Vee rời khỏi ghế trước. Tôi đuổi theo nó đến cửa tiệm bánh, lao vội ra ngoài ánh nắng chói chang. Lấy tay che mắt, chúng tôi nhìn cả hai bên đường. Chúng tôi đi xuống bãi cát và làm điều tương tự. Trên bãi biển có khá nhiều người, nhưng tôi chẳng thấy một khuôn mặt quen thuộc nào.
Tim tôi đập thình thịch, và tôi hỏi Vee, “Cậu có nghĩ đây là một trò đùa không?”
”Mình chẳng thấy buồn cười gì cả.”
”Có phải là Scott không nhỉ?”
”Có lẽ. Xét cho cùng thì cậu ta vừa mới ở đây.”
”Hay là Marcie?” Marcie là người tiếp theo tôi có thể nghĩ đến, kẻ vô ý thức đến mức bày ra cái trò tai quái này.
Vee nhìn tôi gay gắt. “Nếu đây là một trò đùa? Có thể.”
Nhưng Marcie có tàn nhẫn đến thế không? Và liệu nó có thèm bỏ công sức ra để làm chuyện này? Đây không chỉ là một lời châm chọc suông. Bức thông điệp, chiếc nhẫn - kể cả cách đưa thư. Tất cả đều cần được lên kế hoạch. Mà có vẻ Marcie là loại người sẽ phát chán lên chỉ sau năm phút lập kế hoạch.
”Hãy quay về điểm xuất phát,“ Vee nói, quay trở lại tiệm bánh.
Khi đã vào trong, nó gọi riêng Madeline ra. “Chúng ta cần nói chuyện. Anh chàng đó trông như thế nào? Cao hay thấp? Tóc nâu hay tóc vàng?”
”Cậu ta đội mũ và đeo kính đen,“ Madeline đáp, lén đưa mắt liếc nhìn những nhân viên khác trong tiệm bánh, những người đang bắt đầu chú ý đến Vee.“Sao thế? Trong chiếc phong bì có gì vậy?”
”Chị nói rõ hơn được không,“ Vee nói. “ Chính xác thì cậu ta mặc gì? Trên mũ cậu ta có logo của đội bóng nào không? Cậu ta có để râu không?”
”Tôi không nhớ,“ Madeline lắp bắp. “Mũ đen. Có khi là màu nâu. Tôi nghĩ cậu ta mặc quần jean.”
”Chị nghĩ ấy hả?”
”Thôi nào,“ tôi nói, túm lấy tay Vee. “Chị ấy không nhớ đâu.” Tôi nhìn về phía Madeline. “Cảm ơn chị vì đã giúp đỡ.”
”Giúp đỡ?” Vee nói. “Chị ta có giúp ích được gì đâu. Chị ta không thể nhận phong bì từ những kẻ lạ rồi chẳng nhớ họ trông như thế nào cả!”
”Chị ấy tưởng đó là bạn trai của mình,“ tôi nói.
Madeline gật đầu lia lịa. “Đúng vậy! Tôi xin lỗi! Tôi cứ nghĩ đó là một món quà! Trong phong bì có thứ gì đó kinh khủng lắm à? Các bạn có muốn tôi gọi cảnh sát không?”
”Chúng tôi muốn chị nhớ lại xem cái gã thần kinh đó trông như thế nào,“ Vee đáp trả.
”Quần jean đen!” Madeline đột nhiên thốt lên. “Tôi nhớ là cậu ta mặc quần jean đen. Ý tôi là, tôi gần như chắc chắn điều đó.”
” Gần như chắc chắn?” Vee nói.
Tôi lôi Vee ra ngoài và đi trên lối đi lót ván dọc bãi biển. Sau khi đã bình tĩnh lại, nó nói, “Cưng ơi, xin lỗi nhé. Đáng lẽ mình nên nhìn vào trong phong bì trước. Con người thật ngu ngốc. Và cái kẻ gửi chiếc phong bì đó cho cậu là kẻ đần độn nhất. Mình sẵn sàng phóng vào người hắn mấy nhát phi tiêu, nếu mình có thể.”
Tôi biết nó đang cố an ủi tôi, nhưng những ý nghĩ của tôi đã tiến lên trước năm bước. Tôi không còn nghĩ đến cái chết của bố tôi nữa. Chúng tôi đã tới một con ngõ hẹp giữa hai cửa hàng, và tôi kéo nó khỏi vỉa hè, chui vào giữa hai tòa nhà.
”Nghe này, mình cần kể cho cậu nghe. Hôm qua mình nghĩ mình đã nhìn thấy bố mình. Ở đây, ngay tại bến tàu này.”
Vee nhìn tôi chằm chằm, nhưng không nói gì cả.
”Chính là ông ấy, Vee ạ. Chính là ông ấy.”
”Cưng...,“ nó ngờ vực nói.
”Mình nghĩ ông ấy vẫn còn sống.”
Tôi không được nhìn mặt bố tôi lần cuối trong đám tang. Có thể có một sự nhầm lẫn nào đó, hay một sự hiểu lầm, và tối hôm đó người chết không phải là bố tôi. Có thể ông đã bị mất trí nhớ, đó là lý do ông không về nhà. Có thể có điều gì đó ngăn cản ông. Hoặc ai đó...
”Mình không biết phải nói thế nào,“ Vee nói, hết nhìn lên, nhìn xuống lại nhìn xung quanh, nhưng không nhìn thẳng vào tôi.
”Nhưng ông ấy sẽ không trở về đâu.”
”Vậy cậu giải thích thế nào về những gì mình đã trông thấy?” Tôi chống chế, thấy buồn khi ngay cả nó cũng không tin tôi.
Mắt tôi cay xè, và tôi mau chóng lau nước mắt.
”Đó là một người khác. Một người trông giống bố cậu mà thôi.”
”Cậu đâu có ở đó. Mình đã nhìn thấy ông ấy mà!” Tôi không định gắt gỏng. Nhưng tôi sẽ không chấp nhận những điều thực tế. Nhất là sau những gì tôi đã trải qua. Hai tháng trước, tôi đã thả mình từ trên xà nhà của phòng tập thể dục ở trường xuống. Tôi biết tôi đã chết. Tôi không thể chối bỏ những gì tôi nhớ về đêm đó. Tuy nhiên...
Tuy nhiên hôm nay tôi vẫn còn sống.
Vậy có khả năng bố tôi cũng vẫn còn sống. Hôm qua tôi đã trông thấy ông. Thực sự là thế. Có lẽ ông đang cố liên lạc với tôi, gửi cho tôi một thông điệp. Ông muốn tôi biết ông vẫn còn sống. Ông không muốn tôi từ bỏ hy vọng vào ông.
Vee lắc đầu. “Đừng làm thế.”
”Mình sẽ không từ bỏ hy vọng vào ông đâu. Cho đến khi mình biết sự thật. Mình phải tìm hiểu xem chuyện tối qua là thế nào.”
”Đừng,“ Vee quả quyết nói. “Hãy để linh hồn của cha cậu yên nghỉ. Đào xới chuyện này lên cũng chẳng thay đổi được quá khứ đâu... Nó chỉ khiến cậu nhớ lại chuyện cũ thôi.”
Để linh hồn của cha tôi được yên nghỉ? Thế còn tôi thì sao? Làm sao tôi bình yên được khi còn chưa biết sự thật? Vee chẳng hiểu gì cả. Nó không phải là kẻ bị mất cha một cách không minh bạch và bạo lực. Gia đình nó không bị tan vỡ. Nó vẫn có đầy đủ mọi thứ.
Trong khi điều duy nhất mà tôi còn là niềm hy vọng.
Tôi dành cả buổi chiều chủ nhật ở quán Enzo"s Bistro, bầu bạn với bảng tuần hoàn các nguyên tố hóa học, tập trung vào bài tập về nhà, cố gắng gạt đi bất cứ ý nghĩ nào về bố tôi hay chiếc phong bì mà tôi nhận được nói rằng Bàn Tay Đen chịu trách nhiệm cho cái chết của ông. Đó hẳn là một trò đùa. Chiếc phong bì, chiếc nhẫn, bức thông điệp - tất cả đều là ý tưởng về một trò đùa độc ác của ai đó. Có thể là Scott, có thể là Marcie. Nhưng thành thật mà nói, tôi không nghĩ đó là hai người họ. Scott có vẻ thành thật khi cậu ta chia buồn với mẹ con tôi. Còn sự tàn nhẫn của Marcie chủ yếu chỉ mang tính trẻ con và tự phát.
