Rõ ràng Tugumi là một con bé đáng ghét
Rời thị trấn quê hương yên bình với nghề đánh cá và du lịch ; tôi lên Tokyo học đại học. Mỗi ngày ở đây cũng rất vui.
Tôi là Shirakawa Maria. Mang tên Đức Mẹ
Nhưng tâm hồn thì không phải Đức Mẹ cũng không phải là cái gì cả. Dù thế; kô biết tại sao khi miêu tả tính cách tôi; những người bạn mà tôi mới quen từ khi đến đây thường có mấy từ cửa miệng; nào là “rộng lượng”; nào là “điềm tĩnh”…Nếu nói thuộc típ người nào thì tôi thuộc típ người dễ nổi nóng; là con người theo đúng nghĩa con người. Dù thế nào; tôi cũng đã từng nghĩ rằng mình khá khó hiểu. Người Tôkyo dễ nổi xung lên vì bất cứ cái gì: trời mưa; nghỉ học hay chó tè bậy. Còn tôi; có lẽ rõ ràng có chút khác biệt. Chỉ tích tắc ngay sau khi bùng phát; cơn giận dữ sẽ như đợt sóng tràn vào và bị bờ cát hút cạn…Tôi đã tự thuyết phục bản thân chắc đó là do mình lớn lên ở nộng thôn đấy thôi; nhưng mới hôm trước; chỉ vì đến muộn 1 phút mà ông giáo sư đáng ghét đã kô thu báo cáo của tôi. Trên đường về nhà với cơn tức giận điên cuồng; khi nhìn hoàng hôn; tôi chợt nhận ra rằng:
“Là do Tugumi; à kô; là nhờ Tugumi.”
Con người ai cũng có lúc đột nhiên nổi giận; ít nhất là 1 lần trong ngày. Những khi đó; chẳng biết từ lúc nào tôi đã nhận ra ở đáy sâu lòng mình đang ngâm nga như niệm Phật: “ Chẳng thấm vào đâu so với Tugumi.” Dù có giận giữ thì kô chắc đã được kết quả gì; hình như tôi đã hiểu ra đó chính là những cảm giác thực sự của mình khi sống cùng Tugumi. Tôi nhìn bầu trời màu cam đang tối dần và muốn khóc.
Tình yêu có dốc hết bao nhiêu thì cũng như nước máy ở đất nước Nhật Bản cứ chảy mãi kô ngừng; tôi đã thấy như thế đấy. Không hiểu sao đột nhiên tôi lại nghĩ như vậy.
Câu chuyện này là kỷ niệm mùa hè lần cuối cùng tôi về quê; 1 thị trấn ven biển nơi tôi đã trải qua thời thiếu nữ. Những nhận vật ở nhà nghỉ Yamamoto xuất hiện trong câu chuyện này bây giờ đã chuyển đến nơi khác và tôi nghĩ mình sẽ kô sống cùng với họ 1 lần nữa. Vì vậy; sự thay đổi của tâm hồn tôi chỉ có trong những ngày sống cùng Tugumi khi đó.
Tugumi từ khi sinh ra đã rất yếu; nhiều chức năng của cơ thể bị tổn thương. Bác sĩ tuyên bố rằng nó sẽ đoản mệnh và gia đình cũng hiểu điều đó. Vì thế; mọi người xung quanh ai cũng chiều chuộng để lấy lòng nó; mẹ Tugumi đã kô quản công đưa nó đi khắp các bệnh viện ở Nhật bản; dốc hết sức nhằm kéo dài dù chỉ là 1 chút cuộc sống của Tugumi. Cứ như thế; kết quả của việc lớn lên như thể người ta đi bộ từng chút một là một Tugumi với tính cách thất thường; ngang ngược. Sự khỏe mạnh có thể sống bình thường ngoài tưởng tượng của mọi người đã thúc đẩy tính cách này. Tugumi là đứa tâm địa xấu xa; thô tục; độc mồm độc miệng; thích làm mọi thứ theo ý mình; vòi vĩnh và tinh quái. Với những miêu tả chính xác và rất đúng lúc; nó kô hề kiêng nể nói ra những điều khiến mọi người khó chịu. Bộ dạng đắc thắng của nó lúc đấy trông như 1 con ác quỷ.
