“Tôi bảo cô ấy nói rõ, nhưng hình như cô ấy lại không thể nói ra, rồi sau đó thì không liên lạc với tôi nữa.”
“Thôi vậy.” An Nhiên gật gật đầu, nghĩ mãi cũng không hiểu.
“Có phải là Lâm Hiểu Hiểu đã biết mối quan hệ của cô và Cố Thiên Tuấn không?” Tô Thanh Dương nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy khả năng này rất lớn.
“Cũng không biết chừng.” An Điềm lắc đầu, “Nếu Hiểu Hiểu đã biết chuyện của tôi mà vẫn nói ra câu bảo vệ chị ba thì tôi cũng đành chịu.”
“Đúng thế.” Tô Thanh Dương gật gật đầu, bất thình lình lại nghĩ đến chuyện của Lâm Hiểu Hiểu.
“Thôi bỏ đi, nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa.” An Điềm giống như đang nói với Tô Thanh Dương, lại như đang khuyên bản thân, “Dự án lần này mới là quan trọng.”
Tâm tư của Tô Thanh Dương đã bị An Điềm kéo trở lại, anh thở dài, rồi bàn về chuyện dự án hợp tác An Điềm.
Tiệc xong, Tô Thanh Dương kiên quyết đưa An Điềm về nhưng An Điềm đều từ chối.
Cuối cùng Tô Thanh Dương cũng hết cách, đành để An Điềm về nhà một mình.
An Điềm về nhà chưa bao lâu thì An An tan học về, rồi ăn cơm, đọc truyện cho An An, dỗ cậu ngủ như thường lệ.
Đợi sau khi An An ngủ say, An Điềm ngồi thẫn thờ ngoài ghế sofa phòng khách mà không hề về phòng ngủ của mình.
Thường cách bốn năm ngày, Cố Thiên Tuấn đều sẽ gọi điện thoại cho An Điềm. Hôm nay cũng là thời gian mà Cố Thiên Tuấn sẽ gọi điện cho cô.
Song, ly nước ép trong tay An Điềm đã uống xong rồi, điện thoại ở phòng khách vẫn chưa reng lên.
Không biết tại sao, An Điềm cứ cảm thấy lòng mình trống rỗng, cô cũng không nhớ là từ lúc nào việc nghe điện thoại của Cố Thiên Tuấn đã trở thành một thói quen.
An Điềm cũng hiểu đây là thói quen không tốt, nhưng không sửa được.
An Điềm đợi rất lâu ngồi mệt rồi, nên đứng dậy đi đến trước cửa sổ.
Mấy tháng trước, dưới lầu đều trắng xóa, cô còn cùng Cố Thiên Tuấn và cả An An cùng chơi tuyết, bâygiờ mùa xuân đã đến, không có tuyết, cũng không còn Cố Thiên Tuấn bên cạnh.
Hình bóng của Cố Thiên Tuấn trong đầu cô hiện ra mãi, An Điềm để mặc bản thân mình nhớ nhung, dù sao thì nhớ một ai đó cũng không phạm pháp, cũng không ai biết cả.
An Điềm tự cười nhạo bản thân, đột nhiên thấy mình và nữ chính của một bộ phim điện ảnh rất giống, nữ chính cũng yêu nam chính gần mười năm, sau đó mới tìm lại được nam chính, cô nói với anh: Trong lòng em chỉ có anh, nhưng trong lòng em có anh không phạm pháp, vì em không làm gì cả, thậm chí còn trốn tránh anh, chỉ muốn nói với anh rằng, quay đầu nhắm mắt lại.
Bây giờ An Điềm rất có cảm xúc với câu nói này, vì hình bóng của Cố Thiên Tuấn đã ngập tràn trong tim cô.
Nhưng An Điềm chỉ có thể chôn sâu vào lòng, dù tình cảm của mình có nảy nở thì cô cũng tuyệt đối không làm những việc trái với nguyên tắc bản thân.
Trong lúc nghĩ ngợi lung tung thì bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa.
An Điềm lập tức thu lại tâm tư của mình, trong lòng nghĩ nửa đêm nửa hôm không biết ai đến.
Cô đi qua nhìn qua lỗ cửa thì thấy Cố Thiên Tuấn đang đứng trước mặt mình.
Trong lòng An Điềm vui mừng, sau đó lại trầm xuống, cô hỏi qua cánh cửa: “Khuya rồi, anh đến đây làm gì?”
“Có việc.” An Điềm phát hiện giọng nói ngoài đời và trong điện thoại của Cố Thiên Tuấn có chút khác nhau.
“Có chuyện gì, nhất định phải nói bây giờ sao? Hay là đi ra ngoài nói.” An Điềm nghĩ nói ngoài cửa cũng tốt. Để Cố Thiên Tuấn và nhà gặp mình, như vậy không hay lắm, và cũng quá xa xỉ đối với cô.
