Vết Sẹo Cánh Thiên Thần - Tập 2

Chương 7

Sáng hôm sau, tôi lê mình ra khỏi giường, sau một hồi loay hoay trong phòng tắm để bôi kem che khuyết điểm bên dưới mắt và xịt keo lên tóc, tôi thong thả vào bếp và thấy mẹ tôi đã ngồi ở bàn. Bà đang cầm một ca trà thảo mộc bằng cả hai tay, và tóc bà rối bù như vừa mới ngủ dậy, nếu không muốn nói là trông bà như một con nhím. Nhìn tôi qua cái ca, bà mỉm cười.

“Chào con.”

Tôi ngồi xuống đối diện với bà và đổ bột ngũ cốc vào một cái bát. Mẹ tôi đã để sẵn dâu tây và một bình sữa nhỏ trên bàn, và tôi cho cả hai thứ đó vào bát ngũ cốc. Tôi luôn cố gắng quan tâm đến việc ăn uống của mình, nhưng sẽ dễ dàng hơn nhiều mỗi khi mẹ tôi ở nhà, đảm bảo rằng các món ăn của tôi không chỉ là những món tôi có thể ăn ngay trong mười giây.

“Con ngủ ngon chứ?” Bà hỏi.

Tôi gật đầu, sau khi xúc một thìa ngũ cốc vào miệng.

“Tối qua mẹ quên chưa hỏi con,” mẹ nói. “Cuối cùng thì con có đưa Scott đi chơi quanh thị trấn không?”

“Con đã hủy hẹn với cậu ta.” Có lẽ tốt nhất tôi chỉ nên kể đến thế. Tôi không biết mẹ sẽ phản ứng thế nào nếu bà phát hiện ra tôi đã theo dõi cậu ta đến tận bến tàu rồi sau đó dành cả buổi tối bên cậu ta ở một tiệm bi-a tại Springvale.

Mẹ chun mũi. “Có phải... mùi khói không nhỉ?”

Ôi, chết tiệt.

“Sáng nay con thắp nến trong phòng mà mẹ,” tôi nói, hối hận vì chưa kịp tắm. Tôi chắc chắn mùi của tiệm Z vẫn còn vương trên quần áo, chăn nệm và tóc tôi.

Bà cau mày. “Rõ ràng là mùi khói mà.” Và bà nhổm dậy để kiểm tra.

Lúc này có lảng tránh cũng chẳng được. Tôi lo lắng gãi lông mày. “Tối qua con đã đến một tiệm bi-a.”

“Với Patch hả?” Không lâu trước đây mẹ con tôi đã lập ra một quy tắc rằng tôi không được phép, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, đi chơi với Patch khi mẹ tôi vắng nhà.

“Cậu ấy cũng có mặt ở đó.”

“Và?”

“Con không đi cùng Patch. Con đi với Scott.” Nhìn mặt bà, tôi biết điều này còn tệ hơn. “Nhưng trước khi mẹ nổi nóng,” tôi vội nói, “con chỉ muốn nói rằng sự tò mò đang giày vò con. Con khó mà quên được việc nhà Parnell đang cố hết sức giấu giếm quá khứ của Scott. Tại sao mỗi lần cô Parnell mở miệng, Scott lại nhìn cô ấy chằm chằm như một con diều hâu vậy? Cậu ta đã từng làm điều gì tồi tệ lắm sao?”

Tôi ngỡ mẹ tôi sẽ nhảy dựng lên và bảo rằng bắt đầu từ giây phút tôi đi học về chiều nay, tôi sẽ bị cấm túc cho đến ngày lễ Độc lập, nhưng bà chỉ nói, “Mẹ cũng nhận ra điều đó.”

“Chỉ là con tưởng tượng ra, hay cô ấy sợ cậu ta thật nhỉ?” Tôi nói tiếp, cảm thấy nhẹ nhõm khi mẹ tôi tỏ ra muốn bàn tán về Scott hơn là trừng phạt tôi vì đã đi chơi tối ở một tiệm bi-a nhếch nhác.

“Mẹ gì mà lại sợ con mình thế nhỉ?” Mẹ tôi thắc mắc ra miệng.