Tôi và mẹ; hai người sống ở 1 căn nhà phụ tách biệt với nhà nghỉ Yamamoto; nhà của Tugumi.
Bố tôi ở Tokyo; ông đã rất khó khăn để ly hôn với người vợ đã ly thân từ lâu và chính thức kết hôn với mẹ. Vì thế; ông thường phải nay đây mai đó; chạy ngược chạy xuôi; trông vất vả vô cùng; nhưng bản thân 2 người luôn mơ tới 1 ngày mai tươi sang cả gia đình 3 người có thể sống cùng nhau ở Tokyo nên có vẻ khá vui vẻ. Vì vậy; dù bề ngoài ít nhiều phức tạp nhưng tôi đã lớn lên như 1 đứa con gái hiếu thuận của 1 cặp vợ chồng yêu thương nhau.
Nhà nghĩ Yamamoto là nơi kiếm kế sinh nhai của dì Masako; em gái mẹ. Mẹ phụ giúp công việc bếp núc của nhà nghỉ. Thành phần gia đình gồm 4 người là chú Masa quản lí nhà nghỉ; dì Masako; 2 đứa con là Tugumi và Yoko- chị của nó.
Mọi người cho rằng 3 người phải hứng chịu những phá phách do tính cách tồi tệ của Tugumi nhiều nhất lần lượt là dì Masako; Yoko và tôi. Chú Masa thì hầu như kô đến gần Tugumi. Dù thế thì quả là kô phải khi liệt kê tên tôi vào đây. Bởi 2 người xếp trên tôi vừa nuôi dưỡng Tugumi vừa dịu hiền tới mức đạt tới ngưỡng của một thiên sứ .
Nếu nói về tuổi tác thì Yoko hơn tôi và tôi hơn Tugumi 1 tuổi. Nhưng tôi chưa từng 1 lần có cảm giác là Tugumi kém tuổi tôi. Tôi thấy nó từ bé đến giờ chẳng có gì thay đổi và lớn lên thật xấu tính.
Mỗi khi không khỏe và nằm bệt 1 chỗ; sự điên cuồng của Tugumi lại nặng thêm 1 bậc. Để nó tĩnh dưỡng; mọi người đã dành riêng cho nó 1 căn phòng đôi xinh xắn trên tầng 3 của nhà nghỉ làm phòng riêng. Căn phòng của nó có góc nhìn rất đẹp; từ cửa sổ có thể trông thấy biển. Ban ngày ánh sáng mặt trời lấp lánh; lúc mưa thì dữ dội; mù mịt; còn buổi tối; biển đẹp với ánh đèn của những chiếc thuyền câu mực.
Vì tôi khỏe mạnh nên kô thể hình dung được sự khó chịu hằng ngày mập mờ như thể kô rõ cái chết đã được định đoạt hay chưa.. Dù thế; tôi chỉ có 1 cảm giác rằng nếu ngủ lâu trong căn phòng đó thì sẽ thấy kô gì có thể thay thế được cảnh biển và mùi biển. Tuy nhiên; Tugumi có vẻ hoàn toàn kô như vậy; lúc thì nó cố xé rèm cửa; lúc thì đóng chặt cửa chớp lại; lúc thì hất đổ bát cơm; lúc lại vứt hết sách từ trên giá xuống chiếu; biến phòng của mình thành tình trạng khiến bạn nhớ tới bộ phim The Exorcist (phim kinh dị Mĩ); làm cho cái gia đình hiền lành này buồn rầu ngao ngán. Có lúc nó thực sự như chìm trong ma thuật; nói những câu như thể bị ma làm; nuôi 1 đóng sên trần hay ếch hay cua trong phòng ( có lẽ đây cũng là 1 tính cách đặc biệt của nó); giấu chúng trong phòng khách khiến mọi người phàn nàn; cả dì; cả Yoko; thậm chí cả chú đều rơi lệ; buồn bã trước những việc làm của Tugumi.