Vì đang ngồi trước máy vi tính và đã đăng nhập, tôi tìm kiếm về Bàn Tay Đen trên Internet. Tôi muốn chứng tỏ với bản thân rằng bức thông điệp ấy chẳng có căn cứ gì cả. Có lẽ ai đó đã tìm thấy chiếc nhẫn ấy trong một cửa hàng đồ cũ, nảy ra cái tên Bàn Tay Đen, đi theo tôi đến lối đi có lót ván dọc bãi biển, và nhờ Madeline đưa phong bì cho tôi. Nghĩ lại, việc Madeline không thể nhớ được anh chàng đó trông như thế nào cũng không quan trọng, bởi vì có thể anh ta chẳng phải là người đứng đằng sau trò đùa này. Có lẽ kẻ đó đã dừng một anh chàng ngẫu nhiên trên đường và trả cho anh ta vài đô-la để giao thư cho tôi. Đó là điều mà tôi sẽ làm, nếu tôi là một kẻ bệnh hoạn, đồi bại, có sở thích làm người khác bị tổn thương.
Một trang web với những đường dẫn tới các trang nói về cái tên Bàn Tay Đen hiện lên trên màn hình. Đường dẫn đầu tiên là một tổ chức bí mật được cho là đã ám sát Thái tử Franz Ferdinand của Áo năm 1914, đẩy thế giới vào cuộc chiến tranh thế giới lần thứ I. Đường dẫn tiếp theo dành cho một ban nhạc rock. Bàn Tay Đen cũng là tên của một nhóm ma cà rồng trong một trò chơi hóa thân. Cuối cùng, đầu những năm 1900, một băng đảng Italia có tên Bàn Tay Đen đã đột chiếm New York. Không một đường dẫn nào đề cập đến Maine. Không một hình ảnh nào biểu thị một chiếc nhẫn sắt với con dấu có hình nắm đấm.
Thấy không? Tôi tự nhủ. Một trò đùa.
Khi nhận ra mình đã đi lạc vào cái chủ đề không được phép nghĩ đến, tôi lại dán mắt vào bài tập đang trải ra trước mắt. Tôi cần nắm vững các công thức Hóa học và việc tính toán khối lượng nguyên tử. Buổi thực hành Hóa học đầu tiên của tôi đang đến gần, và với Marcie là cộng sự, tôi đang chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất bằng cách dành thời gian học thêm ngoài giờ để gánh thêm cả phần của nó. Tôi bấm vài con số trên máy tính, rồi cẩn thận chép đáp án lên giấy, nhẩm lại đáp án thật lớn trong đầu, để ngăn chặn những ý nghĩ về Bàn Tay Đen.
Lúc năm giờ, tôi gọi cho mẹ tôi, lúc ấy bà đang ở New Hampshire.
”Con gọi điện hỏi thăm mẹ đây,“ tôi nói. “Công việc của mẹ thế nào ạ?”
”Vẫn thế. Còn con thì sao?”
”Con đang học bài ở tiệm Enzo"s, nhưng món sinh tố xoài cứ vẫy gọi con suốt.”
”Con khiến mẹ thấy đói rồi đấy.”
”Mẹ đã đói đến mức muốn về nhà chưa ạ?”
Bà thốt ra một tiếng thở dài kiểu “mẹ cũng chẳng biết làm thế nào“. “Mẹ ước gì mẹ có thể về nhà. Mẹ con mình sẽ làm bánh quế và sinh tố cho bữa nửa buổi ngày chủ nhật.”
Sáu giờ, Vee gọi điện cho tôi và thuyết phục tôi đến tập thể dục cùng nó ở phòng tập. Bảy rưỡi, nó thả tôi về nhà. Tôi vừa tắm xong và đang đứng trước tủ lạnh, lục tìm món xào còn thừa mà hôm qua mẹ tôi cất trong đó trước khi đi, thì bỗng có tiếng gõ cửa rất lớn.
Tôi nheo mắt nhìn qua lỗ nhòm trên cửa. Phía bên kia, Scott Parnell giơ hai ngón tay lên thành hình chữ V.
”Cuộc thi đấu giữa các ban nhạc!” Tôi nói to, vỗ vỗ lòng bàn tay lên trán. Tôi đã quên bẵng là phải hủy hẹn. Tôi nhìn xuống cái quần pijama của mình và rên rỉ.
Sau một hồi giũ mái tóc ướt của tôi để làm nó bồng lên mà không được, tôi mở cửa.
Scott nhìn bộ pijama của tôi.
”Cậu đã quên cuộc hẹn của chúng ta.”
”Cậu đùa đấy à? Mình đã mong chờ điều này cả ngày hôm nay rồi, mình chỉ tập thể dục về muộn một chút.” Tôi chỉ vào cái cầu thang đằng sau. “Mình sẽ đi thay đồ. Sao cậu không... đun nóng lại món xào? Nó ở trong cái hộp nhựa màu xanh trong tủ lạnh ấy.”
Tôi leo hai bậc thang một lúc, đóng cửa phòng và gọi cho Vee.
