Vẻ Đẹp Nguy Hiểm

Chương 27

Các công dân của giới Tinh có chung một đặc tính tối cao – đó là suy nghĩ một chiều.

—Trích từ Fames của Gertrude M. Faulding (1913)

Khi Aislinn tỉnh dậy vào buổi sáng hôm sau – vẫn cuộn tròn trong tay Seth – cô biết đã đến lúc, thực ra là đã quá lúc, phải kể cho Bà toàn bộ sự thật. Làm thế nào? Làm sao mình kể cho Bà nghe được bất kỳ chút nào trong cả câu chuyện này?

Tối qua Aislinn đã báo tin, một cuộc điện thoại ngắn để xoa dịu những lo lắng của Bà. Bà không phản đối Aislinn ở lại chỗ Seth, chỉ nhắc cô phải thận trọng, phải "có các biện pháp đề phòng và khả năng phán đoán thông minh". Và Aislinn nhận ra rằng Bà biết tại sao Aislinn lại ở chỗ Seth. Dù đã cao tuổi, nhưng Bà luôn tin vào mọi sự bình đẳng cho nữ giới – một chi tiết được Bà bộc lộ theo kiểu hiển nhiên đến choáng váng trong những cuộc nói chuyện về "chim và ong" chưa lâu về trước.

Aislinn trườn ra khỏi giường để vào phòng tắm. Khi cô quay lại, Seth đang nhổm lên, tựa vào một cánh tay.

"Em ổn chứ?" Giọng anh rõ ràng lo lắng. "Về chúng ta?"

"Rất ổn?". Cô trèo lên giường và rúc sát vào anh. Ở bên anh chính là điều mà cô thực sự cảm thấy đúng đắn. "Nhưng em cũng sắp phải đi".

"Sau bữa sáng đã..." Giọng anh trầm, gần như tiếng càu nhàu, khi anh luồn tay xuống dưới vạt chiếc áo phông cô đang mặc, chính là chiếc áo mà anh đã mặc đêm qua.

"Em nên đi thôi. Em cần nói chuyện với Bà về mọi thứ và..." Cô nuốt khan khi anh kéo cô nằm lên ngực anh và thở dài, phả vào cổ cô.

Hơi thở của anh ấm áp trên da cô, khiến cô buồn buồn. "Em chắc không? Vẫn còn sớm lắm".

Cô lại để mắt mình nhắm lại, để mình thả lỏng trong tay anh. "Uhmm... mấy phút nữa thôi".

Tiếng cười của anh mơ hồ, khác biệt theo một cách mà cô đã không thể tưởng tượng, chất chứa đầy những hứa hẹn không được nói lên thành lời. Rất tuyệt vời.

Gần một tiếng sau, cô mặc lại quần áo và đảm bảo với anh rằng cô không cần anh đưa về nhà.

"Em sẽ quay lại chứ?"

"Ngay khi em có thể", cô thì thào.

Mà mình sẽ quay lại thôi. Cô không bỏ Seth. Đó không phải là một lựa chọn. Nếu mình thực sự là hoàng hậu của bọn họ, thì ai có quyền bắt mình phải làm gì?

Cô vẫn còn đang mỉm cười khi những con tinh bên ngoài cúi đầu chào cô. Một số con tinh có vẻ là vệ binh đi theo cô khi cô đi xuyên qua thành phố, bọn họ giữ một khoảng cách vừa phải, nhưng rõ ràng là luôn ở đó. Lẽo đẽo sau họ là con tinh có sẹo đã giả vờ làm chú của Keenan ở trường.

Trong ánh sáng rực rỡ của buổi sớm – sau một đêm dài với Seth – mọi chuyện phần nào có vẻ bớt khủng khiếp hơn, không dễ dàng, nhưng là có thể. Cô chỉ cần nói chuyện với Keenan, bảo anh ta rằng cô sẽ chấp nhận thử thách nếu cô vẫn có thể giữ cả cuộc sống thực của mình nữa. Lựa chọn kia – từ bỏ cuộc sống người thường để trở thành hoặc là Cô Gái Mùa Hè hoặc là Nữ Hoàng Mùa Hè – không được áp dụng với cô. Bây giờ cô cần tìm cách làm sao để nói với anh ta và tìm anh ta ở đâu.

Nhưng cô không cần phải tìm anh: anh ngồi trước hành lang bên ngoài căn hộ nàh cô – vô hình trước mắt hàng xóm.

"Anh hko6ng thể ở đây được", cô nói, bực tức hơn là sợ hãi.

"Chúng ta cần nói chuyện". Khuôn mặt anh có vẻ mệt mỏi, và cô tự hỏi không biết anh có ngủ tí nào không.

"Được, nhưng không phải ở đây". Cô tóm lấy tay anh và kéo. "Anh cần phải đi".

