Sáng hôm sau lúc Mạc Thiệu Khiêm tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, cổ họng khô rát như muốn nứt ra. Anh day day huyệt thái dương, cố nhớ lại tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Cửa phòng bật mở, Giai Kỳ bê một bát canh giải rượu vào, cô thấy anh đang ngồi trên giường, vẻ mặt mệt mỏi.
"Anh uống một chút đi." Giai Kỳ ngồi xuống giường, cầm chén canh lên đưa cho anh.
Anh nhận chén canh từ tay cô, ngoan ngoan ngoãn ngoãn đưa lên miệng uống, vừa uống vừa đưa mắt nhìn cô, ánh mắt ngái ngủ quyến rũ đến mức khiến cô đỏ mặt.
Anh đặt bát canh vào chiếc khay rồi đưa tay cầm khay đặt xuống bàn.
"Ơ?" Giai Kỳ chớp chớp mắt nhìn anh, một giây sau liền bị anh kéo vào lòng.
Anh ép cô vào ngực mình, vòng tay siết chặt, cô ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng và mùi bạc hà đặc trưng trên người anh, mùi hương quen thuộc khiến cô thả lỏng người.
Mạc Thiệu Khiêm vỗ nhẹ lưng cô, ru cô vào giấc ngủ. Cô dụi dụi vào lòng anh, vòng tay qua ôm anh, cảm giác ấm áp cùng những cái vỗ nhẹ của anh khiến cô dần dần chìm vào giấc ngủ.
"Bru bru" tiếng chuông điện thoại vang lên khiến cô giật mình, mày kiếm Mạc Thiệu Khiêm khẽ nhíu lại.
Cô với lấy điện thoại, gạt nút nghe.
"Chị dâu họ, chị lỡ hẹn 10 phút rồi đấy, chị đang làm gì vậy?" Trần Nguyệt Nhi vừa thấy cô bắt máy liền hỏi.
"Đợi chị 10 phút nữa, chị tới ngay đây." Giai Kỳ vừa dụi mắt vừa nói.
Cô rời khỏi vòng tay Mạc Thiệu Khiêm rồi bước xuống giường, nhanh chóng chọn một bộ quần áo để thay.
Giai Kỳ chạy tới hôn một cái lên má Mạc Thiệu Khiêm, mỉm cười nói: "Em đi đây." rồi xầm túi chạy ra cửa.
Mạc Thiệu Khiêm nở một nụ cười ngọt ngào nhìn theo bóng cô.
- ---
Hơn 1 giờ chiều Giai Kỳ mới trở về nhà, bị Trần Nguyệt Nhi lôi đi dạo phố hơn mấy vòng, cái chân của cô giờ đang tê rần rần đây.
Cô ngồi xuống sofa, nhắm mắt lại.
"Chị đại, để em bóp chân cho chị." Hạ Mộc lôi từ túi áo ra một lọ dầu.
"Được." Giai Kỳ mở mắt, cười rất vui vẻ.
"Gâu gâu gâu" một vật thể lao thẳng vào người cô, cái lưỡi hồng hồng liếm liếm lên tay cô.
Giai Kỳ chớp chớp mắt nhìn cún con màu sóc đang nằm trong lòng mình, hơi ngạc nhiên: "Tiểu...Tiểu Mạt?"
"Gâu gâu" Tiểu Mạt ngước đôi mắt đen láy của mình lên nhìn Giai Kỳ.
"Sao em lại ở đây?" Giai Kỳ ngỡ ngàng nhìn Tiểu Mạt.
Một giọng nói trầm thấp vang lên: "Anh đưa nó về."
Mạc Thiệu Khiêm mặc bộ quần áo ở nhà màu xám tro, mái tóc đen hơi rối, đưa mắt nhìn Tiểu Mạt, mặc dù anh rất không thích nó tranh sủng với mình, nhưng mỗi lần thấy cô nhìn đống đồ mua cho nó đến thất thần là anh lại thấy không đành lòng.
"Tiểu Mạt sẽ ở đây chơi mấy ngày?" cô đưa mắt nhìn anh, ánh mắt mong chờ. Nếu Tiểu Mạt ở đây lâu một chút sẽ rất vui.
Mạc Thiệu Khiêm đi tới, béo cái má phúng phính của cô, cười đến cưng chiều: "Nó sẽ ở luôn."
Mắt cô phát sáng, đưa tay kéo áo Mạc Thiệu Khiêm xuống, anh không lường trước được, tròn mắt nhìn cô hôn một cái lên môi mình.
"Cảm ơn anh." Giai Kỳ cười đến đáng yêu, đôi mắt hạnh nheo lại thành mảnh trăng non, đôi má hồng hồng.
Tim Mạc Thiệu Khiêm đập lệch một nhịp, nhìn khuôn mặt xinh xắn tươi cười của cô, khóe môi anh cũng giương lên một nụ cười thỏa mãn.
- ---
Vì Tiểu Mạt trở lại nên Giai Kỳ không cảm thấy buồn chán nữa, mặc dù Mạc Thiệu Khiêm bị thất sủng nhưng thấy cô vui vẻ nên cũng không nói gì.
Lễ cưới của Mạc Tử Đồng đang được cấp tốc chuẩn bị, do Mạc Tử Đồng mới tiếp quản công ty nên có rất nhiều chuyện cần xử lý, vì vậy Giai Kỳ cùng Trần Nguyệt Nhi đi chọn váy cưới và những đồ cần thiết trong lễ cưới.
Biệt thự của Mạc Thiệu Khiêm, Giai Kỳ cùng Trần Nguyệt Nhi vừa về, kéo nhau ngồi trên giường, nói chuyện đến vui vẻ.
"Chị dâu họ, em thấy anh rể họ thật tốt với chị." Trần Nguyệt Nhi ghen tỵ nói: "Như lúc sáng chị bị Tiểu Mạt trêu đùa cắn vào tay ý, mặc dù vẻ mặt anh ấy vẫn trầm tĩnh nhưng em cảm thấy anh ấy rất lo cho chị. Chị không biết lúc anh ấy lườm Tiểu Mạt đâu, ha ha, em đứng cạnh mà sợ vỡ mật ý."
Giai Kỳ cười: "Mạc Tử Đồng rất tốt, sau này cũng sẽ yêu thương em như vậy thôi."
Trần Nguyệt Nhi nghe vậy, vẻ mặt liền trở nên ảm đạm: "Không có đâu, hôn nhân của bọn em là do ba mẹ sắp xếp, không có tình yêu."
Giai Kỳ mỉm cười, nhớ lại cuộc hôn nhân của mình và Mạc Thiệu Khiêm, lúc đầu cô và anh đúng là không thích nhau, nhưng về sau chung sống rất hòa thuận, Mạc Thiệu Khiêm cũng rất yêu thương cô.
Giai Kỳ cong cong mắt cười với Trần Nguyệt Nhi, nói.
"Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén."