Tuy chuyện tình cảm đang rất hỗn loạn, nhưng sự nghiệp của An Điềm thì lại khá thuận buồm xuôi gió.
Từ sau khi tham gia vào dự án lớn, An Điềm không cần phải làm những việc vặt khác của phòng thiết kế nữa, lại còn được nhận lương gấp đôi, công việc cực kì nhàn nhã.
Tính đến hôm nay thì dự án đã tiến hành được năm ngày rồi, Tô Thanh Dương là nhóm trưởng đã yêu cầu mọi người tự thiết kế một tác phẩm sơ bộ dựa trên chủ đề chính, sau đó mọi người sẽ cùng nhau chỉnh sửa.
Hôm nay, các nhân viên của nhóm dự án đều đến văn phòng mà Tô Thị đã lập riêng cho họ, bắt đầu sửa lại lần cuối bản thảo của mình, chuẩn bị cho cuộc họp buổi chiều.
Trong văn phòng rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh của bút sột soạt vang lên trên giấy.
Lúc này, Dương Thanh Lộ đang chăm chú vẽ bản thảo đột nhiên vươn vai rồi lẩm bẩm: “Trời ơi, mệt quá, bây giờ mà có cốc cà phê hoặc Cappuccino để uống cho tỉnh người thì hay quá.”
Nghe Dương Thanh Lộ nói như thế, Khưu Doanh Doanh ngồi cạnh An Điềm lập tức thở dài, rất tự giác mà đứng dậy rồi nói với các đồng nghiệp trong phòng: “Vừa hay em cũng mệt rồi, mọi người muốn uống gì cứ nói với em, em sẽ đi mua về cho mọi người.”
Nhưng không ngờ Dương Thanh Lộ lại phẩy tay khách sáo nói: “Doanh Doanh, em lúc nào cũng nhanh nhạy quá, lần này em không cần đi đâu.”
Dương Thanh Lộ dứt lời liền nhìn sang Chu Mộng Chỉ: “Chu Mộng Chỉ, cô cũng mệt rồi đúng không? Hay là cô đi mua đồ uống về cho mọi người đi.”
Nghe Dương Thanh Lộ nói, mọi ánh mắt trong văn phòng lập tức đổ dồn về phía Chu Mộng Chỉ.
Từ sau khi Chu Mộng Chỉ gia nhập dự án này, chỉ trong thời gian năm ngày ngắn ngủi thôi mà cô ta đã đạt danh hiệu người đi trễ về sớm nhất trong nhóm, cho dù hiện giờ nhiệm vụ dự án hợp tác này không quá nặng nề nhưng thời gian cũng không quá dư dả.
Không những vậy, Chu Mộng Chỉ còn thường xuyên trưng bộ mặt lạnh lùng ra, nhìn ai cũng khó chịu, lại còn hay ra lệnh cho người khác.
Vậy nên, ngoại trừ vài thành viên nam mê mẩn sắc đẹp của Chu Mộng Chỉ ra thì những thành viên còn lại của nhóm thiết kế đều không ưa nổi cô ta.
Tất nhiên, trong số họ thì người ghét Chu Mộng Chỉ nhất chính là Dương Thanh Lộ, thứ nhất là vì, Dương Thanh Lộ cho rằng Chu Mộng Chỉ không có thực lực, chỉ nhờ vào mối quan hệ với Lâm Kính Trạch mới được vào đây, nên không xứng đáng được tôn trọng.
Thứ hai, Chu Mộng Chỉ đã không có tài rồi mà còn suốt ngày ra vẻ trịch thượng ta đây, Dương Thanh Lộ thật sự không chịu nổi.
Thứ ba, cũng là lí do mà Dương Thanh Lộ không thể chấp nhận được nhất, đó là ngoài An Điềm ra thì Chu Mộng Chỉ chính là người phụ nữ đẹp nhất trong nhóm dự án này. An Điềm bình thường không trang điểm mấy, cũng không thích làm dáng, tính cách cũng rất lịch sự ôn hòa, thế nên Dương Thanh Lộ không thấy khó chịu, nhưng Chu Mộng Chỉ thì ngược lại, không hề biết điều chút nào, vì vậy Dương Thanh Lộ cảm thấy mình nhất định phải cho Chu Mộng Chỉ một bài học.
Lúc này, Chu Mộng Chỉ đang nằm gật gù trên bàn, nghe Dương Thanh Lộ nói thế thì thậm chí chẳng thèm mở mắt, chỉ lạnh nhạt nói: “À, tôi không khát, cô khát thì tự đi mà mua đi. Tôi còn phải vẽ bản thảo.”
Đúng là nực cười, mình đường đường là phu nhân tổng tài tập đoàn Cố Thị, sao có thể chạy đi mua cà phê cho người khác chứ?
Chu Mộng Chỉ thật sự muốn nói ra thân phận thật sự của mình để hù chết người phụ nữ có mắt không tròng này.
Nhưng hiện giờ dự án này chỉ vừa mới bắt đầu, cô ta ban đầu cũng đã hứa với Cố Thiên Tuấn rồi, nếu bây giờ mà tiết lộ thân phận ra thì sẽ làm cho Cố Thiên Tuấn thất vọng lắm.
Thế nên, Chu Mộng Chỉ đành phải cố nhịn lại, trong lòng suy tính cần phải tìm một cơ hội thích hợp để mọi người tự phát hiện ra thân phận của mình, đến lúc đó thì sẽ chẳng ai dám đắc tội với cô ta nữa.