“Con nghĩ cô ấy biết bí mật của cậu ta. Cô ấy biết cậu ta đã làm gì. Và cậu ta biết rằng cô ấy biết.” Có lẽ bí mật của Scott chỉ đơn giản cậu ta là Nephilim, nhưng tôi không nghĩ vậy. Theo phản ứng của cậu ta tối qua khi cậu ta bị tên Nephil áo đỏ tấn công, tôi bắt đầu cho rằng cậu ta không biết sự thật về thân thế hay khả năng của cậu ta. Có thể cậu ta đã nhận ra sức mạnh phi thường của mình hoặc khả năng nói chuyện bằng ý nghĩ, nhưng có lẽ cậu ta không biết vì sao mình lại có khả năng đó. Nhưng nếu Scott và mẹ cậu ta không cố giấu giếm nguồn gốc Nephilim của cậu ta, thì họ đang cố giấu điều gì? Cậu ta đã làm những gì mà cần che đậy kỹ như thế?

Ba mươi phút sau, tôi bước vào lớp Hóa học và thấy Marcie đã ngồi ở bàn, nói chuyện điện thoại, hoàn toàn phớt lờ dòng chữ trên bảng: KHÔNG ĐIỆN THOẠI, KHÔNG NGOẠI LỆ. Khi thấy tôi, nó quay lưng lại phía tôi và giơ tay che miệng, ra vẻ muốn giữ bí mật. Như thể tôi thèm quan tâm lắm. Lúc tôi ngồi vào bàn, câu duy nhất mà tôi nghe được trong cuộc hội thoại của nó là một câu nói đầy lả lơi, “Em cũng yêu cưng.”

Nó thả điện thoại vào ngăn trước ba lô và cười với tôi. “Bạn trai của tôi. Anh ấy nghỉ học rồi.”

Tôi lập tức ngờ vực và thắc mắc liệu người ở đầu dây bên kia có phải là Patch không, nhưng anh đã thề rằng chuyện xảy ra giữa anh và Marcie tối qua chẳng có nghĩa gì cả. Tôi có thể tự đẩy mình vào một cơn ghen điên cuồng, hoặc tôi có thể tin anh. Tôi gật đầu tỏ vẻ thông cảm. “Hẹn hò với một người đã bỏ học chắc là khó lắm nhỉ.”

“Ha ha. Mà này, sau giờ học tôi sẽ gửi tin nhắn tới những người được mời đến bữa tiệc mùa hè hàng năm của tôi vào tối thứ ba. Cậu cũng có mặt trong danh sách đấy,” nó đột nhiên nói. “Bỏ lỡ bữa tiệc của tôi chính là cách tốt nhất để phá hỏng cuộc sống giao du của cậu... nhưng mà cậu đâu cần bận tâm về việc phá hỏng một thứ mà cậu không có nhỉ.”

“Bữa tiệc mùa hè hàng năm? Chưa bao giờ nghe tới.”

Nó lấy ra một hộp phấn, thứ nãy giờ vẫn được nhét ở túi quần sau của nó, và dặm phấn lên mũi. “Đó là vì cậu chưa bao giờ được mời đến đó.”

Được thôi, đợi đã. Tại sao Marcie lại mời tôi? Cho dù chỉ số IQ của nó chỉ bằng một nửa của tôi, nó cũng phải nhận ra sự lạnh nhạt giữa chúng tôi chứ nhỉ. Hơn nữa, chúng tôi chẳng có người bạn chung nào cả. Hoặc thậm chí là sở thích chung. “Chà, Marcie. Cậu thật tử tế khi mời tôi. Hơi bất ngờ, nhưng vẫn rất tuyệt. Tôi sẽ cố gắng đến đó.” Nhưng không hề chắc chắn đâu.

Marcie ghé về phía tôi. “Tối qua tôi đã thấy cậu.”

Tim tôi đập nhanh hơn, nhưng vẫn cố giữ giọng điềm tĩnh. Thậm chí là vô cảm. “Ừ, tôi cũng thấy cậu.”

“Thật là... điên khùng.” Nó nói lấp lửng, như thể muốn tôi bổ sung thêm cho nó.

“Tôi cũng nghĩ thế.”

“Cậu nghĩ thế à? Cậu có thấy cây gậy bi-a đó không? Tôi chưa từng thấy ai làm như vậy. Hắn ta thọc nó qua bàn bi-a. Chẳng phải chúng được làm từ đá phiến sao?”