Nhưng những lúc đó; Tugumi lại cười nhếch mép: “Nói cho các người biết; tối nay tao chết ngay cho xem; sau đó thì mùi vị sẽ khủng khiếp lắm đó… Đừng có khóc.” Khuôn mặt nó cười khi đó trông thật huyền bí và giống Phật Di Lạc.
À; Tugumi xinh đẹp lắm.
Mái tóc đen; dài; làn da trắng sáng ; hàng mi dài; rậm; mỗi khi nhìn xuống thì che rợp đôi mắt to. Cánh tay và chân dài; mảnh mai nổi cả mạch máu; thân hình nhỏ nhắn; có vẻ bề ngoài thanh nhã như con búp bê do thần thánh tạo ra.
Suốt từ hồi cấp 2; Tugumi thường bịp bọm bọn con trai cùng lớp; cùng chúng tình tứ dạo chơi trên bãi biển. Đối phương quay cuồng như chong chóng hệt như 1 trò đùa và trong cái thị trấn nhỏ bé này dường như đã lan truyền nhiều lời đồn thổi ác ý. Dù vậy; mọi người ai cũng tin rằng sự hiền lành và vẻ đẹp của Tugumi đầy quyến rũ; kô thể cưỡng lại đc. Đó là vì Tugumi thực sự có vẻ ngoài thân thiện như thể 1 con người khác. Tuy nhiên; nó kô động đến những vị khách trọ tại nhà nghỉ. Nếu kô; chắc nhà nghỉ Yamamoto sẽ thành nhà chứa mất.
Buổi chiều; Tugumi và 1 cậu con trai đi bộ trên triền đê cao ven bờ biển; ngắm vịnh đang tối dần. Những con chim trao liệng la đà trong trời chiều; tiếng sóng rì rào khẽ tràn vào bờ cát. Bãi biển trải rộng; trắng như sa mạc; chỉ có những con chó chạy loăng quăng; vài con thuyền nhỏ bị song đẩy đung đưa. Xa xa; bóng dáng hòn đảo mờ dần; những đám mây tỏa sắc đỏ nhàn nhạt rồi chìm khuất về phía biển xa.
Tugumi bước đi chầm chậm; chầm chậm.
Cậu con trai lo lắng chìa tay ra. Tugumi vẫn cúi mặt; nắm lấy tay cậu bằng bàn tay nhỏ nhắn của mình. Và ngẩng mặt lên khẽ cười. Gò má sáng ánh trong nắng chiều. Đó là khuôn mặt thoáng nét cười mơ hồ như bầu trời chiều chói chang đang thay đổi dáng vẻ trong từng khoảnh khắc. Cả hàm răng trắng; cả cái cổ thon; cả đôi mắt to nhìn cậu con trai đăm đăm; tất cả hòa vào trong cát; gió; tiếng sóng và mất hút đi. Đó là chuyện thật; 1 lúc nào đó Tugumi trở nên như vậy thật thì cũng chẳng có gì là lạ.
Chiếc vày trắng của Tugumi căng phồng trong gió biển.
Mà; chỉ khi đó nó mới có thể thành một con người khác thôi; dù cay độc mà nói vậy nhưng khi nhìn cảnh tượng này; bỗng dưng tôi lại muốn khóc. Bởi vì chính trong lòng tôi; người hiểu rõ bản tính của Tugumi; đó là 1 cảnh tượng buồn bã làm tim tôi nhói đau và vang dội tới 1 nơi sâu thẳm.