”Mình cần cậu đến ngay bây giờ,“ tôi nói. “Mình sắp đi xem một cuộc thi đấu giữa các ban nhạc với Scott.”
”Cậu gọi điện cho mình để khiến mình ghen tị đấy hả?”
Tôi áp tai vào cửa. Có vẻ như Scott đang mở và đóng các ngăn kéo tủ trong bếp. Tôi đoán là cậu ta đang tìm kiếm bia hoặc những loại thuốc kê theo đơn. Cậu ta sẽ thất vọng, trừ phi cậu ta có cái hy vọng phi lý là sẽ được phê bằng thuốc sắt của tôi. “Mình không định khiến cậu ghen tị. Mình không muốn đi một mình.”
”Thế thì hãy bảo với cậu ta là cậu không đi được.”
”Vấn đề là... mình cũng muốn đi.”
Tôi không biết cái ý muốn đột ngột đó nảy sinh từ đâu. Tất cả những gì tôi biết là tối nay tôi không muốn ở nhà một mình. Tôi đã làm bài tập cả ngày, sau đó là tập thể dục, và điều tôi không muốn nhất là tối nay ngồi ở nhà để dò và đánh dấu danh sách những công việc phải làm vào ngày cuối tuần. Tôi đã ngoan cả ngày hôm nay rồi. Không phải. Tôi đã ngoan cả cuộc đời này mới đúng. Tôi xứng đáng được vui vẻ một chút. Scott không phải là người lý tưởng nhất để hẹn hò, nhưng cậu ta cũng không phải kẻ tệ nhất. “Cậu có định đến hay không?”
”Thú thực, thà đi với cậu còn hơn là ngồi trong phòng mà chia động từ tiếng Tây Ban Nha cả tối. Mình sẽ gọi cho Rixon để xem cậu ấy có muốn đi cùng không.”
Tôi gác máy và lục lọi nhanh tủ quần áo. Tôi chọn một cái áo hai dây bằng lụa màu xanh nhạt, một cái váy ngắn, tất da chân và giày búp bê. Tôi xịt chút nước hoa vào không khí và đi qua nó để thân thể có mùi hương bưởi nhẹ nhàng. Trong thâm tâm, tôi tự hỏi tại sao tôi phải dành thời gian để chỉnh trang vì Scott. Cậu ta sẽ chẳng làm được trò trống gì trong đời, chúng tôi chẳng có điểm gì chung, và hầu hết những cuộc đối thoại ngắn ngủi giữa chúng tôi đều chứa đựng những lời nói kháy. Không những thế, Patch còn bảo tôi tránh xa cậu ta ra. Và đó là lúc tôi chợt nhận ra một điều. Có thể, tôi bị Scott lôi cuốn bởi một lý do sâu thẳm trong lòng liên quan đến sự chống đối và trả đũa. Và tất cả sự chống đối và trả đũa ấy đều chĩa về phía Patch.
Tôi thấy mình có thể làm một trong hai điều: ngồi ở nhà và để Patch điều khiển cuộc đời tôi, hoặc vứt bỏ cái hình ảnh cô nữ sinh ngoan ngoãn của tôi và vui vẻ một chút. Mặc dù tôi chưa sẵn sàng để thú nhận điều này, song tôi hy vọng Patch sẽ phát hiện ra tôi đi xem buổi thi đấu giữa các ban nhạc với Scott. Tôi hy vọng ý nghĩ về việc tôi ở bên một anh chàng khác sẽ khiến anh phát điên.
Quyết định xong xuôi, tôi cúi đầu xuống, sấy tóc đủ để nó hơi loăn xoăn, và nhẹ nhàng bước vào bếp.
”Xong rồi,“ tôi bảo Scott.
Cậu ta nhìn tôi từ đầu đến chân lần thứ hai trong tối nay, nhưng lần này tôi thấy tự tin hơn nhiều. “Trông cậu tuyệt lắm, Grey,“ cậu ta nói.
”Cậu cũng thế.” Tôi mỉm cười, tỏ ra thân thiết, nhưng lại thấy lo lắng. Điều này thật kỳ quặc, vì người tôi đang nói đến là Scott. Chúng tôi chỉ là bạn. Thậm chí không phải bạn. Người quen.
”Phí vào cửa là mười đô.”
Tôi sững lại một lúc. “Ồ. Được. Mình biết. Chúng ta ghé qua một cây ATM trên đường được không?”
Tôi có năm mươi đô-la tiền sinh nhật trong tài khoản. Tôi đã định dành số tiền đó để góp vào mua chiếc Cabriolet, nhưng việc rút mười đô có vẻ cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy. Dù sao thì với tốc độ tiết kiệm như thế này, tôi sẽ không thể mua được chiếc Cabriolet trước hai mươi lăm tuổi.
