Khác với điều Trần Nguyệt Nhi nghĩ, Giai Kỳ hoàn toàn không để ý tới Mạc Tử Đồng mà vui vui vẻ vẻ ăn phần của mình, trong bữa ăn cô cũng chỉ đáp lại mấy lời của Mạc Tử Đồng rồi thôi, tâm trí hầu hết đều tập trung vào nồi lẩu.
Vì thế Trần Nguyệt Nhi cũng trở nên thân thiện hiền lành hơn, ác cảm lúc đầu với Giai Kỳ cũng tan biến hết.
- --
"Chị dâu họ, có thời gian em sẽ tới tìm chị cùng đi dạo phố." Trần Nguyệt Nhi ngồi trong xe, cười nói với cô.
"Được." Giai Kỳ cũng cười.
Mạc Tử Đồng luyến tiếc nhìn Giai Kỳ rồi cười nói: "Tạm biệt."
Giai Kỳ cũng cười đáp lại.
Chiếc xe Ferrari màu vàng của Mạc Tử Đồng lái đi, Giai Kỳ vươn vai một cái rồi nói với tứ đại vệ sĩ đứng đằng sau.
"Chúng ta về thôi."
- --
11 giờ 30 tối, Giai Kỳ nhìn đồng hồ trong điện thoại rồi lại nhìn ra cửa, lông mày khẽ nhíu lại.
Anh nói bạn thân của anh từ nước ngoài trở về, đám bạn cấp 3 của anh tụ tập nên sẽ về muộn một chút, bảo cô không cần đợi cơm, nhưng bây giờ đã muộn lắm rồi, liệu anh có say tới mức không về được không?
Thấy Giai Kỳ thấp thỏm không yên, bác Trương liền nói: "Thiếu phu nhân, thiếu gia sẽ biết chừng mực, xin cô đừng lo lắng quá, nên đi ngủ sớm thì hơn, sức khỏe vẫn quan trọng."
"Vâng." cô đáp rồi đứng dậy, đang chuẩn bị lên lầu thì một chiếc xe đỏ chót lái vào biệt thự.
Mạc Thiệu Khiêm mở cửa bước xuống, chân xiêu xiêu vẹo vẹo, người ngồi ghế lái cũng nhanh chóng xuống xe, chạy ra đỡ anh.
Giai Kỳ nhíu mày cùng bác Trương đi ra.
"Khiêm." cô đỡ tay anh, lo lắng nhìn anh.
Đôi mắt mờ mờ ảo ảo nhìn cô, anh khẽ cười một tiếng rồi ôm cô vào lòng, mũi liên tục cọ cọ vào vai cô, miệng còn lẩm bẩm: "Bà xã, anh say rồi."
Một cỗ mùi rượu nồng nặc chui vào mũi khiến cô hơi nhăn mặt: "Em biết rồi, anh uống nhiều quá."
Mạc Thiệu Khiêm chôn đầu vào hõm cổ cô, đáp: "Lão Phong về nước."
"Được rồi." cô vỗ vỗ lưng anh rồi nói với bác Trương: "Bác Trương, phiền bác đỡ anh ấy lên phòng."
Bác Trương nhanh nhẹn đỡ lấy Mạc Thiệu Khiêm, nhưng anh sống chết bám lấy cô, lông mày nhíu chặt lại, rõ ràng là biểu hiện tức giận.
"Hay là cô một bên tôi một bên đỡ anh ấy lên phòng?" một giọng nói vang lên nhắc Giai Kỳ nhớ tới có người ở đây.
"Anh là..." cô chớp mắt nhìn người trước mặt. Người trước mặt có một quả đầu màu cam đất, khuôn mặt tuấn tú, lúc cười đôi mắt nheo lại rất đẹp, nhìn có vẻ trẻ hơn tuổi.
"Tôi là An Vũ Phong, bạn thân của Mạc Thiệu Khiêm." An Vũ Phong cười đáp.
"Làm phiền anh." Giai Kỳ nở nụ cười.
An Vũ Phong gật đầu cười rồi nhanh chóng cùng Giai Kỳ đỡ Mạc Thiệu Khiêm lên nhà.
"Nếu đã có cô chăm sóc rồi thì tôi về trước đây." An Vũ Phong nói.
Giai Kỳ vội đáp lời: "Được, cảm ơn anh. Lần sau sẽ mời anh ăn cơm."
Thấy Giai Kỳ có vẻ khách sáo, An Vũ Phong liền cười: "Đừng khách sáo, tôi với lão Khiêm chơi với nhau từ cấp 3, vợ của lão Khiêm cũng là..." anh vội bịt miệng, vội vàng đánh ánh mắt về phía giường, thấy Mạc Thiệu Khiêm đang ngủ mới yên tâm thở phào.
Giai Kỳ buồn cười nhìn An Vũ Phong.
An Vũ Phong thấy vậy liền gãi đầu đáp: "Sorry! Tôi đúng là miệng nhanh hơn não. Là vợ của lão Khiêm thì cũng được coi là bạn của tôi, đừng khách sáo."
Giai Kỳ cười.
Tiễn An Vũ Phong xong, Giai Kỳ bê một chậu nước nóng lên định lau người cho anh, đấu tranh tinh thần một hồi mới dám cởi đồ Mạc Thiệu Khiêm.
Cô nhẹ nhàng kéo chiếc cà vạt của anh ra, cởi áo vest ngoài cho anh.
"Bà xã..." anh khẽ nhíu mày một cái.
Giai Kỳ đang cởi cúc áo sơ mi cho anh liền khựng lại, ngước lên nhìn khuôn mặt tuấn mỹ như đao khắc kia, đưa tay chạm nhẹ vào mày kiếm đang nhíu lại của anh, nhẹ giọng đáp.
"Em đây."