Tôi và Tugumi thực sự trở thành bạn thân nhân một sự kiện. Tất nhiên; khi còn nhỏ chúng tôi đã từng chơi với nhau. Chỉ cần chịu được tâm địa xấu xí và miệng lưỡi độc ác thì chơi với Tugumi quả thật là thú vị. Trong trí tưởng tượng của Tugumi; thị trấn đánh cá này là 1 thế giới kô có giới hạn; ngay cả 1 hạt cát cũng chứa đựng bao điều thần bí. Nó thông minh; chăm chỉ; dù hay nghỉ học vì ốm nhưng kết quả học tập thường ở tốp đầu; đọc sách ở tất cả các lĩnh vực và có kiến thức rất sâu rộng. Vả lại nếu đầu óc nó kô thông minh thì có lẽ nó chẳng thể nghĩ ra đủ loại trò xấu xa.
Khoảng năm đầu cấp tiểu học; tôi và Tugumi đã chơi 1 trò gọi là “hòm thư ma”. Ở khu vườn đằng sau ngôi trường tiểu học dưới chân núi có những cái hộp đặt dụng cụ quan sát khí tượng đã hỏng; chúng tôi cho rằng đó là nơi nối kết với thế giới ma quỷ và có chứa những bức thư đến từ thế giới ấy. Ban ngày; chúng tôi đến đó; nhét vào trong hộp những mẩu báo và bức ảnh được cắt ra từ tạp chí rồi đến giữa đêm cả hai cùng đi lấy. Ban ngày thì chẳng có vấn đề gì nhưng đi đến nơi đó trong đêm thì quả là đáng sợ. Suốt 1 thời gian dài; chúng tôi say mê trò chơi này. Nhưng rồi cùng với thời gian; trò chơi đó cũng bị lãng quên bởi vô số những trò chơi khác thời đấy. Khi vào cấp2 ; tôi tham gia câu lạc bộ bóng rổ; luyện tập rất vất vả nên cũng chẳng để ý lắm đến Tugumi. Về nhà là tôi lăn ra ngủ ngay; bài tập cũng nhiều nên sau đó; Tugumi chỉ còn là “cô em họ sống kề bên”. Vào lúc đó đã xảy ra 1 chuyện. Tôi nhớ chính xác đó là và năm thứ hai trung học.
Tối đó; mưa rả rich; tôi chui vào trong căn phòng của mình. Mưa của thị trấn ven biển có mùi biển. Trong tiếng mưa đêm; từ sâu trong tâm khảm; tôi chìm vào 1 cơn phiền muộn. Đó là ngay sau khi ông mất. Tôi sống với ông bà cho đến khi lên 5 tuổi nên tôi với ông là 1 cặp ông cháu rất tuyệt vời. Sau khi chuyển đến nhà Yamamoto cùng mẹ; tôi vẫn thường đến thăm và viết thư cho ông. Hôm đó; tôi nghỉ tập ở câu lạc bộ; kô làm gì cả; nằm trên giường với đôi mắt sưng húp vì khóc. Từ phía ngoài cánh cửa giấy; mẹ bảo; này có điện thoại của Tugumi đấy; tôi trả lời; cứ bảo là con vắng nhà. Tôi chẳng muốn gặp Tugumi chút nào. Mẹ cũng biết tính tai quái của Tugumi nên cũng ừ ừ rồi quay ra. Tôi lại ngồi xuống sàn nhà khi vừa mơ màng lần giở quyển tạp chí vừa hơi ngủ gà ngủ gật thì nghe thấy tiếng dép lép nhép đi lại từ phía hành lang. Tôi chợt ngẩng mặt lên; cánh cửa được kéo ra nhẹ nhàng; Tugumi ướt đàm đìa đứng đó.