“Lúc ấy tôi đứng ở tận phía cuối của đám đông. Tôi không thấy được gì nhiều. Rất tiếc.” Tôi cố tình tỏ ra không hợp tác; đây là chủ đề tôi không muốn nhắc đến nhất. Phải chăng đây là lý do nó mời tôi đến bữa tiệc của nó? Để tạo nên cảm giác tin cậy và tình cảm bạn bè cho mối quan hệ của chúng tôi, với mục đích khiến tôi kể cho nó nghe những gì tôi biết về chuyện xảy ra tối qua?

“Cậu không thấy gì sao?” Marcie lặp lại, cau mày nghi ngờ.

“Không. Cậu đã chuẩn bị cho bài kiểm tra hôm nay chưa? Tôi đã thuộc hầu hết bảng tuần hoàn các nguyên tố hóa học, nhưng vẫn chưa nhớ hàng cuối cùng lắm.”

“Patch đã bao giờ đưa cậu đến chơi bi-a ở đó chưa? Cậu đã bao giờ trông thấy một cảnh tượng tương tự như thế chưa?”

Tôi lờ nó đi, mở sách ra.

“Tôi nghe nói cậu và Patch đã chia tay,” nó nói, chuyển chủ đề.

Tôi hít vào một hơi, nhưng có vẻ quá muộn, vì mặt tôi đã nóng bừng.

“Ai nói chia tay trước thế?” Marcie hỏi.

“Chuyện đó thì quan trọng gì?”

Marcie cau mày. “Cậu biết không? Nếu cậu không nói, cậu có thể quên chuyện đến dự bữa tiệc của tôi.”

Nó đảo mắt. “Cậu phát điên lên vì tôi đi cùng Patch đến tiệm Z tối qua đúng không? Bởi vì cậu ta chẳng có ý nghĩa gì với tôi cả. Bọn tôi chỉ đùa vui thôi. Không hề nghiêm túc.”

“Ừ, có vẻ thế thật,” tôi nói, giọng châm biếm.

“Đừng có ghen, Nora ạ. Patch và tôi thực sự là những người bạn rất, rất tốt. Nhưng nếu cậu quan tâm, mẹ tôi có quen một nhà tư vấn tình cảm rất giỏi. Hãy nói cho tôi biết nếu cậu cần giới thiệu. Cơ mà, bà ấy lấy tiền công hơi đắt. Ý tôi là, tôi biết mẹ cậu có một công việc rất tốt và...”

“Nghe này, Marcie.” Giọng tôi nghe như một lời cảnh cáo lạnh lùng, nhưng tay tôi đang run rẩy bám chặt gấu áo.

“Cậu sẽ làm gì nếu ngày mai cậu thức dậy và thấy bố cậu đã bị giết? Cậu nghĩ công việc bán thời gian của mẹ cậu ở cửa hàng JC Penney sẽ trang trải được mọi thứ sao? Lần sau, trước khi cậu nhắc đến hoàn cảnh của gia đình tôi, hãy đặt mình vào nó trong một phút. Chỉ một phút thôi.”

Nó nhìn tôi một lúc lâu, nhưng vẻ mặt nó dửng dưng đến mức tôi không nghĩ là tôi đã khiến nó phải băn khoăn suy nghĩ. Người duy nhất khiến Marcie thông cảm chỉ là bản thân nó mà thôi.

Sau khi tan học, tôi tìm thấy Vee ở bãi đỗ xe. Nó đang nằm vắt vẻo trên mui chiếc Neon để tắm nắng, tay áo cuộn lên tận vai. “Chúng ta cần nói chuyện,” nó nói khi tôi lại gần. Nó ngồi dậy và đẩy kính râm xuống mũi để nhìn vào mắt tôi. “Cậu và Patch đã đường ai nấy đi, đúng không?”

Tôi leo lên mui xe cạnh nó. “Ai bảo thế?”

“Rixon. Có bực mình không cơ chứ. Mình là bạn thân nhất của cậu, thế mà mình lại biết chuyện này thông qua bạn của một người bạn. Đúng hơn là bạn của bạn trai cũ của bạn mình,” nó nói thêm, sau khi suy nghĩ lại. Nó đặt tay lên vai tôi và bóp chặt. “Cậu thế nào rồi?”