Scott ném một tấm bằng lái xe của bang Maine lên kệ bếp, trên đó dán bản sao bức ảnh của tôi trong cuốn kỷ yếu ở trường. “Sẵn sàng chưa, Marlene?”
Marlene?
”Mình không đùa về chuyện giấy tờ giả. Không phải cậu định đánh bài chuồn đấy chứ?” Cậu ta cười như thể cậu ta biết chính xác huyết áp của tôi đã tăng lên bao nhiêu trước ý nghĩ dùng giấy tờ bất hợp pháp, và cậu ta đã cược tất cả số tiền cậu ta có rằng tôi sẽ rút lui trong vòng năm giây. Bốn, ba, hai....
Tôi chộp lấy cái bằng lái xe giả ở kệ bếp. “Đi thôi.”
Scott lái chiếc Mustang qua trung tâm Coldwater tới phía bên kia thị trấn, đi xuôi theo vài con đường quanh co khúc khuỷu và băng qua những đường ray xe lửa. Cậu ta dừng lại trước một cái nhà kho xây bằng gạch cao bốn tầng với đám cỏ dại bám tràn lan ở mặt tiền. Một hàng người dài dằng dặc đang đứng bên ngoài cửa. Tôi nhận thấy các cửa sổ của tòa nhà đều được dán giấy đen ở mặt trong, nhưng những tia sáng của ánh đèn nhấp nháy vẫn lọt qua khe hở giữa các lớp băng dính.
Một tấm biển hiệu neon màu xanh trên cửa ánh lên hàng chữ the devil"s handbag.
Tôi đã từng đến khu vực này một lần, hồi lớp bốn, khi bố mẹ tôi lái xe chở tôi và Vee đến một ngôi nhà ma được mở trong dịp Halloween. Tôi chưa bao giờ đến Devil"s Handbag, nhưng tôi chắc chắn rằng chỉ cần nhìn thấy tòa nhà này một lần, mẹ tôi sẽ không bao giờ muốn tôi bén mảng tới đó. Lời mô tả của Scott về nó chợt hiện lên trong đầu tôi. Tiếng nhạc ồn ĩ không tưởng tượng nổi. Những đám đông náo loạn phóng túng. Những cuộc truy hoan ghê tởm trong nhà vệ sinh.
Trời ơi.
”Mình thả cậu ở đây nhé,“ Scott nói, tấp xe vào lề đường. “Hãy tìm cho bọn mình một chỗ ngồi tốt. Gần sân khấu, ở chính giữa.”
Tôi xuống xe và bước về phía cuối hàng người. Thành thực mà nói, tôi chưa bao giờ đến một câu lạc bộ nào yêu cầu phí vào cửa. Thực ra thì tôi chưa bao giờ đến một câu lạc bộ nào hết. Các cuộc vui chơi giải trí về đêm của tôi chỉ bao gồm những bộ phim và quán kem Baskin-Robbins với Vee.
Điện thoại của tôi vang lên tiếng chuông điện thoại dành riêng cho Vee.
”Mình nghe thấy tiếng nhạc khởi động, nhưng tất cả những gì mình nhìn thấy là những đường ray và vài toa xe lửa chở hàng bị bỏ quên.”
”Cậu chỉ còn cách đây vài dãy nhà thôi. Cậu đi xe hay đi bộ?”
”Đi xe.”
”Tìm chỗ đỗ xe đi và mình sẽ gặp cậu ở cửa.”
Tôi ra khỏi hàng người, lúc ấy đã đông dần lên. Tôi rẽ ở phía cuối dãy nhà, đi về phía những đường ray mà Scott đã lái chiếc Mustang qua trên đường đến đây. Vỉa hè nứt nẻ, mấp mô do nhiều năm hư hỏng, và với những ngọn đèn đường ít ỏi và cách xa nhau, tôi phải để ý từng bước chân để khỏi vấp ngã. Những kho hàng trên phố đều tối om, những ô cửa sổ như những con mắt trống rỗng.
Cuối dãy phố, các kho hàng đã nhường chỗ cho những ngôi nhà bằng gạch bị bỏ hoang lòe loẹt những hình vẽ graffiti. Hơn một trăm năm trước, có lẽ đây là trung tâm của Coldwater. Bây giờ thì không còn nữa. Vầng trăng hắt xuống một ánh sáng kỳ quái mờ ảo trên nghĩa địa của những tòa nhà.
