Đôi vai Lý An Ni cảm nhận được bàn tay mạnh mẽ của Lâm Kính Trạch, khiến tâm trạng hốt hoảng của cô ta bắt đầu dần dần bình tĩnh lại.
Lý An Ni gật đầu rồi đi về phía nhà tắm. Khi cô ta đóng cửa phòng tắm lại thì trông thấy Lâm Kính Trạch đang cau mày căng thẳng gọi điện thoại: “A lô? Luật sư Mã đúng không? Tôi có một việc rất gấp rất quan trọng, mong anh lập tức đến đây ngay. Phải, anh bảo cả luật sư Vương đến nữa.”
Lý An Ni mỉm cười, sau đó đóng cửa phòng tắm lại, cô ta cởi bộ quần áo dính đầu máu ra, ngồi vào trong bồn tắm.
Dòng nước ấm kích thích từng sợi lông trên người Lý An Ni, khiến cô ta cảm thấy dễ chịu đi nhiều.
Lý An Ni nhắm chặt mắt, từ từ ngụp lặn xuống dưới nước, chỉ chừa lại mũi ở phía trên để thở. Những vệt máu khô dính trên người cô ta từ từ tan vào nước, chỉ một lát sau, nước trong bồn tắm đã chuyển thành màu đỏ nhạt.
Lý An Ni mở mắt ra, bây giờ đã hoàn toàn bình tĩnh lại, chỉ cần Lâm Kính Trạch vẫn còn chịu giúp thì cô ta vẫn chưa tiêu đời. Việc quan trọng trước mắt là phải nghĩ xem làm sao kể với luật sư những việc đã xảy ra kìa.
Đoạn ghi âm mà Trần Hòa Thành dùng để uy hiếp cô ta đã bị hủy rồi, người duy nhất biết được bí mật của cô ta đã chết rồi. Chỉ cần cô ta không nói ra thì sẽ không ai biết cả!
Khóe môi Lý An Ni nở một nụ cười, như vậy cũng hay, mình cuối cùng cũng có thể kê cao gối mà ngủ rồi!
Chỉ có điều, cô ta là một ngôi sao, thế mà lại bị một kẻ như Trần Hòa Thành cưỡng hiếp, e rằng việc này sẽ hủy đi mất hình tượng của cô ta.
Nhưng Lý An Ni đã đi theo Lâm Kính Trạch nhiều năm như vậy, thế nên biết rõ anh là người rất trọng tình nghĩa, sẽ không vì sự việc xảy ra lần này mà bỏ rơi cô ta, ngược lại sẽ càng thương xót cô ta hơn, thế thì địa vị của cô ta trong lòng anh sẽ càng thêm vững chắc!
Lý An Ni nghĩ đến đó thì dần cảm thấy yên tâm hơn. Cô ta đứng dậy, lấy nước kì cọ thân thể, cảm thấy mùi máu vẫn còn rất nồng bèn lấy thêm nhiều xà phòng hơn nữa.
Khi cảm thấy mùi máu đã không còn nữa, Lý An Ni mới mặc quần áo bước ra ngoài.
Lúc này, Lâm Kính Trạch đã cùng hai vị luật sư kia ngồi trên ghế sofa ở phòng khách chờ cô ta rồi.
“Kính Trạch…” Lý An Ni nhìn Lâm Kính Trạch, hai mắt lại đỏ lên, “Em sợ lắm.”
“An Ni!” Lâm Kính Trạch bước đến khoác vai Lý An Ni nhẹ nhàng an ủi, “Không sao rồi, có anh ở bên em rồi.”
“Vâng.” Nước mắt bắt đầu tuôn ra từ khóe mắt Lý An Ni, trông rất đáng thương.
Lý An Ni ở trước mặt mọi người lúc nào cũng giữ hình tượng là một cô gái xinh đẹp ngây thơ, lại cộng thêm việc Lâm Kính Trạch đã kể sơ tình hình của Lý An Ni rồi, thế nên hai luật sư ngồi trên ghế sofa lúc này đều không khỏi cảm thấy xót thương cho cô ta.
“Đây, ngồi xuống đi.” Lâm Kính Trạch bảo Lý An Ni ngồi cạnh mình, còn đặt tay cô vào tay mình, sau đó nhìn hai luật sư kia nói, “Hai người hỏi đi.”
Hai luật sư kia đưa mắt nhìn nhau, một người trong đó suy tư một chút rồi nói: “Cô Lý, những câu hỏi mà chúng tôi sắp hỏi đây có thể sẽ hơi riêng tư, nhưng mong cô phải trả lời thật chi tiết, vì chỉ có như vậy thì chúng tôi mới có thể biện hộ cho cô được.”
Lý An Ni rưng rưng nhìn Lâm Kính Trạch, thấy Lâm Kính Trạch gật đầu với mình rồi mới cúi đầu rồi nói bằng giọng hết sức nhẹ nhàng, “Tôi biết rồi.”
“Vậy được.” Luật sư nọ gật đầu nói, “Vậy mời cô kể hết đầu đuôi mọi nguyên nhân hậu quả và quá trình của sự việc.”
