơi khắp bầu trời, trò chơi ném đá này cũng chỉ dừng lại của mọi người một chút thời gian mà thôi.

Vân Thiên Hà nghe xong ý kiến của Đồ Nguyên Đồ, đối với đám kiến hôi này, hắn cũng không hề để trong lòng, sau khi nhận biết được vị trí bọn chúng mai phục, hắn không hề nhích người, chỉ vận chuyển nội tức, sau đó trong vòng một tức, một cỗ chấn động cường đại bắt đầu phát ra, lan tràn mạnh mẽ ra xung quanh.

Linh Chấn Bí Pháp, Vân Thiên Hà đã sớm có thể khống chế được trong vòng một tức để khí huyết hình thành một cỗ chấn động mạnh yếu khác nhau, mà lực lượng biểu hiện phóng ra bên ngoài, có thể là một chưởng, một quyền, hoặc có thể là một kiếm, cũng có thể chỉ là tiếng rống to.

Gầm…

Vân Thiên Hà dứt khoát lựa chọn Long Sư Thiên Ba Hống.

Một tiếng rống này, vang vọng thiên địa, đám người mai phục sau khi một tiếng Long Sư Thiên Ba Hống phát ra, Long Sư Thiên Ba Hống mang theo chấn động không gian, giống như khí lưu cuồng bạo hóa thành cự long, khắp chỗ, cây cối hóa thành bột mịn, mà cự thạch rơi xuống, còn chưa hoàn toàn chạm mặt đất đã bị trực tiếp tan vỡ hóa thành bột phấn.

A…

Lúc này, trong núi, tiếng kêu la thê thảm truyền đến, thỉnh thoảng có thi thể con người theo tiếng Long Sư Thiên Ba Hống duy trì, lác đác cùng với cự thạch rơi xuống, biến thành đống thịt nát.

Mà chỗ tối mai phục, đám người bị Long Sư Thiên Ba Hống ảnh hưởng, trong miệng, lỗ tai, lỗ mũi, còn có trong mắt đều chảy ra máu tươi, tu vi những người này quá thấp, tất cả đều thống khổ bịt chặt lỗ tai kêu lên thảm thiết.

Thậm chí có người không thể chống đỡ được chấn động tập kích, trong lúc bọn họ còn đang che tai, con mắt trực tiếp bị cỗ lực lượng lan tràn kia chấn nổ tung.

Cũng có mấy người không thể chịu đựng được, trực tiếp chấn vỡ kinh mạch tự vẫn, mà đại đa số không khống chế được thân thể, rơi xuống vách núi, tình cảnh tàn nhẫn không đành lòng nhìn.


Chỉ một tiếng rống này đã khiến cho đám người mai phục nơi đây tử thương thảm trọng, diệt đi tám chín phần mười, mà những người khác đều lặng người đứng yên, giống như không hề có chuyện gì phát sinh, cũng chưa từng xuất thủ qua.

Chỉ có đám người Đồ Nguyên Đồ và Túc Dao, còn có Lục Vô Yên và Thu Hàn không rõ ràng thực lực của Vân Thiên Hà hiện tại, nhìn thấy tình cảnh này đều trừng mắt há mồm!

Võ Thánh?

Trên mặt những người này đều một mảnh yên tĩnh, nhưng trong lòng bọn họ đều nổi lên sóng gió ngập trơi, kinh ngạc nhìn Vân Thiên Hà vẫn lặng yên ngồi trên ngựa, sau một tiếng rống dài, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh tiếp tục đi về phía trước, thật lâu không thể bình tĩnh được.

Đây là yêu nghiệt nào a?

Bọn họ nhớ kỹ, hơn ba năm trước đây, tại lúc hắn mới rời đi, khi đó mới chỉ là một tiểu tử Võ Sư cấp chín bị Túc Tĩnh Vương đuổi ra khỏi Kinh Thành. Sau đó bọn họ nhận biết được, Vân Thiên Hà tới Bắc địa tìm kiếm đầu mối về Vân Sách, đã thành công đột phá Tiên Thiên, nhưng chỉ sau một năm, lúc Vân Thiên Hà lịnh lãm tại Xuất Vân Quốc, nhanh chóng đột phá cảnh giới Tông Sư.

Mà hiện hôm nay, chỉ sau hai năm không có tin tức, tu vi của hài tử này lại đột nhiên tăng mạnh, dĩ nhiên đã đạt tới cảnh giới Võ Thánh, điều này không thể không làm cho bọn họ kinh hãi, khó có thể tin, thậm chí sắp hít thở không thông.

Phải biết rằng, Đồ Nguyên Tán đạt được cảnh giới Đại Tông Sư trong thời gian vài chục năm rồi, bao nhiêu năm qua vẫn bế quan khổ tu, thủy chung không thể nào đột phá được vách chắn tiến vào Võ Thánh.