Tugumi thở hổn hển; từng giọt nước mưa trong veo rơi tong tong xuống sàn nhà từ chiếc mũ chùm đầu; nó mở to mắt và nói bằng giọng thanh thanh: “Maria!”
- Gì thế?
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ; tôi ngước mắt nhìn Tugumi đang có vẻ bất an như hoảng sợ. Tugumi nói; giọng điệu mạnh mẽ:
- Này; mở mắt ra đi. Gay rồi đấy; nhìn cái này xem!
Tugumi cẩn trọng lôi ra từ trong túi áo mưa 1 mảnh giấy; đưa ngay cho tôi. Hờ hững cầm bằng 1 tay với cảm giác nó phóng đại cái gì đây…; nhưng ngay sau khi nhìn tờ giấy; tôi sửng sốt như thể bị ánh sáng đèn pha chiếu thẳng vào mặt.
Nét chữ viết theo thể hành (1 kiểu chữ Hán thông dụng) đầy bút lực này; kô thể lẫn vào đâu được; là bút tích của người ông thương nhớ của tôi. Nó được viết với mở đầu thư giống như những bức thư ông thường gửi cho tôi.
Maria; báu vật của ông!
Tạm biệt cháu.
Hãy yêu quý bà; bố và mẹ; hãy trở thành 1 cô gái tuyệt vời để kô xấu hổ với cái tên của Đức Mẹ.
Ryuzo.
Kinh ngạc; trong khoảnh khắc; tôi chợt nhớ tới dáng ngồi thẳng lưng của ông trước bàn viết và hình ảnh đó tràn đầy trong *g ngực tôi. Tôi hỏi giật Tugumi.
- Thế này là thế nào; cái này?
Tugumi khẽ mấp máy đôi môi rực đỏ; nhìn tôi chằm chằm và nói bằng giọng điệu đầy vẻ nghiêm trọng như đang cầu nguyện.
- Có tin kô? Cái này; ở trong hòm thư ma đấy.
- Cái gì?
Ngay lập tức; trong đầu tôi hiện lên những kí ức về hộp đựng dụng cụ quan sát khí tượng mà tôi đã quên bẵng. Tugumi trầm giọng; nói như thì thầm.
- Vì tao gần cái chết hơn tất thảy bọn mày nên tao hiểu; chuyện là thế này. Lúc nãy khi đang ngủ; ông đã hiện về trong giấc mơ. Dù tỉnh dậy nhưng tao kô thể quên được. Ông có vẻ như muốn nói cái gì đó. Ngày xưa tao đã được ông mua cho nhiều thứ; có lẽ tao mang ơn ông. Mày cũng hiện ra trong giấc mơ; hình như ông muốn nói chuyện với mày. Chả gì mày cũng được ông rất yêu quý mà. Thế rồi; tao đột ngột nghĩ ra; thử đi đến hòm thư ma. Và thế là… à mà này; mày có nói với ông lúc sinh thời về hòm thư ma kô đấy?
- Kô;- tôi lắc đầu;- tao nhớ là kô nói.
- Thế thì; mày ơi; sợ quá.- Sau khi hét lên; Tugumi nói ra vẻ trầm trọng. – Hòm thư này thực sự bị ma ám đấy!
Và rồi Tugumi áp chặt lòng bàn tay vào ngực; nhắm mắt như nhớ lại việc mình vừa chạy đến hòm thư ma lúc nãy. Tiếng mưa vẫn rả rich trong đêm khuya; tâm trí tôi cũng nhanh chóng rời bỏ thực tại; bị cuốn vào đêm tối của Tugumi. Sự tĩnh lặng bất an lơ lửng như thể tất cả mọi chuyện từ trước đến giờ; cả sự sống và cái chết đang dần dịch chuyển đến 1 chỗ có thực trong vòng xoáy thần bí.
- Maria; chúng ta làm gì bây giờ?
Tugumi mặt tái mét; nhìn tôi thì thào như thể rất khó khăn.