Tôi khoanh tay lại thật chặt và bước nhanh hơn. Cách tôi hai dãy nhà, một bóng người hiện ra từ bóng tối phủ hơi sương.
”Vee?” Tôi gọi.
Bóng người đó tiếp tục bước về phía tôi, đầu cúi thấp, tay nhét trong túi. Không phải Vee, mà là một người đàn ông cao và mảnh khảnh, với đôi vai rộng và dáng đi có vẻ quen thuộc. Tôi chẳng an tâm chút nào về việc đi một mình ngang qua một người đàn ông trên đoạn vỉa hè này, đoạn tôi thò tay vào túi tìm điện thoại. Tôi định gọi cho Vee để hỏi xem chính xác nó đang ở đâu thì người đàn ông đó đi qua dưới quầng sáng đèn đường. Ông ta đang mặc cái áo khoác da của bố tôi.
Tôi lập tức dừng lại.
Ông ta hoàn toàn không để ý đến tôi, bước lên mấy bậc thềm phía bên phải ông ta và biến mất vào một trong những ngôi nhà bị bỏ hoang.
Tóc gáy tôi dựng hết lên. “Bố?”
Tôi đột nhiên bước nhanh hơn. Tôi băng qua đường mà không để ý đến xe cộ, vì biết rằng lúc này đường sá hoàn toàn vắng tanh. Khi đến được ngôi nhà đó, tôi chắc chắn ông đã vào bên trong, tôi thử mở cánh cửa đôi cao lớn. Cửa bị khóa. Tôi vặn nắm đấm cửa, lắc lắc cánh cửa, nhưng chúng không suy suyển. Tôi khum bàn tay lại, đưa lên mắt, nhòm qua một trong những ô cửa sổ bên hông cửa chính. Bên trong không bật đèn, nhưng tôi có thể thấy hình dáng lờ mờ của đồ đạc được phủ vải. Tim tôi đập loạn xạ. Liệu bố tôi còn sống không? Bao lâu nay... Ông vẫn sống ở đây sao?
”Bố!” Tôi gọi qua lớp kính cửa. “Con đây - Nora đây ạ!”
Trên đỉnh cầu thang bên trong ngôi nhà, đôi giày của ông biến mất dần trên hành lang. “Bố!”
Tôi hét lên, đập vào kính cửa. “Con ở ngoài này!”
Tôi lùi lại, ngẩng đầu, nhìn lên cửa sổ tầng hai, dõi theo bóng ông đi qua.
Cửa sau.
Ý nghĩ ấy chợt ập đến với tôi, và tôi lập tức làm theo. Tôi bước xuống bậc thềm, len vào con ngõ hẹp ngăn giữa tòa nhà này với tòa nhà kế bên. Dĩ nhiên. Cửa sau. Nếu nó không khóa, tôi có thể vào bên trong với bố tôi...
Gáy tôi lạnh toát. Cái lạnh ấy chạy dọc sống lưng tôi, lập tức làm tôi cứng đờ người. Tôi đứng ở cuối ngõ, dán mắt vào sân sau. Những bụi cây khẽ đu đưa trong làn gió nhẹ. Cánh cổng mở kêu cọt kẹt. Tôi từ từ lùi lại, cảm thấy bất an trước sự tĩnh lặng. Không tin rằng tôi chỉ có một mình. Tôi từng gặp cảm giác này, và nó luôn báo hiệu nguy hiểm.
Nora, ở đây không chỉ có hai bố con mình. Còn có người khác nữa. Đi đi!
”Bố?” Tôi thì thầm, tâm trí tôi mau chóng hướng về ông.
Đi tìm Vee đi. Con cần đi ngay! Bố sẽ tìm con sau. Nhanh lên!
Tôi không quan tâm ông nói gì - tôi sẽ không bỏ đi. Cho đến khi tôi biết chuyện gì đang diễn ra. Cho đến khi tôi thấy ông. Làm sao ông có thể mong tôi rời đi được chứ? Ông ở đây. Một cảm giác vừa lo lắng vừa nhẹ nhõm khuấy động trong lòng tôi, chặn lại bất cứ nỗi sợ hãi nào.
”Bố? Bố ở đâu?”
Im ắng.
”Bố?” Tôi lặp lại. “Con sẽ không đi đâu.”
Lần này có tiếng trả lời.
Cửa sau không khóa.
Tôi chạm tay vào đầu mình, cảm thấy những lời nói của ông vẫn còn vang vọng trong đó. Lần này giọng ông có vẻ khác lạ, nhưng không đủ rõ ràng để tôi có thể nhận ra sự khác lạ đó là gì. Có lẽ hơi lạnh lùng hơn? Gắt gỏng hơn? “Bố?” Tôi thì thầm với âm lượng nhỏ nhất.
