Nhưng Trần Hòa Thành dường như không phát hiện ra việc Lý An Ni đã nắm được con dao, chỉ đưa gương mặt đầm đìa mồ hôi của mình ra hỏi: “Em có thấy thích không?”
“Thích lắm…” Lý An Ni lim dim mắt, nhưng trong ánh mắt vẫn lộ rõ sát khí.
Chỉ tiếc Trần Hòa Thành đầu óc lúc này đã quá đê mê, làm sao có thể quan sát được vẻ mặt đó của Lý An Ni?
Thế nên Trần Hòa Thành nói xong lại tiếp tục nhắm mắt, chuẩn bị hưởng thụ tiếp.
Và ngay khoảnh khắc Trần Hòa Thành vừa nhắm mắt lại thì con dao trong tay Lý An Ni lập tức không do dự mà đâm thẳng vào cổ họng anh ta.
Ngay lập tức, một dòng máu đỏ tươi phụt lên từ cổ họng Trần Hòa Thành, ướt đỏ cả mặt Lý An Ni, khiến cô ta trông đáng sợ chẳng khác gì một con quỷ vừa chui lên từ địa ngục.
Nhưng Lý An Ni vẫn không ngừng lại, ánh mắt cô ta bây giờ chỉ toàn là lửa, bàn tay cầm dao liên tục đâm hết nhát này đến nhát khác vào yết hầu Trần Hòa Thành.
Sắc mặt Trần Hòa Thành dần trở nên trắng bệch, anh ta đưa ngón tay ra chỉ vào mặt Lý An Ni, nhưng không kịp nói câu nào đã đổ gục lên bộ ngực trần của cô ta.
Khi cảm nhận được thân hình hấp hối ấy đổ lên người mình rồi, Lý An Ni mới chịu dừng tay, cô ta ngẩn người một lúc rồi hốt hoảng đẩy Trần Hòa Thành đang nằm trên người mình ra.
Tay Lý An Ni vẫn cầm chặt con dao, cô ta đứng dậy rồi cứ thế trân trân nhìn Trần Hòa Thành đang nằm đưới đất.
Không biết bao lâu sau, Lý An Ni cuối cùng mới hơi đảo mắt, nhìn Trần Hòa Thành nằm bất động rồi từ từ cúi xuống đưa tay ra thăm dò ngay dưới cánh mũi của anh ta.
Lúc này thì dòng máu phụt ra từ cổ Trần Hòa Thành đã bắt đầu chỉ còn nhỏ giọt, hơi thở ở mũi lúc có lúc không, ngón tay run rẩy của Lý An Ni hầu như không cảm nhận được nữa.
Lý An Ni nhìn mặt Trần Hòa Thành, thấy anh ta nhắm chặt mắt, cả người nằm trong vũng máu tươi nhưng làn da thì lại trắng bệch.
“Keng” một tiếng, con dao gọt trái cây trong tay Lý An Ni rơi xuống đất, cô ta ngây người ra mấy giây rồi bắt đầu gào lên.
Nhưng ngay sau đó, Lý An Ni liền đưa tay bịt chặt miệng mình, cô ta trợn mắt nghĩ một lúc rồi lập tức lao về phía chiếc điện thoại của Trần Hòa Thành đang để trên ghế sofa.
Lý An Ni dùng ngón tay dính đầy máu tìm kiếm một lúc, quả nhiên tìm được đoạn ghi âm ấy, cô ta lập tức run run nhấn nút xóa.
Sau khi xóa đoạn ghi âm rồi, Lý An Ni lại ngẩn người ra một lúc, sau đó cầm cái điện thoại ném mạnh vào tường, biết đâu trong điện thoại Trần Hòa Thành vẫn còn bản sao nào đó, chi bằng cứ hủy cả cái máy thì hơn!
Lý An Ni hủy chiếc điện thoại xong liền vội vàng tìm quần áo mặc vào.
Nhưng do quá vội vàng nên cô ta bất cẩn đạp lên vũng máu, lập tức loạng choạng rồi ngã sóng soài lên thi thể của Trần Hòa Thành!
Mặt của Lý An Ni ngay lập tức áp sát vào gương mặt chỉ còn thoi thóp của Trần Hòa Thành.
Trần Hòa Thành sắp chết lúc này dùng hết hơi sức cuối cùng, nhưng cũng chỉ có thể khẽ động đậy tròng mắt, thậm chí không còn đủ sức để mở mí mắt ra.
Lý An Ni thấy thế thì kinh hãi đứng phắt người dậy, xách cái giỏ lao về phía cửa bỏ chạy.
Lý An Ni lái xe đi, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Mình đã giết người rồi! Mình đã giết người rồi! Mình phải làm sao đây?
Khung cảnh ban đêm của thành phố H ở hai bên kính xe liên tục vụt ra phía sau, tuy phồn hoa nhưng vẫn mang một chút cảm giác điêu tàn. Máu trên mặt trên người Lý An Ni đã bắt đầu khô lại, nhưng mùi máu tanh ấy vẫn cứ phảng phất mãi không tan.
“Kính Trạch, mình phải đi tìm Kính Trạch…” Lý An Ni lẩm bẩm câu này rồi quay đầu xe lại, chạy thẳng về phía căn biệt thự nhỏ mà Lâm Kính Trạch hay đến.