Không ổn lắm. Nhưng đó là một trong những điều tôi đang cố chôn vùi tận đáy lòng, và tôi không thể chôn vùi nó được nếu tôi nói về nó. Tôi ngả lưng vào kính chắn gió, giơ vở lên che nắng. “Cậu biết điều tệ nhất là gì không?”

“Là mình đã đúng ngay từ đầu và bây giờ cậu phải nghe mình nói ‘Mình đã bảo mà’ hả?”

“Buồn cười thật.”

“Rõ ràng Patch là một kẻ rắc rối. Cậu ta là một anh chàng bất hảo cần được cứu chuộc, nhưng vấn đề là, hầu hết những anh chàng bất hảo đều không muốn được cứu chuộc. Họ thích làm người xấu. Họ thích cái khả năng gieo rắc nỗi sợ hãi và hoang mang vào trái tim của các bà mẹ ở khắp mọi nơi.”

“Thật là... sâu sắc quá!”

“Lúc nào chả thế hả cưng. Và...”

“Vee.”

Nó vung vẩy tay. “Nghe cho kỹ này. Lời khuyên cuối cùng nhưng đáng giá nhất đây. Mình nghĩ đây là thời điểm thích hợp để cân nhắc về các tiêu chí lựa chọn bạn trai của cậu. Điều chúng ta cần là tìm cho cậu một anh chàng Hướng đạo sinh tử tế, người sẽ khiến cậu hiểu rõ giá trị của việc có một người đàn ông tốt trong cuộc đời. Chẳng hạn như Rixon.”

Tôi đảo mắt, nhìn nó như muốn nói: Cậu đùa đấy à.

“Đừng có nhìn mình như thế,” Vee nói. “Rixon là một người thực sự tử tế.”

Chúng tôi nhìn nhau thêm ba giây.

“Thôi được, có lẽ một anh chàng Hướng đạo sinh thì hơi quá,” Vee nói. “Nhưng cái chính là cậu có thể an tâm với một anh chàng đàng hoàng tử tế, một người không giấu giếm những bí mật. Mà tại sao cậu ta lại thế nhỉ? Patch nghĩ cậu ta là một đặc công sao?”

“Tối qua mình thấy Marcie và Patch ở bên nhau,” tôi thở dài nói. Thế đấy. Chuyện đó đã được tiết lộ.

Vee chớp chớp mắt ngạc nhiên, “tiêu hóa” điều này. “Cái gì?” Nó nói, miệng há hốc.

Tôi gật đầu. “Mình đã thấy họ. Nó vòng tay ôm anh ấy. Họ ở cùng nhau trong tiệm bi-a ở Springvale.”

“Cậu theo dõi họ?”

Tôi muốn nói, Hãy nghĩ tốt về mình hơn đi, nhưng cuối cùng chỉ phân trần, “Scott đã rủ mình chơi bi-a. Mình đã đi với cậu ta, và bọn mình tình cờ gặp họ ở đó.” Tôi muốn kể cho Vee nghe tất cả những điều đã xảy ra sau khoảnh khắc đó, nhưng như với Marcie, có vài chuyện tôi không thể giải thích cho Vee. Tôi biết kể với nó thế nào về gã Nephil áo đỏ, hay cách gã đâm cây gậy bi-a xuyên qua bàn?

Có vẻ như Vee đang tìm một câu trả lời. “Hừm. Như mình nói, một khi cậu hướng tới một điều tốt đẹp hơn, cậu sẽ không bao giờ quay lại. Có lẽ Rixon có một người bạn. Ngoài Patch, nghĩa là...” Nó ngập ngừng.

“Mình không cần bạn trai. Mình cần một công việc.”

Vee nhăn mặt. “Lại nói chuyện công việc, eo ôi. Mình chẳng thích tẹo nào.”

“Mình cần có ô tô, và để có được ô tô, mình cần tiền. Muốn có tiền thì phải làm việc.” Trong đầu tôi có hẳn một danh sách dài dằng dặc những lý do để mua chiếc Volkswagen Cabriolet: chiếc xe đó nhỏ, do đó dễ đỗ, và tiết kiệm nhiên liệu – một điểm cộng, vì tôi sẽ không có nhiều tiền để đổ xăng sau khi đã chi ra hàng nghìn đô-la cho chính chiếc xe. Và dù tôi biết thật kỳ cục khi cảm thấy quyến luyến với một thứ vô tri vô giác và thiết thực như một chiếc ô tô, tôi đang bắt đầu coi nó như một ẩn dụ cho việc thay đổi cuộc đời tôi.