Anh đứng dậy, nhưng không đi. Anh trừng mắt nhìn cô. "Anh đã đợi gần như suốt đêm, Aislinn ạ. Anh sẽ không đi cho đến khi chúng ta nói chuyện xong".

Cô kéo anh tránh xa cửa, cách xa nhà của Bà.

"Tôi biết, nhưng không phải ở đây". Cô khoanh tay trước ngực. "Đây là nhà của Bà tôi. Anh không thể ở đây".

"Vậy hãy đi với anh". Giọng anh lặng lẽ, tràn ngập sự tuyệt vọng mà cô đã nghe thấy ở Thành Lũy và Tàn Tích.

Cô đã lo rằng anh sẽ nổi giận sau khi cô bỏ chạy, rằng anh sẽ không chịu thỏa hiệp, nhưng thay vì thế, trông anh cũng bị quá sức như chính cô đang cảm thấy, nếu không phải nói là còn hơn cô. Mái tóc màu đồng lấp lánh của anh trông mờ đục đi, nhưng thể ánh sáng đã biến mất. Anh cọ hai bàn tay vào mặt mình. "Anh cần em hiểu. Sau đêm hôm qua..."

Bà mở cửa bước ra ngoài. "Aislinn? Con đang nói chuyện với..."

Và rồi Bà nhìn thấy anh. Bà lao lên phía trước nhanh hết mức có thể, chộp lấy Aislinn, và kéo cô giật lại phía sau.

"Cậu!"

"Elena?" Keenan thốt lên, mắt mở to, hai tay giơ ra, giang rộng theo kiểu chẳng có gì đe dọa. "Tôi không có ý làm hại ai".

"Cậu không được hoan nghênh ở đây". Giọng bà run lên.

"Bà?" Aislinn nhìn từ vẻ gần như hoảng hốt trong mắt Keenan sang cơn giận dữ trong mắt Bà. Chuyện này không ổn rồi.

Bà kéo Aislinn qua cánh cửa đang mở và bắt đầu ấn nó đóng lại.

Keenan dung một chân chặn cánh cửa khi Bà gắng đẩy nó bằng tất cả sức lực của mình.

Anh bước vào trong và đóng cửa lại phía sau mình. "Tôi xin lỗi về chuyện của Moira. Tôi đã muốn nói với bà trước khi..."

"Thôi đi. Cậu thậm chí không có quyền nhắc đến tên nó. Không bao giờ". Giọng Bà rạn nứt. Bà chỉ ra cửa. "Đi ra. Ra khỏi nhà tôi".

"Trong suốt các thế kỷ qua, tôi chưa bao giờ tránh mặt vì ai khác, mà chỉ vì cô ấy thôi. Chỉ có Moira. Tôi đã cho cô ấy thời gian". Keenan với ra như thể định cầm lấy tay Bà.

Bà gạt phắt tay anh. "Cậu đã giết con gái tôi".

Aislinn không thể cử động nổi. Làm sao Keenan có thể giết mẹ mình? Mẹ mình mất khi sinh mình cơ mà.

"Không. Không phải thế", anh đáp nhỏ, nghe chắc chắn như cái đêm đầu tiên Aislinn gặp anh, như lúc ở trường Giám Mục O.C. Anh đặt một tay lên vai Bà. "Cô ấy đã chạy trốn khỏi tôi, đã ăn nằm với tất cả bọn người thường đó. Tôi đã cố ngăn cô ấy lại, để..."

Bốp!

"Bà!" Aislinn nắm tay Bà và kéo, kéo Bà ra xa khỏi Keenan, đẩy Bà ngồi xuống ghế.

Keenan thậm chí không nao núng. "Một khi một cô gái người thường đã được chọn, thì không có cách nào để hủy chọn cô ấy, Elena ạ. Tôi đã chăm sóc cô ấy, thậm chí cả sau khi đứa trẻ được sinh ra. Tôi đã đợi, đã ngừng tìm kiếm cô ấy khi cô ấy có con nhỏ".

Bây giờ thì Bà khóc. Nước mắt lăn dài trên má Bà, nhưng Bà không lau chúng. "Tôi biết".

"Vậy bà cũng biết là tôi không giết cô ấy". Anh quay sang Aislinn, anh mắt anh như nài nỉ. "Cô ấy thà tự chọn cái chết dưới chính tay mình còn hơn chịu gia nhậpnhững Cô Gái Mùa Hè".

Bà nhìn chăm chăm vào bức tường, nơi có vài bức tranh của Moira và Aislinn. "Nếu từ ban đầu cậu không săn đuổi nó, thì nó vẫn còn sống".

Aislinn quay sang Keenan; giọng cô nửa như bị nghẹt khi cô nói. "Đi".