“Một chuyện rất quan trọng, liên quan đến em, cũng liên quan đến anh. Nói ở ngoài không tiện.” Giọng của Cố Thiên Tuấn trầm xuống, giống như có chuyện rất quan trọng vậy.
Nghe đến đây, An Điềm trở nên nghiêm túc, chắc là do mình nghĩ nhiều rồi, còn tưởng Cố Thiên Tuấn cố tình đến thăm mình, thì ra là có chuyện thật.
An Điềm mở cửa với tâm trạng rối bời.
Lần nữa nhìn thấy Cố Thiên Tuấn, tim của An Điềm đập rất nhanh, cô cũng bất giác nhìn Cố Thiên Tuấn.
Nhiều ngày không gặp, An Điềm phát hiện tóc của Cố Thiên Tuấn đã dài ra một chút, vẫn khuôn mặt đó vẫn với sự bá đạo và sâu lắng đó, chỉ là anh có vẻ phải lo toan rất nhiều chuyện.
“Nói đi, anh có chuyện gì… ưm...”
Cố Thiên Tuấn vừa bước vào cửa không nói gì cả, chỉ kéo An Điềm lại rồi cúi đầu xuống hôn cô.
Cố Thiên Tuấn lần nữa xâm nhập vào hơi thở thân quen đó, An Điềm không kìm lòng được nhắm tịt mắt lại.
Cố Thiên Tuấn ôm lấy eo của An Điềm, ra sức gặm nhấm bờ môi của cô, dường như là dồn hết tất cả những nhớ nhung bao lâu nay trút hết ra.
An Điềm đưa tay ra muốn ôm lấy cổ của Cố Thiên Tuấn, nhưng lại cứng đơ người lại rồi đẩy anh ra.
Trên môi vẫn còn lưu lại hơi thở của Cố Thiên Tuấn, An Điềm mím môi nói: “Anh, anh làm gì vậy?”
“An Điềm, anh nhớ em.” Cố Thiên Tuấn tiến về trước một bước để ôm An Điềm vào lòng.
Nhưng An Điềm lại lùi một bước, cô lắc đầu hỏi: “Không phải là anh bảo có việc quan trọng sao? Liên quan đến tôi, liên quan đến anh mà.”
“Anh nhớ em. Chuyện này liên quan đến em, liên quan đến anh, vả lại còn rất quan trọng, nếu anh không đến gặp em nữa thì anh sẽ điên mất.” Ánh mắt Cố Thiên Tuấn buồn xa xăm, vốn dĩ không phải là đang nói dối.
An Điềm nhìn ánh mắt đó thẫn thờ cả người, giận dữ nhìn Cố Thiên Tuấn, hỏi: “Cố Thiên Tuấn, anh lại đùa với tôi à?”
“Anh không có.” Cố Thiên Tuấn lắc đầu, gần đây quá nhiều việc đi, anh cứ bận suốt, vừa hoàn thành xong một việc khá là quan trọng, bây giờ chỉ đợi kết quả thôi, là anh đã vội chạy đến chỗ của An Điềm.
Chỉ là, thời gian gặp mặt lần này rất ngắn, nếu không sẽ khiến cho một số người nghi ngờ.
“Thôi, anh có hay không cũng không liên quan đến tôi.” An Điềm quay người đi, “Anh đi mau đi, tôi phải nghỉ ngơi.”
“An Điềm...”
Cố Thiên Tuấn tiến lên một bước, An Điềm hoang mang lùi lại một bước: “Cố Thiên Tuấn, anh về mau đi, An An vừa ngủ, đừng làm ồn.”
An Điềm không muốn Cố Thiên Tuấn đến quá gần, nếu không cô lại suy nghĩ lung tung!
Thấy An Điềm gạt bỏ mình, cuối cùng Cố Thiên Tuấn bất lực thở dài, rồi lại nói, đợi anh thì quay người rời khỏi rồi.
Anh ấy còn có rất nhiều việc phải làm, bây giờ phải nhanh chóng tính kế thì anh mới có thể để An Điềm quang minh chính đại đứng bên cạnh mình được. Nên, nhất định phải kiềm nén sự cô đơn và đau lòng này.
Cố Thiên Tuấn cau mày, từng bước một đi xuống cầu thang, lên xe, sau đó đến tòa nhà của tập đoàn công ty Cố Thị.
An Điềm nhìn cánh cửa mà Cố Thiên Tuấn đóng lại, rồi lại ngồi vào sofa, cô nhìn căn phòng vắng vẻ, lại đưa tay sờ lên môi mình, cô cảm thấy chuyện vừa nãy như một giấc mơ vậy, không thực chút nào cả.
Đêm nay, chắc chắn là không ngủ được rồi.