Tự do đi bất cứ đâu tôi muốn, bất cứ khi nào tôi thích. Tự do để làm lại từ đầu. Thoát khỏi Patch, và tất cả những ký ức chúng tôi có cùng nhau mà tôi chưa tìm ra cách để lãng quên chúng.

“Mẹ mình có một người bạn làm quản lý ca tối ở quán Enzo’s, họ đang tìm nhân viên phục vụ cà phê,” Vee gợi ý.

“Mình chẳng biết gì về phục vụ cà phê cả.”

Vee nhún vai. “Cậu phải pha cà phê. Cậu rót nó. Cậu mang nó đến cho những khách hàng đang háo hức. Có gì khó khăn đâu?”

Bốn mươi lăm phút sau, Vee và tôi đã ở bên bờ biển, bước trên lối đi có lót ván, vứt bỏ hết bài tập về nhà và khẽ liếc nhìn qua cửa sổ của những cửa hàng trên đường. Vì cả hai đứa bọn tôi đều không có việc làm, và hậu quả là không có tiền, chúng tôi đang trau dồi kỹ năng “mua sắm bằng mắt” của mình. Chúng tôi đến cuối lối đi và nhìn thấy một cửa hàng bánh kẹo. Tôi gần như có thể nghe thấy miệng Vee ứa nước miếng khi nó áp mặt vào lớp kính và nhìn chằm chằm vào tủ bày bánh rán.

“Mình nghĩ mình chưa ăn gì một tiếng đồng hồ rồi,” nó nói. “Bánh rán phủ đường, vào ăn thôi, mình mời.” Nó bước lên trước bốn bước, mở cửa.

“Mình nghĩ cậu đang cố giảm cân cho mùa bơi này cơ mà. Mình tưởng cậu cho rằng cậu hơi to cao và muốn tương xứng hơn với Rixon.”

“Cậu đúng là biết cách làm hỏng tâm trạng của người khác đấy. Nhưng mà một cái bánh rán nhỏ nhoi thì có hại gì chứ?”

Tôi chưa bao giờ thấy Vee chỉ ăn một cái bánh rán, nhưng tôi vẫn im lặng.

Chúng tôi gọi nửa tá bánh rán phủ đường và vừa ngồi xuống một bàn gần cửa sổ thì tôi thấy Scott bên kia lớp kính. Cậu ta áp trán vào cửa sổ và mỉm cười. Với tôi. Tôi giật nẩy người. Cậu ta ngoắc ngoắc ngón tay, ra hiệu cho tôi ra ngoài.

“Mình sẽ quay lại ngay,” tôi bảo Vee.

Nó nhìn theo ánh nhìn của tôi. “Đó có phải là Scotty Nóng bỏng không?”

“Đừng gọi cậu ta như thế nữa. Chẳng phải cậu vẫn gọi cậu ta là Scotty Tè Dầm sao?”

“Cậu ta đã lớn rồi còn gì. Tại sao cậu ta lại muốn nói chuyện với cậu?” Mặt nó chợt tỏ vẻ như đã khám phá ra điều gì. “Ôi không. Cậu không được dùng cậu ta để lấp chỗ trống. Cậu ta là kẻ rắc rối – cậu đã nói thế mà. Chúng ta sẽ tìm cho cậu một anh chàng hướng đạo sinh tử tế, nhớ chứ?”

Tôi khoác túi xách lên vai. “Không phải mình đang tìm cách lấp chỗ trống. Cái gì?” Tôi đáp lại ánh mắt mà nó đang hướng vào tôi. “Thế cậu nghĩ mình sẽ ung dung ngồi đây và phớt lờ cậu ta hả?”

Nó ngửa hai lòng bàn tay lên trời. “Nhanh lên nếu không bánh rán của cậu sẽ bị đưa vào ‘sách đỏ’ đấy.”