Nhưng anh chỉ băng ngang qua phòng, tiến về phía cô, đi ngang qua những bức ảnh chân dung của mẹ cô mà thậm chí chẳng buồn liếc mắt. Anh đặt một tay dưới cằm Aislinn và buộc cô phải ngước nhìn anh. "Em là hoàng hậu của anh, Aislinn ạ. Cả hai chúng ta đều biết điều đó. Chúng ta có thể nói chuyện bây giờ hoặc sau này, nhưng anh không thể để em bỏ anh đi".

"Không phải bây giờ". Cô căm ghét giọng nói đang run lên của mình, nhưng cô không lùi lại.

"Vậy tối nay. Chúng ta cần nói chuyện với Donia, sắp xếp các vệ binh cho em, và" – anh nhìn quanh căn hộ - "quyết định xem em sẽ mang theo những gì, muốn sống ở đâu. Có những nơi khác, dễ thương hơn để chúng ta có thể sống".

Đây chính là nam tinh đã săn đuổi cô – tự tin và ép buộc. Nhanh như một tia chớp rạch ngang bầu trời, anh đi từ nài xin sang đòi hỏi.

Cô bước ra sau ghế của Bà, ngoài tầm với của anh. "Tôi sống với Bà".

Mỉm cười hạnh phúc, Keenan quỳ xuống trước mặt Bà. "Nếu bà muốn sống cùng cô ấy trong nhà của chúng tôi, tôi sẽ chuyển cả đồ của bà đi. Đó là niềm vinh hạnh của chúng tôi".

Bà không nói gì.

"Tôi rất tiếc rằng Moira đã sợ đến thế. Tôi đã đợi quá lâu, tôi đã suýt bỏ cuộc. Nếu tôi biết rằng Moira sẽ là mẹ của hoàng hậu của chúng tôi" – anh lắc đầu – "nhưng tất cả những gì tôi biết là cô ấy thật đặc biệt, là cô ấy cứ hút tôi về phía cô ấy".

Trong suốt thời gian Keenan nói, Bà không cử động: bà chỉ siết chặt tay trong lòng và nhìn anh chăm chăm.

Aislinn với tay ra túm lấy tay Keenan. "Anh phải đi. Ngay".

Anh để cô kéo anh đứng dậy, nhưng vẻ mặt anh rất kinhkhu3ng. Đã biến mất tất cả những dấu hiệu của sự tử tế, của sự năn nỉ, của bất kỳ cái gì khác ngoài một quyết tâm cứng rắn. "Tối nay em sẽ phải đến chỗ anh, hoặc là anh sẽ tìm em – tìm Seth của em. Đó không phải là cách anh muốn làm, nhưng anh không còn lựa chọn nào khác".

Aislinn nhìn anh trừng trừng khi từng lời của anh buông ra. Cô đã bắt đầu ngày hôm nay trong tâm thế sẵn sàng thương lượng với anh, để chấp nhận điều không thể tránh khỏi, thế mà anh đang đe dọa cô. Anh đang đe dọa Seth. Cô dung giọng lạnh lùng hết mức có thể, "Không được đến đó, Keenan".

Anh cúi đầu. "Đó không phải là điều anh muốn, nhưng anh..."

"Đi đi", cô ngắt lời.

Cô tóm chặt tay anh và dẫn anh ra cửa.

"Chúng ta có thể nói chuyện sau, nhưng nếu anh nghĩ, dù chỉ một phút thôi, rằng những lời đe dọa đó có hiệu quả" – cô ngừng lại khi cơn giận bùng lên – "thì anh thực sự sẽ không muốn đe dọa tôi đâu".

"Anh không muốn", anh nói nhẹ nhàng, "nhưng nếu anh phải làm, thì anh sẽ làm".

Cô mở cửa và đẩy anh ra. Cô hít vài hơi thở sâu, tựa vào cánh cửa đã đóng, và mở lời, "Bà ơi, con..."

"Hãy chạy trốn trước khi anh ta quay lại. Bà không thể bảo vệ con. Hãy gọi Seth, rồi đi đi, đi đến một nơi nào thật xa". Bà chạy đến giá sách, rút ra một cuốn rỗng ruột. Trong đó có một tập tiền dày. "Đây là tiền để bỏ trốn. Bà đã tiết kiệm dần từ hồi Moira mất. Con cầm lấy".

"Bà, con..."

"Không! Con cần phải đi khi còn có thể. Mẹ con đã không có tiền khi bỏ trốn; có thể nếu con có..." Bà chạy vào phòng Aislinn và lôi ra một chiếc túi vải len thô, kiên quyết nhồi quần áo vào đó, mặc kệ tất cả mọi thứ khác – bao gồm cả những cố gắng lặp đi lặp lại của Aislinnn để nói chuyện với Bà.