“Chuyện này không thể cho cô biết.” Trương Hiển Hy lại nhún vai. “Chờ đến khi xong xuôi mọi việc, cô sẽ biết thôi.”
An Điềm lấy làm lạ nhìn vào Trương Hiển Hy, nhưng cô vẫn không hiểu anh đang nói gì.
Song, nhìn vào bộ dạng của Trương Hiển Hy, rõ ràng cũng lười giải thích. Anh chỉ nghiêng đầu sang nhìn An Điềm, khuôn mặt nghiêng tinh tế đó giống như bước ra từ trong một cuốn truyện tranh: “Có điều, bây giờ tôi đã nói rõ với cô, cũng mong cô đừng nói với ai cả. Sau này, về các vấn đề của một nhà thiết kế thời trang, cô có thể đến hỏi tôi. Nhưng, việc này chỉ có hai người chúng ta biết thôi.”
“Vâng, tôi biết rồi. Cám ơn anh.” An Điềm thức thời gật đầu với Trương Hiển Hy.
“Được rồi, cũng không còn việc gì khác, cô có thể vào trong trước.” Trương Hiển Hy quay người lại, không nhìn An Điềm nữa.
Nghe thấy trong câu nói này của Trương Hiển Hy có hai phần ba số từ mang vẻ lạnh lùng, An Điềm sờ sờ ngực mình, nghĩ rằng mình nên đổi tên thành An Mạnh Mẽ. Vì suy cho cùng, cũng chỉ có người mặt dày như mình mới chịu đựng được sự từ chối lạnh lùng của Trương Hiển Hy.
“Vậy tôi xin phép đi trước.” An Điềm nói rồi cầm cố nước trái cây lên và bước vào văn phòng.
“Cám ơn chị An Điềm nhé…”
An Điềm vừa bước vào cửa văn phòng, cốc nước trái cây còn chưa mở nắp trong tay đã bị Khưu Doanh Doanh giật lấy. Cô uống một ngụm vui vẻ nói: “Chị An Điềm, chị có lòng quá, nước cam này rất ngon.”
“Ngon thì em uống thêm đi.” An Điềm nhún vai, trong lòng vẫn đang nghĩ về lời Trương Hiển Hy nói: Có người nhờ vả? Rốt cuộc là ai mà chiếu cố mình nhiều đến thế?
Trương Hiển Hy là một bậc thầy, anh ấy được người nhờ vả và chiếu cố mình như thế, vậy mình đã nợ người đó một ân tình rất lớn!
“Này, chị An Điềm. Ngày mai chị sẽ mặc gì?” Khưu Doanh Doanh vừa uống nước trái cây vừa ghé sát mặt đến.
“Sao em lại hỏi điều này?” An Điềm đưa hai tay lên chống cằm, tiếp tục đắm mình trong suy nghĩ của mình.
“Ngày mai, dự án của chúng ta sẽ triển khai được một tuần rồi! Vì vậy, ngày mai, Cố tổng sẽ đến công ty chúng ta để kiểm tra, sẵn tiện có vài lời với các thành viên trong nhóm dự án của chúng ta.” Khưu Doanh Doanh nuốt ngụm nước trái cây xuống rồi nói với kỳ vọng rất lớn. “Ngày mai em lại có thể gặp được chú đẹp trai rồi, em nhất định phải sửa soạn một tí!”
“Vậy em sửa soạn là đủ rồi, sao còn hỏi chị có sửa soạn hay không?” An Điềm nằm dài trên bàn với vẻ ỉu xìu.
“Nhưng ngày mai, không chỉ các thành viên trong nhóm dự án của chúng ta mà chắc toàn bộ công ty Tô Thị đều sẽ sửa soạn hết đấy. Suy cho cùng, Cố tổng đến thăm công ty chúng ta mà!”
“Đến thì đến chứ.” An Điềm nhún vai.
“Nhưng Cố tổng là một nhân vật huyền thoại mà. Hôm qua, em chỉ mãi nghĩ đến chú đẹp trai mà không có thời gian để nhìn Cố tổng luôn. Em nghe nói, anh ấy không chỉ là người giàu nhất ở thành phố H mà còn là người đẹp trai nhất nữa đấy. Các thành viên nữ trong nhóm dự án của chúng ta vì việc anh ấy sắp đến mà phấn khích đến mức mất ngủ mấy ngày luôn! Vừa nãy khi chị ra ngoài, em nghe Dương Thanh Lộ và mọi người nói tối nay sẽ sửa sang sắc đẹp, chuẩn bị để ngày mai chào đón Cố tổng đấy!”
“Có cần phải làm quá như thế không!” An Điềm mím môi. “Ở thành phố H này, ai mà không biết Cố Thiên Tuấn đã kết hôn chứ? Tuy mọi người chưa từng nhìn thấy vợ của anh ấy, nhưng danh tiếng yêu vợ của Cố Thiên Tuấn, chắc mọi người nên nghe nói rồi mới phải.”
“Trời ơi, ảo tưởng là bệnh chung của phụ nữ mà, nghĩ rằng mình là duy nhất trong mắt đàn ông cũng là bệnh chung của phụ nữ. Em thấy, mấy chị gái đó vẫn ôm hy vọng với Cố tổng đấy!” Khưu Doanh Doanh lắc đầu, rồi biến thành bậc thầy tình cảm. “Không giống như em, luôn chung tình với chú đẹp trai của em thôi.”
“Được rồi, được rồi. Em đừng nói nữa.” An Điềm khoát tay. Cô cầm cây cọ lên, cảm thấy việc mình nên làm nhất bây giờ là hoàn thành nhiệm vụ mà Trương Hiển Hy đã giao cho mình. Còn Cố Thiên Tuấn gì đấy, làm ơn đi, cô đã gặp đủ lắm rồi!