Bố đang ở bên trong.
Lúc này giọng ông lớn hơn, một âm thanh thực sự. Không chỉ trong đầu tôi, mà còn trong tai tôi. Tôi quay về phía ngôi nhà, chắc chắn ông đã nói qua cửa sổ. Bước khỏi con đường lát đá, tôi ngập ngừng áp lòng bàn tay vào ô cửa sổ ấy. Tôi rất mong đó là ông, nhưng đồng thời, da tôi sởn gai ốc cảnh báo tôi rằng đây có thể là một trò bịp. Một cái bẫy.
”Bố?” Giọng tôi run run. “Con sợ.”
Bên trong cửa, một bàn tay cũng áp lên kính cửa, năm đầu ngón tay đặt đúng vị trí với năm đầu ngón tay tôi. Chiếc nhẫn cưới bằng vàng của bố tôi nằm trên ngón tay đeo nhẫn của bàn tay trái. Máu lưu thông quá nhanh khiến tôi thấy choáng váng.
Chính là ông. Bố tôi ở ngay gần bên. Còn sống.
Vào đây. Bố sẽ không làm hại con đâu. Vào đây, Nora.
Sự nài nỉ gấp gáp trong những lời nói của ông làm tôi hoảng sợ. Tôi cào cào ô cửa sổ, cố gắng tìm cái chốt, khao khát được ôm lấy ông và ngăn không cho ông bỏ đi lần nữa. Nước mắt tuôn rơi xuống gò má tôi. Tôi nghĩ đến việc chạy vòng ra cửa sau, nhưng tôi không thể rời khỏi ông, dù chỉ là vài giây. Tôi không thể mất ông lần nữa.
Tôi áp tay lên cửa sổ, lần này mạnh hơn. “Con đây, bố ơi!”
Lần này, lớp kính cửa đóng thành băng trước cái chạm tay của tôi. Những sợi băng nhỏ lan khắp tấm kính với tiếng lắc rắc giòn tan. Tôi rụt tay lại trước cái lạnh bất ngờ lan lên cánh tay, nhưng da tôi vẫn dính vào lớp kính. Đông cứng. Tôi thét lên, cố gắng dùng tay kia giật nó ra. Bàn tay của bố tôi xuyên qua lớp kính ngoài cửa sổ, tóm lấy bàn tay tôi, chặt đến nỗi tôi không thể chạy. Ông giật mạnh tôi về phía trước, những viên gạch cứa vào quần áo tôi, cánh tay tôi biến mất một cách khó tin vào trong cửa sổ. Hình ảnh phản chiếu sự hoảng loạn của tôi chằm chằm nhìn lại tôi, miệng tôi há hốc với một tiếng thét hoảng hốt. Ý nghĩ duy nhất nảy ra trong đầu tôi lúc này là đây không phải bố tôi.
”Cứu với!” Tôi hét lên. “Vee! Cậu có nghe thấy không? Cứu mình với! “
Tôi quẫy người, cố gắng dùng sức nặng cơ thể để thoát ra. Một cơn đau nhói xuyên qua cánh tay đang bị ông nắm giữ, và hình ảnh một con dao đập vào mắt tôi, mạnh đến nỗi tôi có cảm tưởng đầu tôi đã bị tách làm đôi. Tay tôi như bị lửa đốt - ông đang rạch tay tôi.
”Dừng lại!” Tôi hét lên. “Bố làm con đau!”
Tôi cảm thấy sự hiện diện của ông lan sang đầu óc tôi, hình ảnh của ông che khuất hình ảnh của tôi. Máu rây khắp mọi nơi. Đen kịt và trơn trượt... và là của tôi. Tôi cảm thấy buồn nôn.
”Patch!” Tôi hét lên trong màn đêm với nỗi kinh hoàng và tuyệt vọng hoàn toàn.
Bàn tay của ông biến mất, và tôi ngã ngửa ra sau. Theo bản năng, tôi ôm chặt cánh tay bị thương để cầm máu, nhưng tôi sửng sốt hết sức, chẳng có chút máu nào. Không một vết thương.