- Dù thế nào; - tôi nói cứng. Tugumi khi đó trông ngoan ngoãn lạ lùng; như thể đầu hàng trước tính nghiêm trọng của sự việc. – Kô được nói với bất cứ ai. Dù thế nào tối nay mày cũng về nhà sớm đi; nếu kô ủ ấm và ngủ thì… Đã xuân rồi nhưng mà bị mưa thế này thì mày lại sốt cho mà xem. Thay quần áo nhanh đi. Việc này mấy hôm nữa sẽ nói chuyện sau nhé.
- Ừ; tao sẽ làm như thế. – Tugumi lảo đảo đứng dậy. – Tao về đây.
Tôi nói với Tugumi đang đi ra khỏi phòng.
- Tugumi; cảm ơn nhé!
- Kô có gì.
Tugumi nói; kô hề ngoảnh mặt lại; mở cửa và cứ thế đi ra.
Tôi vẫn ngồi nguyên trên sàn nhà đọc đi đọc lại nhiều lần lá thư. Nước mắt lã chã rơi trên thảm. Trong lòng tôi tràn đầy sự thần thánh ngọt ngào như lúc tôi nhìn thấy món quà bên gối vào buổi sáng được ông đánh thức dậy: “ Quà của ông già Tuyết này.” Càng đọc; nước mắt càng kô ngừng tuôn; tôi cứ ôm bức thư khóc mãi.
Thế đấy; người cả tin thì vẫn là người cả tin.
Trong giây lát tôi bỗng chợt nghi hoặc; vì đó là Tugumi.
Tuy nhiên; nét chữ đó. Cách viết đó. Cách mở đầu thư “báu vật của ông” chỉ có tôi và ông biết. Ánh mắt mạnh mẽ; giọng điệu như thúc giục của Tugumi trong khi cả người vẫn đang ướt đẫm nước mưa. Tugumi đã nói với vẻ mặt nghiêm trang về 1 việc mà nó chỉ luôn đùa cợt. Vì tao gần cái chết hơn hết thảy bọn mày… À; mình đã bị lừa quá ngoạn mục rồi.
Rồi thì… ngày hôm sau đến thật nhanh. Tôi muốn hỏi Tugumi kĩ càng về chuyện bức thư nên giữa trưa tôi sang tìm nhưng nó vắng nhà. Khi tôi lên phòng Tugumi chờ thì chị của Tugumi; Yoko mang trà lên và nói bằng giọng buồn buồn.
- Tugumi bây giờ vào viện rồi.
Lưng của Yoko nhỏ và tròn. Lúc nào cũng hiền hòa; nói du dương như hát. Dù bị Tugumi làm tình làm tội gì thì Yoko chỉ lặng lẽ buồn và hiếm khi giận dữ. Ở cạnh người như thế; tôi thấy mình thật nhỏ bé. Tugumi lúc nào cũng cười nói: “ Cái đồ ngốc như thế; kô phải là chị”; nhưng tôi rất quý và tôn trọng Yoko. Mặc dù sống với Tugumi và chắc chắn kô phải kô có tâm tư nhưng tôi thực sự thấy Yoko lúc nào cũng cười rạng rỡ như 1 thiên thần.
- Tugumi tồi tệ lắm hả?
Tôi lo lắng hỏi. Lẽ ra nó kô được ra ngoài mưa.
- Ừ; thế nào nhỉ; gần đây nó cứ miệt mài cắm rễ 1 chỗ ngồi viết; rồi sốt…
- Cái gì?
Tôi hỏi. Trước ánh mắt kinh ngạc kô thể lý giải nổi của Yoko; tôi nhìn kỹ cái giá trên bàn của Tugumi. Và thấy cuốn tập viết chữ thể Hành. Rồi rất nhiều giấy; mực tàu; nghiên mực; bút long nét nhỏ… và tôi tìm thấy 1 bức thư của ông có lẽ được lấy trộm từ phòng tôi.