“Cô…” Dương Thanh Lộ bị Chu Mộng Chỉ chọc cho tức đến tái mặt, cô không thể ngờ một kẻ vô dụng như Chu Mộng Chỉ mà lại có thể mạnh miệng với cô như vậy!
“Tôi làm sao?” Chu Mộng Chỉ bật cười, nói với Dương Thanh Lộ bằng giọng điệu xem thường.
Lời từ chối của Chu Mộng Chỉ vừa vang lên đã khiến cho văn phòng trở nên yên ắng đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, các nhân viên đều đưa mắt nhìn Dương Thanh Lộ rồi lại nhìn Chu Mộng Chỉ, không biết phải đứng về phía ai.
Bởi vì Dương Thanh Lộ là một nhân tài trong nhóm thiết kế của công ty Lâm Thị, còn Chu Mộng Chỉ lại là người do đích thân Lâm Kính Trạch dẫn đến, cả hai đều không phải là người dễ động vào! Bây giờ hai người họ gây gổ nhau cũng khó biết được là ai sẽ chịu thua ai.
Lúc này, Trương Hiển Hy vốn đang ngồi yên trong góc không nói gì chợt đứng dậy, không nhìn ai, cũng không chào ai mà quay người bước thẳng ra khỏi văn phòng.
An Điềm nhìn Trương Hiển Hy rời đi thì biết ngay anh có lẽ khó chịu với bầu không khí này. Cũng phải, cả ngày cứ phải nhìn đám phụ nữ trừng mắt với nhau thì ai mà chịu nổi? Đến ngay cả An Điềm trông thấy tình cảnh ấy mà còn bực mình nữa là.
Nhưng Dương Thanh Lộ thấy Trương Hiển Hy bỏ đi thì đột nhiên lại bật cười, giọng cười ấy rất lạnh, khiến người ta nghe mà sởn gai ốc. Cô thầm nghĩ, Chu Mộng Chỉ này đã được anh Lâm bảo là đi cùng với Trương Hiển Hy, vậy mà bây giờ xảy ra chuyện này, Trương Hiển Hy lại bỏ đi, chứng tỏ anh ấy cũng chẳng muốn lo cho cô ta!
Thế thì cô lại càng không cần phải ngại nữa rồi, cô ta chẳng qua chỉ là bình hoa di động dựa thế của anh Lâm thôi không phải sao? Bây giờ dự án này là nơi cần đến thực lực, chẳng cần đến ả Chu Mộng Chỉ này!
Nghĩ đến đây, Dương Thanh Lộ liền đứng dậy rồi thong dong bước đến chỗ Chu Mộng Chỉ.
Đã biết Dương Thanh Lộ đi đến bên cạnh mình rồi, nhưng Chu Mộng Chỉ vẫn cứ nằm trên bàn nhắm mắt, cứ như không trông thấy vậy.
Dương Thanh Lộ lập tức nổi giận, bởi cô trước nay chưa từng bị ai xem thường đến thế này! Thế là cô lạnh lùng hừ một tiếng rồi đưa tay giật bản vẽ trước mặt Chu Mộng Chỉ.
Chu Mộng Chỉ lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Dương Thanh Lộ, tuy ngoài miệng nở nụ cười nhưng gân xanh trên trán nổi lên trông thấy rất rõ: “Dương Thanh Lộ, cô làm cái gì thế?”
“Không phải cô nói là đang bận vẽ bản thảo sao? Thế nên tôi muốn xem thử, cô Chu Mộng Chỉ đây bận bịu lâu như thế, ngay cả thời gian uống cà phê còn không có thì bản thảo vẽ ra rốt cuộc sẽ đẹp đến đâu, sẽ làm người ta kinh ngạc đến đâu thôi!”
Dương Thanh Lộ hậm hực nhìn Chu Mộng Chỉ, sau đó cầm bản vẽ lên xem thật kĩ.
Chu Mộng Chỉ còn chưa kịp giật lại bản thảo thì đã nghe Dương Thanh Lộ phì cười, giọng cười chứa đầy sự khinh bỉ.
“Cô cười cái gì?” Chu Mộng Chỉ cố kìm cơn giận, cố giữ hình tượng nho nhã thong dong của mình.
“Tôi chỉ là cảm thấy có hơi tò mò.” Dương Thanh Lộ vung vẩy bản vẽ trong tay, nhìn Chu Mộng Chỉ nói: “Cho hỏi chuyên ngành của cô có đúng là vẽ tay không? Khoan nói đến màu sắc, chỉ nội cái tỉ lệ hình vẽ của cô thôi cũng đã thảm hết chỗ nói rồi!”
“Cô!” Chu Mộng Chỉ nổi điên, đưa tay giật lại bản vẽ trong tay Dương Thanh Lộ, “Tôi không muốn phí lời với cô, trả bản vẽ lại cho tôi!”
“Tôi còn chưa xem xong mà, cô Chu Mộng Chỉ việc gì phải gấp rút như vậy? Dù gì chuyên ngành của cô cũng đâu có phải là vẽ!” Dương Thanh Lộ vẫn giữ chặt bản vẽ của Chu Mộng Chỉ, quyết không buông ra.
Chu Mộng Chỉ nghe thế thì lại càng cố giằng mạnh bản vẽ: “Bỏ ra!”
“Cô đừng nhỏ mọn như vậy, tôi chỉ xem thôi mà, có mất của cô miếng thịt nào đâu…”
“Cô mau buông ra cho tôi!”
Một tiếng “xoạt” vang lên, bản thảo của Chu Mộng Chỉ dưới sự giằng co của hai người đã bị xé làm đôi.
Ngay lập tức, bầu không khí lại trở nên yên lặng.