Mà vị thiên tài võ đạo giống như yêu nghiệt trước mắt, vẻn vẹn chỉ dùng thời gian hơn hai năm liền đơn giản vượt qua được bất cứ kẻ nào gọi là thiên tài cùng thế hệ. Đây cũng không phải là tuyệt thế thiên tài hiếm thấy tại Đại Đường Quốc, mà coi như toàn bộ Man Hoang đại lục cũng coi như tuyệt thế yêu nghiệt! Chỉ bất quá, mọi người tại lúc chưa đột phá cảnh giới Võ Thánh, bọn họ cũng không biết được tình huống cụ thể của cấp độ Võ Thánh này, vẫn nghĩ rằng như vậy đã đủ ngạo thị thiên hạ!

Mà đối với những người đã đạt tới cấp độ Võ Thánh, coi như siêu phàm thoát tục, cường giả tiến vào cảnh giới võ đạo Thiên Địa cảnh mà nói, đây vẻn vẹn chỉ là bước cơ sở đầu tiên, đối với cường giả Địa cảnh, Thiên cảnh, thậm chí là lúc Phá Hư, hắn vẫn như cũ chỉ là một tiểu nhân vật rất nhỏ yếu mà thôi.

Chính bởi vì có sự ngăn cách tại lĩnh vực cấp độ võ đạo khác nhau, trong từng lĩnh vực, tại thế giới võ đạo cấp độ khác nhau, do đó mới thể hiện rõ cái thế giới Man Hoang luôn luôn dùng võ vi tôn này! Bởi vì nhận thức, quan điểm và đối đãi thế tục khác nhau, trong mắt cao thủ Võ Thánh đã siêu phàm thoát tục mà nói, võ giả bình thường bất quá chỉ là tảng đá kê chân cho các võ giả cường đại hơn bước vào tầng lĩnh vực cao hơn, bọn họ chỉ giống như tồn tại kiến hôi, yếu đuối đến đáng thương cảm!

Cho nên đối với Mộng Ly, Tầm Nguyệt, còn có Liên Tinh và Ô Lan, các nàng không hề cảm thấy ngạc nhiên. Một tiếng rống vừa rồi của Vân Thiên Hà chỉ là tiêu diệt đại đa số địch nhân ẩn nấp trong chỗ tối mà thôi, chỉ là một chuyện bình thường tới không thể bình thường hơn, nếu như Vân Thiên Hà có thể rống một tiếng giết chết cường giả Võ Tôn Địa cảnh mà nói, bọn họ đương nhiên sẽ nổi lên một cơn sóng gió trong lòng.

Bất quá sau một tiếng rống này của Vân Thiên Hà, đám địch nhân mai phục trong chỗ tối đã tổn thương thảm trọng, cho dù có mấy người không chết, cho dù không biến thành người mù, hoặc biến thành người điếc, cũng có thể không biết thành phế nhân, trong mắt của Vân Thiên Hà, những người này sao không phải tồn tại giống như con kiến hôi.

- Lục bá, tam thúc công, các ngươi đi thu thập giải quyết hậu quả một chút, chúng ta ở phía trước chờ các ngươi!

Vân Thiên Hà bước về phía trước, phá hủy tất cả bẫy rập còn lại trên đường, lúc thuận lợi vượt qua con đường nhỏ mới quay đầu nói với mấy người Lục Vô Yên và Thu Hàn một câu, sau đó giục Vân Bôn chạy chậm tiến lên, vượt qua sơn đạo.

Đợi khi Vân Thiên Hà đi ra khỏi đống hỗn độn sơn đạo, mấy người Lục Vô Yên mới hồi phục lại tinh thần, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, thu liễm vẻ khiếp sợ và tâm tình ba động trong mắt, liền phân tán ra, bắt đầu thực hiện công việc thanh lý hiện trường.

Qua núi hoang, phía sau là vùng đất bằng phẳng, rất nhiều địa phương đều một mảnh xanh mượt của ruộng đồng, hun đúc tâm tình.


Vân Thiên Hà đi tới ven đường, sau khi xuống ngựa, để Vân Bôn tự do chơi đùa tại phụ cận, trực tiếp đi tới trước một thân cây, tạm thời dừng lại nghỉ ngơi chờ đợi đám người Lục Vô Yên. Nguồn: https://truyenfull.vn

Ngay sau đó là mấy người Mộng Ly và Đường Linh Toa chạy tới, các nàng thấy Vân Thiên Hà ngồi dưới tàng cây, cũng nhanh chóng xuống ngựa, thản nhiên xem xét ruộng đồng tràn đầy cây nông nghiệp, một màu xanh mượt trải dài trước mắt.

- Thiên Hà, vừa rồi sao ngươi không trực tiếp giải quyết sạch sẽ đám người mai phục, ngược lại để cho bọn họ thanh lý việc còn lại, đây là vì sao nha?

Mộng Ly thủy chung không rõ vấn đề này, đám người mai phục vừa rồi chỉ giống như con kiến, nàng có thể đơn giản bóp chết toàn bộ, thế nhưng Vân Thiên Hà lại không diệt sạch, để lại một ít, muốn để mấy người Lục Vô Yên giải quyết hậu quả, điều này làm cho nàng rất mê hoặc.