Bên ngoài, tôi rẽ và bước lại chỗ tôi thấy Scott lần cuối. Cậu ta đang ngả người vào lưng chiếc ghế băng trên vỉa hè, ngón tay cái nhét trong túi quần. “Cậu vẫn còn sống sót sau đêm qua à?” Cậu ta hỏi.

“Chẳng phải mình vẫn ở đây sao?”

Cậu ta mỉm cười. “Hơi náo động hơn so với cuộc sống phẳng lặng bình thường của cậu đúng không?”

Tôi không nhắc cậu ta rằng chính cậu ta là kẻ nằm trên bàn bi-a với một cây cơ xuyên qua bàn cách tai cậu ta có hai phân rưỡi.

“Xin lỗi vì đã bỏ mặc cậu,” Scott nói. “Có vẻ cậu đã đi nhờ ai đó để về nhà?”

“Cậu không cần bận tâm tới chuyện đó,” tôi gắt gỏng, không thèm che giấu sự bực tức. “Mình đã học được một bài học là không bao giờ đi chơi với cậu nữa.”

“Mình sẽ đền bù cho cậu. Đi ăn nhé?” Cậu ta trỏ ngón tay cái về phía một nhà hàng dành cho khách du lịch trên lối đi lót ván dọc bãi biển. Alfeo’s. Nhiều năm trước tôi từng ăn ở đó với bố tôi và nhớ là đồ ăn ở đó rất đắt. Thứ duy nhất có giá dưới năm đô-la là nước lọc. Nếu may mắn thì cả Coke nữa. Nghĩ đến cái giá cắt cổ ấy và người đi cùng – xét cho cùng, ký ức gần đây nhất của tôi về Scott là cảnh cậu ta đang cố vén áo tôi lên bằng gậy bi-a – tôi chẳng muốn gì hơn là đi ăn nốt chỗ bánh rán của mình.

“Không được. Mình đi với Vee mà,” tôi bảo Scott. “Tối qua chuyện gì đã xảy ra ở tiệm Z vậy? Sau khi mình về ấy.”

“Mình đã lấy lại tiền.” Cái cách cậu ta nói điều đó khiến tôi nghĩ chuyện không chỉ đơn giản như thế.

“Tiền của bọn mình,” tôi sửa lời cậu ta.

“Mình để tiền của cậu ở nhà,” cậu ta lơ đãng nói. “Tối nay mình sẽ trả cậu.”

Ừ, tốt. Tôi có cảm giác cậu ta đã thua sạch số tiền của chúng tôi và còn mất thêm một khoản nữa.

“Thế còn gã áo đỏ?” Tôi hỏi.

“Hắn đã chuồn mất.”

“Hắn có vẻ rất mạnh. Cậu có thấy thế không? Ở gã có gì đó rất... lạ lùng.”

Tôi đang thử cậu ta, cố tìm hiểu xem cậu ta biết được bao nhiêu, nhưng câu trả lời của cậu ta lại chẳng ăn nhập gì, “Ừ, mình cũng nghĩ thế. Mẹ mình cứ bắt mình ra ngoài và làm quen với những người bạn mới. Không có ý gì với cậu đâu, Grey ạ, nhưng cậu không phải là một trong những người như thế. Sớm hay muộn mình cũng sẽ phải tìm kiếm những người bạn khác nữa. Ôi, đừng khóc. Hãy nhớ tới tất cả những khoảnh khắc chúng ta chia sẻ cùng nhau, và mình chắc cậu sẽ thấy được an ủi.”

“Cậu lôi mình ra đây để chấm dứt tình bạn của chúng ta à? Sao mình may mắn thế nhỉ?”

Scott cười. “Mình nghĩ mình muốn nói chuyện về bạn trai của cậu. Cậu ta tên là gì ấy nhỉ? Mình bắt đầu nghĩ rằng cậu ta là một người bạn ảo của cậu đấy. Ý mình là, mình chưa bao giờ thấy hai người ở bên nhau.”

“Bọn mình đã chia tay.”

Một nụ cười ranh mãnh thoáng hiện trên khuôn mặt cậu ta. “Ừ, mình đã nghe chuyện đó, nhưng mình muốn xem liệu cậu có thừa nhận không thôi.”

“Cậu đã nghe về chuyện giữa mình và Patch rồi sao?”

