Trời ơi, rốt cuộc mình đang sống trong một tập thể gì vậy? An Điềm gào khóc bi thương trong lòng.
Ngay lúc An Điềm đang than vãn thì Lily bước vào. Cô nhìn vào các nhân viên đang hào hứng và nói: “Tổng tài của Tập đoàn Cố Thị sắp đến rồi, bây giờ mọi người đến tập họp ở hội trường để chào đón Cố tổng.”
Lily vừa dứt lời, các nhân viên trong văn phòng lập tức chạy ra ngoài như một cơn lốc.
Chớp mắt, trong văn phòng chỉ còn lại An Điềm, Chu Mộng Chỉ và Trương Hiển Hy.
An Điềm quay sang nhìn hai người họ, biết rằng họ thường xuyên gặp mặt Cố Thiên Tuấn.
Nhưng mình chỉ là một nhân viên quèn, vì vậy không thể tỏ ra điềm tĩnh như thế được. Nghĩ vậy, An Điềm vừa giậm chân vừa vỗ tay, giả vờ đang rất phấn khích: “Trời ơi, sắp được gặp Cố tổng rồi, phấn khích quá, phấn khích quá.”
An Điềm nói rồi chạy ra ngoài. Cô biết, sau lưng mình chắc chắn sẽ có ánh mắt khinh khi của Chu Mộng Chỉ và Trương Hiển Hy.
Khi An Điềm đến hội trường, mọi người đã xếp thành hàng. Dương Thanh Lộ đứng ở hàng đầu tiên, còn là hàng chính giữa nhất, bây giờ đang nhìn về phía trước với ánh mắt long lanh.
Có lẽ Khưu Doanh Doanh đang cố gắng cạnh tranh, nên đang đứng giữa hàng thứ hai. Còn An Điềm, đành phải tìm một góc và đứng đó.
Chờ sau khi An Điềm đã yên vị, Chu Mộng Chỉ mới đủng đỉnh đi tới. Còn anh chàng Trương Hiển Hy kia thì không đến luôn.
An Điềm nhún nhún vai, nghĩ rằng Trương Hiển Hy không đến cũng rất bình thường. Dù gì anh ấy là do Cố Thiên Tuấn mời đến, không biết tình cảm sâu đậm như thế nào, cần gì phải gặp mặt bây giờ.
Còn Chu Mộng Chỉ thì vẫn phải làm ra vẻ, nên cô ta mới đến đây. Nhưng sau khi đến nơi, cô ta nhìn quanh, nhận thấy những vị trí tốt đều đã bị chiếm sạch, vì vậy đành miễn cưỡng đứng bên cạnh An Điềm.
Chu Mộng Chỉ vừa đứng vào hàng, bên ngoài đại sảnh liền vang lên tiếng bước chân hàng loạt.
Đầu tiên là hai hàng vệ sĩ mặc áo đen sải bước đi vào, chia nhau đứng thành hai bên một cách chuyên nghiệp. Sau đó, Cố Thiên Tuấn mà mọi người đều mong đợi, dưới sự đồng hành của Lâm Kính Trạch, Tô Thanh Dương và Susan, đang tiến đến từ đằng xa.
Lúc này Cố Thiên Tuấn đang mặc một bộ vest màu bạc, bên trong phối với chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và chiếc cà vạt màu xanh nhạt đặc biệt bắt mắt. Chiều cao một mét tám mươi chín, đôi chân dài thẳng và tư thế cao ráo giống như người trời.
Cố Thiên Tuấn quay lưng với ánh mặt trời và đi vào, khuôn mặt điển trai tỏa ra vẻ trầm lắng và kín đáo, khiến tất cả những người phụ nữ nhìn thấy anh đều không kìm được tiếng than thở si mê.
Ngay cả An Điềm thường xuyên gặp mặt Cố Thiên Tuấn, ngay lúc này cũng bị thất thần: Đôi khi, anh ấy ở rất gần mình, nhưng đôi khi, anh ấy lại ở rất xa mình, như thể một tia nắng. Biết rõ anh ấy ở bên cạnh mình, nhưng không bao giờ nắm bắt được.