Vân Thiên Hà nghe được vấn đề của Mộng Ly, cũng không mở miệng giải thích.

Ngược lại sau khi Liên Tinh uống một ngụm nước, giải thích với Mộng Ly.

- Đạo lý đối nhân xử thế bình thường tại thế gian này ta cũng biết một chút. Thiên Hà làm như vậy cũng là vì muốn dành cho các trưởng bối một bậc thang, mặt khác cũng muốn để cho bọn họ thông qua phương thức gián tiếp này thích ứng với tình huống của hắn hiện tại, như vậy sẽ giữ gìn được tôn nghiêm của trưởng bối, cũng không để các trưởng bối nghĩ Thiên Hà vô cùng tự phụ, do đó trong lúc vô tình mất đi sự tín nhiệm lẫn nhau, làm như vậy xác thực là điều cần thiết!

Mộng Ly nghe xong, tỏ bộ dáng có chút không hiểu, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn nói:

- Ta vẫn như cũ không hiểu lắm!

- Không hiểu cũng được, có đôi khi, chính mình mơ mơ hồ hồ cũng là một chuyện tốt!

Vân Thiên Hà nhàn nhạt nói một câu, lại nhìn về phía núi hoang, chỉ thấy mấy người Lục Vô Yên và Đồ Nguyên Đồ đã giải quyết xong mọi chuyện, cũng bắt đầu tới gần.

Chờ khi mấy người bọn họ một lần nữa tiến tới, Mộng Ly quan sát bọn họ, phát hiện ra tâm tình của bọn họ tựa hồ đã xảy ra một ít biến hóa rất vi diệu, thực giống như là áp lực và phức tạp đè nặng trong lòng bọn họ thời gian dài đã được bài trừ, bọn họ có vẻ rất nhẹ nhàng, cũng rất bình tĩnh tự nhiên.

Tại giờ khắc này, Mộng Ly bừng tỉnh, triệt để hiểu được lời nói của Liên Tinh.

Nhưng duy nhất làm trong lòng Mộng Ly nghĩ cổ quái, cũng có chút ghen tuông chính là, lúc Túc Dao bước tới, liền chủ động tiến tới gần, cầm túi nước của chính mình đưa cho Vân Thiên Hà, hơn nữa thần tình trên gương mặt của nàng lúc này, chung quy mang theo vẻ quan ái của thê tử đối với trượng phu chính mình, cũng ẩn chứa một cỗ phong tình dị dạng, ôn nhu mà nóng bỏng.

Tiểu ny tử này đang câu dẫn Thiên Hà sao? Trong lòng Mộng Ly ê ẩm, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Túc Dao, nhưng Túc Dao lại dùng nụ cười thân mật và hòa ái nhìn lại nàng, làm cho Mộng Ly nhất thời nghĩ chính mình tựa hồ có điểm mất phong độ.

"Người này thực sự quá ghê tởm rồi, nàng hình như rất thích câu dẫn nam nhân a, tên đầu gỗ Thiên Hà, nhất định sẽ rơi vào trong bẫy rập ôn nhu của nàng, không được, ta phải nghĩ biện pháp!"

Mộng Ly càng xem thần tình và cử chỉ của Túc Dao, lại càng cảm thấy nguy cơ tầng tầng, nghĩ nữ nhân này rất thông minh giảo hoạt.

Nàng làm sao biết được, trước đây Túc Dao vốn là ca cơ thanh lâu, bình thường giao tiếp với vô số nam nhân, muôn hình muôn vẻ, làm cách nào khiến cho nam nhân vui vẻ, nắm bắt tâm tình nam nhân như thế nào, hoặc là nắm chắc nam nhân đùa bỡn trong lòng bàn tay, quả thực dễ như trở bàn tay, những nữ tử đơn thuần giống như Mộng Ly và Đường Linh Toa làm sao có thể so sánh được.

Vân Thiên Hà tự nhiên cảm thụ được tâm ý của Túc Dao đối với hắn đã có chuyển biến.

Thời điểm tiếp nhận túi nước, cảm thụ được trong ánh mắt của nàng hiện rõ vẻ nóng bỏng nhiệt tình, cũng ẩn chứa hiền thục và ôn nhu, Vân Thiên Hà không khỏi nghĩ tới sự kiện bọn họ trúng độc và giải độc trước kia.

Dù sao thì trước đó bọn họ cũng đã trải qua quan hệ nam nữ, mà nữ nhân này từ sau sự kiện đó đã triệt để ngả về phía hắn, cũng luôn quan tâm theo dõi hắn, trong lòng Vân Thiên Hà đối với sự kiện đó vẫn luôn giữ một tia hổ thẹn.

Vân Thiên Hà vô ý thức suy nghĩ, có phải nên phụ trách đối với nàng, thu nữ nhân này, nhưng lại nghĩ tới muội muội Tô Tuyết của nàng, đối với đôi tỷ muội này, rốt cuộc là thu hay không thu đây?