Căn biệt thự ấy là nơi Lâm Kính Trạch thường đến vào những lúc rảnh rỗi, Lý An Ni không biết tối nay liệu anh có đến đó không, nhưng nếu anh không ở đây thì cô ta vẫn sẽ tiếp tục đi tìm ở nơi khác, bởi cô ta bây giờ đã không còn suy nghĩ được gì nữa, trong thành phố H này thì chỉ có Lâm Kính Trạch mới giúp được cô ta thôi.
Lý An Ni đến biệt thự, đưa tay vào trong túi xách tìm chìa khóa, nhưng tìm mãi vẫn không thấy đâu.
Cô ta liền hốt hoảng dốc ngược cái túi, ngay lập tức, tất cả các mỹ phẩm, thẻ ngân hàng trong túi đều rơi cả ra, Lý An Ni ngồi thụp xuống đất bắt đầu tìm kiếm chìa khóa.
Cũng may, Lý An Ni cuối cùng cũng tìm thấy chìa khóa, cô ta run rẩy ngón tay, đút chìa khóa vào ổ mấy lần mới có thể mở được cửa.
Cô ta lao vào biệt thự, nhưng phát hiện phòng khách không một bóng người.
Lý An Ni lại vội vàng chạy về phía phòng ngủ, nhưng khi đến trước cửa phòng ngủ thì chợt khựng lại.
Bởi cô ta trông thấy có hai người đang quấn quýt trên giường, mà người đàn ông chính là Lâm Kính Trạch.
Còn người phụ nữ bên dưới anh chính là người mà mấy hôm trước đã ức hiếp Lý An Ni ở trường quay, Amanda!
Amanda nhìn thấy trước cửa phòng ngủ có một người đang đứng, nhưng cô ta không thể nhận ra người mặt dính đầy máu, áo quần nhàu nhĩ ấy chính là Lý An Ni.
Quá kinh hãi, cô ta chỉ biết “á” một tiếng.
Lâm Kính Trạch bị tiếng kêu của Amanda làm cho giật mình, liền quay lại nhìn theo ánh nhìn hốt hoảng của Amanda…
Ngay sau đó, Lâm Kính Trạch lập tức mặc lại quần áo rồi bước nhanh đến trước mặt Lý An Ni, đưa tay bóp lấy cổ cô ta hỏi: “Cô là ai? Làm sao vào được đây?”
“Kính Trạch…” Lý An Ni mấp máy môi, vệt máu trên mặt đã khô đen lại, trông như người vừa bị hủy dung nhan.
Nghe thấy giọng nói của Lý An Ni, Lâm Kính Trạch mới bỏ tay ra, anh cau mày nhìn kẻ người không ra người ma không ra ma trước mặt mình, không tin được mà hỏi: “An Ni?”
Nghe Lâm Kính Trạch gọi tên mình, Lý An Ni đột nhiên gào khóc nức nở, hai chân cô ta chợt mềm nhũn, lập tức ngồi thụp xuống trước mặt Lâm Kính Trạch, sau đó ôm lấy chân anh mà hét lên: “Kính Trạch, cứu em, cứu em với!”
Lâm Kính Trạch cau mày suy nghĩ một lúc, sau đó quay lại nhìn Amanda đang ngồi ngơ ngác trên giường, ra lệnh: “Em về trước đi, mau lên.”
Amanda bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người, phải mất một lúc lâu sau, cô ta mới lóng ngóng mặc xong quần áo, chạy ra cửa.
“Nhớ lấy, việc ngày hôm nay không được truyền lung tung ra bên ngoài, nếu không…” Lâm Kính Trạch cảnh cáo ngay lúc Amanda vừa mở cửa ra.
“Em biết rồi, em biết rồi.” Amanda lập tức gật đầu, sau đó hớt hơ hớt hải chạy mất.
Lâm Kính Trạch thấy Amanda đóng cửa lại rồi mới ngồi xổm xuống, nhìn Lý An Ni đang khóc nức nở hỏi: “An Ni, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Kính Trạch, em giết người rồi, em giết người rồi. Làm sao đây? Có khi nào em sẽ bị phán tử hình không? Có khi nào không?” Nước mắt Lý An Ni liên tục chảy ra hòa vào máu trên mặt, khiến máu bắt đầu chảy xuống cổ, rơi xuống sàn nhà bằng gỗ đắt tiền.
“Giết người?” Lâm Kính Trạch nhất thời không kịp phản ứng, “An Ni, sao em lại có thể giết người?”
“Trần… Trần Hòa Thành đã uy hiếp em, còn… còn cưỡng hiếp em nữa, em không chịu nổi, em không chịu nổi nữa!” Lý An Ni gào lên.
“…” Lâm Kính Trạch ngẩn người, sao lại xảy ra chuyện này chứ? Anh cúi mặt suy nghĩ một lúc rồi kéo Lý An Ni đứng dậy.
“An Ni, em đi tắm trước đi. Trong tủ quần áo có vài bộ của em đấy, em tắm xong thay vào, còn anh sẽ đi gọi luật sư, khi nào em tắm xong thì kể hết mọi chuyện lại cho luật sư biết.” Lâm Kính Trạch nhìn Lý An Ni đang run lẩy bẩy thì suy nghĩ đầu tiên chính là muốn cứu cô, cho dù nói gì thì cô cũng đã theo anh rất nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, anh không thể nào bỏ mặc không quan tâm Lý An Ni được.