Lúc này, Cố Thiên Tuấn đã đi đến gần hơn và nhìn về phía An Điềm.
An Điềm ngay lập tức để ý thấy động tác tinh tế này của Cố Thiên Tuấn. Cô hoảng hốt thu mắt lại, cúi gằm mặt nhìn xuống chân mình.
Lúc này, An Điềm chợt nhìn thấy Chu Mộng Chỉ bên cạnh mình giơ tay lên và vẫy một cái.
An Điềm ngay lập tức thầm cười nhạo mình: Vừa rồi khi Cố Thiên Tuấn nhìn về phía bên này, mình đã rất hoảng hốt. Hóa ra, Cố Thiên Tuấn chỉ nhìn Chu Mộng Chỉ, mình đúng là tự đa tình mà.
An Điềm khẽ thở ra một hơi, rồi ngước đầu lên, mỉm cười và nhìn đi chỗ khác, như không có việc gì.
Lúc này, Dương Thanh Lộ đang đứng giữa hàng đầu tiên bước ra. Cô tiến lên trước một bước, nhìn vào Cố Thiên Tuấn vừa vặn đi đến chỗ cô và mỉm cười, rồi tự giới thiệu một cách tao nhã: “Xin chào anh Cố. Tôi là đại diện của thành viên nhóm dự án này, tôi tên là Dương Thanh Lộ. Rất vui được gặp anh.”
“Dương Thanh Lộ…” Cố Thiên Tuấn khẽ mấp máy khóe môi, cổ họng gợi cảm phát ra âm thanh trầm và thu hút, đôi mắt ưng nhìn cô với chút ánh sáng dịu nhẹ. “Tôi có chút ấn tượng về cô.”
Dường như từng nghe từ miệng của Chu Mộng Chỉ, Cố Thiên Tuấn thầm nghĩ trong lòng.
“Thật sao?” Dương Thanh Lộ vui sướng ngây ngất, trên khuôn mặt trang điểm tinh tế lộ ra một nụ cười tự hào và hạnh phúc khó giấu được.
“Ừm.” Cố Thiên Tuấn kiên nhẫn gật đầu, sau đó đưa tay ra và vỗ nhẹ lên vai Dương Thanh Lộ. “Hy vọng cô có thể làm hết sức mình để đóng góp cho dự án này.”
Chính vì hành động nhẹ nhàng này, mà trong chớp mắt, làm cho tất cả mọi người đều sững sờ. Chẳng phải có tin đồn rằng Cố tổng không bao giờ chú ý đến những người phụ nữ khác à?
Sao bây giờ lại chủ động nói chuyện với Dương Thanh Lộ, còn vỗ vai cô ấy, có động chạm về thân thể nữa?
Dương Thanh Lộ càng sững sờ hơn. Cô im lặng một lúc rồi thẩn thờ nhìn vào Cố Thiên Tuấn: “Vâng, tổng tài. Tôi chắc chắn sẽ làm việc chăm chỉ.”
Khóe miệng của Cố Thiên Tuấn cong lên, xem như lộ ra một nụ cười với Dương Thanh Lộ.
Ngay lập tức, Dương Thanh Lộ cảm thấy thời gian như ngừng lại, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào Cố Thiên Tuấn một cách mê mẩn, cho đến khi Cố Thiên Tuấn quay người đi về phía trước, cô vẫn chưa hoàn hồn lại.
An Điềm nhìn thấy bộ dạng rõ ràng rất xem trọng Dương Thanh Lộ của Cố Thiên Tuấn, cô bất giác có chút khinh thường. Đây đâu phải là một người đàn ông tốt, rõ ràng là một người đàn ông trác táng đi khắp mọi nơi trêu hoa ghẹo nguyệt!
“Ken két, ken két…”
An Điềm còn chưa mắng thầm xong, bỗng nhiên nghe thấy một loạt âm thanh kỳ lạ.