“Một cô “hot girl” tên là Marcie đã kể cho mình. Mình tình cờ gặp cô ta ở trạm xăng, cô ta đã tiến đến chỗ mình và tự giới thiệu bản thân. Tiện thể, cô ta nói cậu là kẻ thua cuộc.”

“Marcie đã kể với cậu về chuyện của mình và Patch à?” Người tôi cứng đờ.

“Cậu có muốn nghe một lời khuyên không? Lời khuyên chân thành của một chàng trai dành cho một cô gái? Hãy quên Patch đi. Hãy tiếp tục cuộc sống của cậu. Tìm một anh chàng có những sở thích giống cậu. Học tập, chơi cờ, sưu tập và phân loại những con bọ đã chết... và nghiêm túc nghĩ đến chuyện nhuộm tóc.”

“Gì cơ?”

Scott đưa nắm tay lên che miệng, húng hắng ho, nhưng làm gì mà tôi không biết hành động đó của cậu ta chỉ để che giấu một nụ cười. “Nói thật nhé. Những người tóc đỏ thường là những kẻ phiền phức.”

Tôi nheo mắt lại. “Tóc mình không đỏ.”

Cậu ta cười toe toét. “Có khi còn tệ hơn. Có thể là màu cam. Màu cam như một mụ phù thủy gớm ghiếc.”

“Với ai cậu cũng ngớ ngẩn như thế này à? Có khi đây là lý do khiến cậu không có bạn bè gì cả.”

“Mình chỉ nói những gì mình nghĩ thôi.”

Tôi đẩy kính râm lên đỉnh đầu và nhìn vào mắt cậu ta. “Cậu nên nhớ là mình không chơi cờ và không sưu tập côn trùng.”

“Nhưng cậu học hành chăm chỉ. Mình biết mà. Mình biết mẫu người như thế. Tính cách đặc trưng của những người như cậu được gói gọn trong hai từ. Kỹ tính. Cậu chỉ là một trường hợp bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế điển hình.”

Tôi há hốc miệng. “Ừ, có lẽ mình học hành khá chăm chỉ. Nhưng mình – không tẻ nhạt đến thế.” Ít nhất, đó là điều tôi hy vọng. “Rõ ràng cậu chẳng hiểu mình tí gì cả.”

“Đúuuuung.”

“Thôi được,” tôi chống chế. “Có thứ gì cậu thích mà cậu nghĩ là mình chưa thử bao giờ nào? Đừng cười nữa. Mình nghiêm túc đấy. Thử kể ra xem.”

Scott gãi gãi tai. “Cậu đã bao giờ đến xem một cuộc thi thố giữa các ban nhạc chưa? Tiếng nhạc ồn ĩ không tưởng tượng nổi. Những đám đông náo loạn phóng túng. Những cuộc truy hoan ghê tởm trong nhà vệ sinh. Kinh khủng hơn tiệm Z gấp mười lần.”

“Chưa,” tôi nói, hơi do dự.

“Mình sẽ đón cậu vào tối chủ nhật. Mang theo giấy tờ giả.” Cậu ta nhướng mày, và nở một nụ cười ngạo mạn, chế giễu.

“Không vấn đề gì,” tôi nói, cố giữ vẻ thản nhiên. Đúng ra, tôi sẽ nuốt lời nếu tôi đi chơi với Scott lần nữa, nhưng tôi sẽ không đứng đây và để cậu ta gọi tôi là kẻ tẻ nhạt. Và tôi nhất định sẽ không để cho cậu ta gọi tôi là một đứa con gái tóc đỏ. “Mình nên mặc gì?”

“Càng ngắn càng tốt.”

Họng tôi suýt nghẹn. “Mình không biết là cậu quan tâm tới các ban nhạc đến thế,” tôi nói, sau khi hồi lại hơi thở.

“Mình từng chơi bass ở Portland cho một ban nhạc có tên là Geezer. Mình đang hy vọng được một ban nhạc ở đây thu nạp. Mình đang tìm kiếm cơ hội vào tối chủ nhật này.”

“Có vẻ thú vị đấy,” tôi nói dối. “Mình sẽ đến đó.” Sau này tôi có thể chuồn êm bất cứ lúc nào. Chỉ cần một tin nhắn ngắn ngủi là xong. Tất cả những gì tôi quan tâm lúc này là không cho phép Scott gọi tôi là một kẻ nhút nhát kỹ tính.