Khưu Doanh Doanh thấy bộ dạng “hai tai không nghe việc khác, chỉ muốn tập trung phác thảo” của An Điềm, cô cũng đành nhún vai không nói gì thêm.
Cứ thế, An Điềm đã trải qua một đêm yên tĩnh.
Sáng hôm sau, An Điềm ăn mặc bình thường vừa bước vào cửa công ty liền cảm thấy có gì đó không ổn. Khi vừa bước vào, cô nhìn thấy chú bảo vệ không bao giờ cạo râu, giờ đã cạo sạch sẽ và bôi keo tóc, còn thay bộ đồng phục bảo vệ mới nữa!
Hơn nữa, vừa bước vào văn phòng, cô càng kinh ngạc hơn, cả văn phòng đầy yến oanh bay lượn. Ngoài Trương Hiển Hy và Chu Mộng Chỉ vẫn ăn mặc bình thường ra, trang phục của các đồng nghiệp khác thật sự đã làm cho An Điềm không dám tin, cô tưởng mình đã lạc vào buổi trình diễn thời trang nào đó rồi chứ!
“Chị An Điềm, sao chị lại ăn mặc thế này?”
An Điềm còn chưa phản ứng gì thì Khưu Doanh Doanh trang điểm lộng lẫy đã nhảy ra, đi vòng quanh An Điềm một lúc lâu, rồi phê bình với vẻ rất không hài lòng.
“Chị không mặc cái này thì mặc cái gì?” An Điềm nhìn vào Khưu Doanh Doanh với vẻ cường điệu và nói. “Chị nên hỏi em mới phải. Sao em lại ăn mặc như vậy mà đi làm?”
Lúc này, Khưu Doanh Doanh mặc một chiếc váy liền không tay màu trắng, chiếc thắt lưng màu đen nâng cao vòng eo và kéo dài đôi chân. Từ chiếc thắt lưng trở lên trên là chiếc áo nền trắng có chấm bi đen, từ chiếc thắt lưng trở xuống là chân váy màu trắng. Màu sắc chuyển biến cũng không tệ.
Ngoài ra, Khưu Doanh Doanh đã bới mái tóc hơi vàng của mình lên, rồi dắt một chiếc kẹp tóc ngọc trai, trông cô rất ngọt ngào và đáng yêu.
Nhưng, bây giờ là giờ làm việc, họ đều phải làm việc, vậy mà ăn mặc sang trọng như thế này, liệu có ổn thật không?
“Làm ơn đi, em mặc thế này mới là bình thường đấy.” Khưu Doanh Doanh lại liếc nhìn An Điềm một lần nữa, nói với vẻ tiếc nuối. “Trời ơi, chị nhìn chị đi. Hôm qua em đã bảo chị phải sửa soạn một chút, bây giờ bị đánh giá thấp rồi chứ gì?”
“Bị đánh giá thấp thì sao? Đâu phải đang thi sắc đẹp!” An Điềm lắc đầu, nói với vẻ khó giải thích được. “Đúng là làm hơi quá rồi.”
“Thôi vậy, không nói với chị nữa, dù gì chị cũng không hiểu.” Khưu Doanh Doanh thấy bộ dạng không hề quan tâm của An Điềm, cũng không biết phải nói gì, chỉ lấy gương ra và bắt đầu trang điểm lại, chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc gặp mặt tiếp theo với chú đẹp trai.
An Điềm vừa lắc đầu vừa ngồi xuống ghế của mình. Cô đưa hai tay lên chống cằm, bắt đầu quan sát kỹ phong cách ăn mặc của các đồng nghiệp.
Sau khi nhìn một vòng, An Điềm không thể kìm được lời khen tặng dành cho các đồng nghiệp: Không uổng công làm trong ngành thiết kế thời trang, biết tốt khoe xấu che, trộn lẫn sắc thái hài hòa, như thể làm được dễ như trở bàn tay.
Trong số đó, người ăn mặc đẹp nhất là Dương Thanh Lộ. Lúc này Dương Thanh Lộ buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, đeo một đôi bông tai ngọc trai lắc lư trên dái tai. So với những người ăn mặc quá long trọng kia, cô có thêm vài phần sắc nét và tươi mới.
Cô đang mặc một chiếc váy da không tay màu đen, dây khóa kéo kim loại trước bờ ngực kéo dài cho đến thắt lưng. Lấy dây khóa kéo làm đường giữa, hai bên in đầy hoa màu trắng chi chít và không có quy tắc ở hai bên. Chiếc váy này bó rất sát, chây váy chỉ dài đến đùi, còn phối thêm đôi giày da màu đen cao đến mắt cá chân.
Vừa hay, Dương Thanh Lộ có làn da trắng đẹp, trước ưỡn sau lồi, chân thon và dài, đi kèm với đôi môi mang tính cách phương Tây, chỉ cần là đàn ông thì đều phải liếc nhìn cô vài cái.
Ngay khi An Điềm đang cảm thán, cuộc trò chuyện giữa một đôi nam nữ đã lọt vào tai của An Điềm.
Người nữ nói: “Này này này, chúng tôi là phụ nữ, có sửa soạn thế nào cũng không quá lố. Còn anh là đàn ông, sao trên mặt cũng trét nhiều quá vậy? Hôm qua tôi nghe Tiểu Ngô nói, anh còn đi chích thuốc hút mỡ mặt nữa!”
“Vậy cũng có sao?” Người nam trả lời. “Bộ cô không nghe nói sao? Khác giới chỉ vì nối dòng nối dõi, cùng giới mới là tình yêu đích thực. Sau này, nếu tôi bẻ cong Cố tổng rồi, tôi sẽ là bà chủ của tập đoàn Cố Thị.”