“Ken két, ken két…” Lại là một loạt âm thanh kỳ lạ vang lên.
An Điềm nhíu mày lại đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng mới nhận ra đó là âm thanh do Chu Mộng Chỉ đứng cạnh mình phát ra. Lúc này mắt cô ta đang nhìn chằm chằm vào Dương Thanh Lộ, vẻ độc ác trên khuôn mặt xinh đẹp kia khiến An Điềm hơi ớn lạnh. Và tiếng “ken két” đó, chính là tiếng nghiến răng nghiến lợi của Chu Mộng Chỉ.
An Điềm bất giác né sang một bên, sợ rằng cơn giận của Chu Mộng Chỉ sẽ lan sang mình.
Cố Thiên Tuấn nói xong với Dương Thanh Lộ thì quay người đi đến phòng hội nghị, các nhân viên có mặt để đón tiếp Cố Thiên Tuấn cũng đi theo sau. An Điềm liếc nhìn Chu Mộng Chỉ vẫn đang tức giận, rồi lặng lẽ đi theo nhóm nhân viên đến phòng hội nghị.
Cố Thiên Tuấn ngồi ở ghế chính giữa nhất của phòng hội nghị, hai bên lần lượt là Tô Thanh Dương và Lâm Kính Trạch. Và ngồi bên cạnh hai người họ là Dương Thanh Lộ và Trương Hiển Hy.
Vì An Điềm và Chu Mộng Chỉ rời đi sau cùng, nên khi đến phòng hội nghị, hai người chỉ có thể ngồi trong góc.
Mặc dù dự án này, với Tô Thanh Dương và Lâm Kính Trạch mà nói, đã là một dự án lớn. Nhưng trong mắt Cố Thiên Tuấn, dự án đó không phải là gì. Lần này anh đầu tư vào dự án này không phải để kiếm tiền, vì vậy, vào phòng hội nghị mới nói vài câu thì đã đi công tác.
Tất nhiên, trước khi Cố Thiên Tuấn rời đi, vẫn là Dương Thanh Lộ chen ra phía trước để tiễn Cố Thiên Tuấn.
Sau hơn nửa ngày căng thẳng, các thành viên của nhóm dự án cuối cùng cũng sống sót. Khưu Doanh Doanh nằm bò trên bàn với vẻ mặt tiếc nuối, nhìn vào An Điềm và nói: “Chị An Điềm, thật tiếc quá! Hôm nay chú đẹp trai không đến, mà đến cùng Cố tổng lại là một trợ lý nữ!”
“Vậy cho nên, an tâm làm việc là tốt, còn suy nghĩ lung tung thì cuối cùng chỉ tốn công vô ích thôi!” An Điềm vừa vẽ vừa kiên nhẫn khuyên nhủ Khưu Doanh Doanh.
“Ài, tâm trạng em vẫn rất tệ!” Khưu Doanh Doanh ngửa mặt lên và thở dài. Cô nắm lấy tay của An Điềm và nói một cách buồn bã: “Chị An Điềm, cùng em đi thải độc nào.”
“Thải độc? Thải độc là sao?” An Điềm hỏi mà không hiểu.
“Thì là đi vệ sinh với em đó!” Khưu Doanh Doanh giải thích qua loa một câu rồi kéo tay An Điềm và chạy vào phòng vệ sinh. Khi hai người vừa chạy đến cửa phòng vệ sinh, họ liền nghe thấy tiếng bàn tán phát ra từ bên trong.
“Ái chà, Thanh Lộ à, lần này cô được nở mày nở mặt rồi nhé. Vừa nãy tôi thấy Cố tổng nhìn cô mấy lần lận đấy!” Một nữ nhân viên đứng trước gương, vừa trang điểm lại vừa nói bằng giọng ngưỡng mộ.
Dương Thanh Lộ nhếch môi lên cười, vừa thoa môi bằng thỏi son Gucci màu đỏ, vừa nói nhẹ nhàng: “Mỗi người đều có số phận riêng của mình mà, đôi khi may mắn đến, có muốn cản cũng không cản được.”