Scott và tôi chia tay, và tôi thấy Vee đang đợi ở bàn chúng tôi, số bánh rán của tôi đã bị ăn hết một nửa.

“Đừng có nói rằng mình đã không cảnh báo cậu trước,” nó nói khi thấy ánh mắt tôi đang nhìn chằm chằm vào số bánh rán. “Scotty muốn gì thế?”

“Cậu ta mời mình đến xem một cuộc thi đấu giữa các ban nhạc.”

“Ôi trời.”

“Mình nhắc lại lần cuối, mình không thất tình và cần lấp chỗ trống.”

“Thế nào cũng được.”

“Nora Grey?”

Vee và tôi ngước lên và thấy một nhân viên bán bánh đang đứng bên bàn chúng tôi. Cô ta mặc một bộ đồng phục gồm một cái áo phông polo màu oải hương và một cái biển tên đồng màu có ghi chữ madeline. “Xin lỗi, có phải bạn là Nora Grey không?” Cô ta hỏi lại.

“Vâng,” tôi nói, cố gắng tìm hiểu xem bằng cách nào cô ta biết tên tôi.

Nãy giờ cô ta đang áp một cái phong bì đựng tài liệu vào ngực, và bây giờ cô ta giơ nó ra cho tôi. “Cái này là dành cho bạn.”

“Gì thế?” Tôi hỏi, đón lấy cái phong bì.

Cô ta nhún vai. “Có một anh chàng vào đây và nhờ tôi đưa nó cho bạn.”

“Anh chàng nào?” Vee hỏi, nghển cổ nhìn quanh tiệm bánh.

“Cậu ta đi rồi. Cậu ta nói Nora nhất định phải nhận được chiếc phong bì này. Tôi nghĩ cậu ta có thể là bạn trai của bạn. Có lần một anh chàng đã đem hoa đến đây và nhờ chúng tôi trao hoa cho bạn gái của anh ta. Cô ta ngồi ở cái bàn trong góc kia.” Cô ta chỉ về phía đó và mỉm cười. “Tôi vẫn còn nhớ mà.”

Tôi luồn ngón tay xuống dưới chỗ gắn xi và nhòm vào trong. Có một mảnh giấy, kèm theo một cái nhẫn lớn. Ngoài ra chẳng có gì khác.

Tôi ngẩng lên nhìn Madeline, trên má cô ta có một vết bột dính. “Chị có chắc là cái này dành cho tôi không?”

“Cậu ta đã chỉ thẳng vào bạn và nói, ‘Làm ơn đưa cái này cho Nora Grey’. Bạn là Nora Grey, đúng không?”

Tôi định thò tay vào trong phong bì, nhưng Vee đặt tay lên tay tôi. “Không có ý gì với chị đâu,” nó bảo Madeline, “nhưng chúng tôi muốn có một chút riêng tư.”

“Cậu nghĩ là ai gửi thứ này đến?” Tôi hỏi Vee, khi Madeline đã ra khỏi tầm nghe.

“Mình không biết, nhưng mình nổi cả da gà khi cô ta đưa nó cho cậu.”

Nghe Vee nói thế, sống lưng tôi bỗng lạnh toát. “Cậu có nghĩ đó là Scott không?”

“Mình không biết. Trong phong bì có gì vậy?” Nó ngồi vào cái ghế ngay bên cạnh tôi để nhìn cho rõ hơn.

Tôi lôi chiếc nhẫn ra, và chúng tôi im lặng quan sát nó. Chỉ cần nhìn qua tôi cũng có thể nhận ra nó quá rộng so với ngón tay của tôi – nó nhất định là nhẫn của một người đàn ông. Nó được làm từ sắt, và phần chóp nhẫn, nơi thường gắn đá, có một con dấu đắp nổi hình bàn tay. Bàn tay siết chặt thành một nắm đấm đầy hăm dọa. Phần chóp nhẫn đen sì và có vẻ từng được nung trong lửa.

“Cái...,” Vee cất tiếng.

Nó im bặt khi tôi lôi tờ giấy ra. Một thông điệp được viết trên đó bằng mực đen:

CHIẾC NHẪN NÀY LÀ CỦA BÀN TAY ĐEN – KẺ ĐÃ GIẾT CHA CÔ