Và trước tiên; hơn cả sự tức giận; tôi thực sự kinh ngạc. Tôi kô hiểu sao nó lại làm thế. Việc 1 đứa con gái chưa từng cầm bút long thuần thục lại chuyên tâm làm việc đó đến mức như thế này là vì cái gì; động cơ của nó là từ đâu; tôi hoàn toàn kô hiểu. Trong căn phong tràn ngập nắng màu xuân chiếu vào; tôi bỗng quay sang phía cửa sổ; nhìn biển đang tỏa sáng; chìm đắm trong suy nghĩ. Khi Yoko mở miệng định nói điều gì đó thì Tugumi về. Dựa vào dì Masako; người đỏ bừng vì sốt; bước thấp bước cao vẻ mệt mỏi; Tugumi bước vào phòng; vừa nhìn thấy nét mặt của tôi thì bật cười đắc ý
- Đã phát hiện ra rồi à?
Ngay lâp tức khuôn mặt tôi đỏ bừng bởi nỗi tức giận chen lẫn sự xấu hổ. Tôi đứng bật dậy; đẩy mạnh Tugumi.
- Ơ; Maria…
Yoko ngạc nhiên nói. Tugumi ngã sầm vào cánh cửa giấy; làm nó đổ sập xuống; Tugumi đập mạnh vào tường. Khi dì cất tiếng “Maria; Tugumi bây giờ…” thì tôi nước mắt ròng ròng; quay đầu lại nói “ Im đi” và trừng trừng nhìn Tugumi. Tôi thực sự rất tức giận nên Tugumi cũng kô dám mở miệng. Chưa từng có ai đẩy Tugumi.
- Nếu chỉ rỗi việc để làm những việc tồi tệ như thế này thì mày chết ngay đi; chết đi được rồi đấy. – Tôi đập mạnh quyển Tập viết thể chữ Hành xuống chiếu nói
Ngay lập tức Tugumi hiểu ra rằng nếu kô làm thế này thì tôi sẽ tuyệt giao mãi mãi với nó và rõ ràng tôi đã định như vậy. Tugumi vẫn ở tư thế bị ngã lúc nãy; nhìn thẳng vào tôi với ánh mắt trong veo. Rồi nói như thì thầm 1 từ mà trong cuộc đời của nó từ trước cho tới lúc đó; dù có chuyện gì; dù bất cứ khi nào; dù có cậy mồm nó cũng kô nói.
- Maria; xin lỗi.
Cả dì; cả Yoko và nhất là tôi đều kinh ngạc. Cả 3 người nín thở im lặng. Tugumi xin lỗi; việc này… Chúng tôi im lặng như thế trong ánh mặt trời đổ xuống rạng ngời. Chỉ nghe thấy xa xa tiếng gió chiều thổi vút qua thị trấn. Tiếng cười hắc hắc của Tugumi đột ngột phá vỡ sự tĩnh lặng.
- Này; dù có đúng như thế thì cũng kô được tin đâu nhé; Maria! – Tugumi trở mình cười vang. – Nói cái gì gì nhỉ; thử nghĩ 1 cách bình thường xem? Người chết sao mà viết thư được cơ chứ; đúng là đồ ngốc; hahaha…
Tugumi ôm bụng cười ngặt nghẽo như thể không kìm được sự khoái trá bị kìm nén quá lâu. Tiếp sau đó; tôi cũng cười phá lên; đỏ mặt nói “ tao thua rồi” và cười tiếp. Trước dì và Yoko đang nhìn kinh ngạc kô hiểu tại sao; chúng tôi diễn lại cuộc nói chuyện trong đêm mưa và cười sằng sặc kô ngừng. Thế đấy; nhân chuyện này mà tôi và Tugumi dù tốt dù xấu đã thực sự trở thành bạn thân của nhau.