Tôi hít một hơi thật sâu, ngẩng lên nhìn cửa sổ. Nó vẫn hoàn toàn nguyên vẹn, phản chiếu cái cây đang đu đưa trong gió đêm đằng sau tôi. Tôi vội vã đứng dậy và luống cuống chạy ra ngoài vỉa hè. Tôi chạy về phía kho hàng Devil"s Handbag, cứ vài bước lại ngoái lại đằng sau nhìn. Tôi ngỡ sẽ thấy bố tôi - hay một kẻ mạo danh nào đó - xuất hiện từ một trong những ngôi nhà kia, tay lăm lăm cầm con dao, nhưng vỉa hè vẫn chẳng một bóng người.
Tôi quay đầu về đằng trước để băng qua đường và bỗng đâm sầm vào một người.
”Cậu đây rồi,“ Vee nói, đưa tay ra trấn an tôi khi tôi suýt hét lên.
”Mình cứ nghĩ bọn mình đã lạc nhau. Mình đã đến Devil"s Handbag nhưng rồi lại quay lại để tìm cậu. Cậu không sao chứ? Trông cậu như sắp nôn ọe vậy.”
Tôi không muốn đứng trên góc phố này thêm nữa. Nghĩ lại những gì vừa xảy ra ở ngôi nhà kia, bất giác tôi nhớ lại lần tôi đâm xe vào Chauncey. Chẳng bao lâu sau chiếc xe trở lại bình thường, chẳng còn dấu vết gì của một vụ tai nạn. Nhưng lần này là chuyện riêng tư. Lần này là bố tôi. Mắt tôi rưng rưng, và môi tôi run rẩy khi tôi nói, “Mình - mình nghĩ mình lại thấy bố mình.”
Vee ôm lấy tôi. “Cưng ơi.”
”Mình biết. Đó không phải là thật. Đó không phải là thật,“ tôi lặp lại, cố tự trấn an mình. Tôi chớp mắt vài lần, nước mắt khiến mọi vật trước mắt đều nhòa nhạt.
Nhưng nó có cảm giác thật. Rất thật...
”Cậu có muốn nói về chuyện đó không?”
Nói gì đây? Tôi đang bị ám ảnh. Ai đó đang làm xáo trộn trí óc tôi. Đùa giỡn tôi. Một thiên thần sa ngã? Một Nephil? Hồn ma của bố tôi? Hay chỉ là đầu óc tôi đang lừa dối tôi? Đây không phải lần đầu tôi tưởng tượng thấy bố mình. Tôi đã nghĩ ông đang cố liên lạc với tôi, nhưng có lẽ đây chỉ là một cơ chế tự vệ. Có lẽ trí óc tôi đang bắt tôi nhìn thấy những thứ mà tôi đã không chịu chấp nhận rằng mình đã mãi mãi mất đi. Nó đang lấp đầy chỗ trống trong lòng tôi, bởi vì điều đó dễ dàng hơn là buông bỏ.
Dù chuyện gì đã xảy ra ở đó, nó không phải là thực. Đó không phải là bố tôi. Ông sẽ không bao giờ làm đau tôi. Ông yêu tôi mà.
”Chúng ta quay lại Devil"s Handbag thôi,“ tôi nói, run rẩy. Tôi muốn tránh xa ngôi nhà kia càng nhanh càng tốt. Một lần nữa tôi tự nhủ với mình rằng, dù người tôi nhìn thấy ở đấy là ai, đó cũng không phải là bố tôi.
Tiếng trống ầm ĩ và tiếng guitar xoang xoảng khởi động cho buổi trình diễn vang lên to hơn, và dù nỗi hốt hoảng trong tôi không dễ dàng lắng dịu, tôi cảm thấy nhịp tim tôi bắt đầu đều dần. Tôi cảm thấy an tâm với ý nghĩ giấu mình trong đám đông với hàng trăm thân hình trong một căn nhà kho. Bất chấp tất cả những gì đã xảy ra, tôi không muốn về nhà, và tôi không muốn ở một mình; tôi muốn len vào giữa đám đông. Đám đông bao giờ cũng tạo nên sức mạnh.
Vee túm lấy cổ tay tôi, ngăn bước tôi lại. “Mình không nhìn lầm chứ?”
Cách chúng tôi nửa dãy phố, Marcie Millar đang chui vào trong một chiếc xe. Nó mặc một cái váy màu đen ngắn đến nỗi lộ ra đôi tất chân bằng ren màu đen cao đến đùi và đai móc bít tất. Đôi bốt đen cao quá đầu gối và một cái mũ mềm màu đen hoàn thiện cho bộ trang phục của nó. Nhưng thứ khiến tôi chú ý không phải là bộ đồ của nó. Mà là chiếc xe. Một chiếc Jeep Commander màu đen bóng loáng. Động cơ khởi động, chiếc Jeep rẽ ở góc phố và biến mất.