“Vâng.” Lý An Ni gật đầu, sau đó e dè nói, “Cái tên Trần Hòa Thành đó vốn là một người tôi tình cờ gặp lúc quay phim, tôi thấy hắn ta một thân một mình không nơi nương tựa đáng thương quá, thế nên mới cho hắn ta làm tài xế của tôi, nhưng… nhưng hắn ta lại…”
Lý An Ni còn chưa nói xong thì lại bật khóc, Lâm Kính Trạch thấy thế vội vàng vỗ lưng cô ta nói: “An Ni, bây giờ em là người bị hại, không phải tội phạm, cho nên em không có gì phải sợ cả, mọi chuyện đã có anh lo.”
Lý An Ni cảm động nhìn Lâm Kính Trạch rồi gật đầu, sau đó nói tiếp: “Chiều nay, Trần Hòa Thành chở em về nhà, đột nhiên bảo em đến nhà hắn ta chơi một chút, em vốn muốn từ chối hắn ta rồi, nhưng em thấy hắn ta đáng thương quá nên mới đồng ý, ai ngờ… ai ngờ… hắn ta lại… hắn ta lại…”
Lý An Ni nói đến đây lại sà vào lòng Lâm Kính Trạch, khóc lóc thảm thiết, khiến hai luật sư kia trông thấy mà xót thương vô cùng.
Lâm Kính Trạch vỗ lưng Lý An Ni, khẽ an ủi, nhưng vẻ mặt lại có chút nghi hoặc.
Một luật sư thấy tâm trạng Lý An Ni đã ổn định lại một chút thì liền nói: “Cô Lý An Ni, tuy việc này với cô mà nói là một sự giày vò đau khổ, nhưng mong cô phải nói thật rõ ràng, chỉ có như vậy thì chúng tôi mới có thể dùng pháp luật để bảo vệ cô!”
“Vâng.” Lý An Ni thút thít gật đầu, sau đó tiếp tục kể, tất nhiên bịa ra rằng Trần Hòa Thành đã cưỡng hiếp cô ta, cô ta ra sức phản kháng, lỡ tay giết chết Trần Hòa Thành.
Hai luật sư nghe Lý An Ni kể xong đều gật đầu.
Họ thương lượng một lúc với nhau, sau đó luật sư Mã quay sang nói với Lâm Kính Trạch: “Anh Lâm, hai chúng tôi sau khi xem xét thì thấy có thể giúp cô Lý An Ni được an toàn, nhưng sự việc này không thể giấu giếm, chúng tôi cho rằng cô Lý An Ni nên đem hết tất cả những bằng chứng liên quan đến đồn cảnh sát, chủ động báo với bên cảnh sát.”
Lâm Kính Trạch nhìn Lý An Ni đang nằm khóc trong lòng mình rồi gật đầu với hai luật sư: “Được, bây giờ cũng đã muộn lắm rồi, An Ni gặp phải kinh động lớn như vậy, cần phải nghỉ ngơi đã. Chờ mai trời sáng, tôi muốn hai người kí một bản hợp đồng với An Ni, làm luật sư đại diện của cô ấy, sau đó mọi việc sẽ do hai người phụ trách, vất vả rồi.”
“Không đâu!” Hai luật sư gật đầu, “Vậy sáng mai chúng tôi sẽ quay lại.”
Lâm Kính Trạch gật đầu rồi bảo người tiễn hai luật sư về.
Còn anh thì bế Lý An Ni vào trong phòng ngủ.
Lý An Ni nằm gọn trong lòng Lâm Kính Trạch, khẽ nói: “Kính Trạch, em sợ lắm.”
“An Ni, mọi việc đều đã qua rồi, đừng sợ, có anh đây.” Lâm Kính Trạch lắc đầu, “Thì ra lúc anh gọi điện cho em thì em đang bị hại, vậy mà anh lại không đi cứu em, là lỗi của anh.”
“Kính Trạch, anh đừng tự trách mình, chuyện này không liên quan đến anh. Muốn trách thì trách em quá dễ dàng tin người, cuối cùng bị Trần Hòa Thành hại.” Lý An Ni đưa mắt nhìn Lâm Kính Trạch, ánh mắt tràn đầy tình cảm.
Nhưng khi Lâm Kính Trạch nghe Lý An Ni nói câu đó thì sự nghi hoặc trong mắt anh lại càng nhiều hơn.
Lý An Ni nhìn thấy nét nghi hoặc của Lâm Kính Trạch thì nước mắt lại lập tức trào ra: “Kính Trạch, anh đang chán ghét em đúng không?”
“Đương nhiên không phải!” Lâm Kính Trạch lắc đầu, “Em là người bị hại, hoàn toàn không có lỗi gì cả, sao anh lại chán ghét em chứ? Chỉ là…”
Lâm Kính Trạch nói xong lại trịnh trọng nhìn Lý An Ni hỏi: “An Ni, có phải em còn chuyện gì đó chưa nói với anh không?”
Lý An Ni giật mình, Kính Trạch đã biết gì đó rồi sao? Nhưng rõ ràng những người biết được bí mật đều đã chết cả rồi mà! Hay là Kính Trạch chỉ hỏi đại như vậy thôi?