Nếu chúng ta có thể yêu và ghét với trái tim tốt lành như những con tinh vẫn làm, thì chúng ta có thể sống lâu như họ.
—Trích từ The Celtic Twilight của William Butler Yeats (1893, 1902)
"Chính là nó". Beira dậm mạnh chân, khiến băng giá gợn lên khắp vườn nhà Donia như một làn sóng long lanh. "Mi không được để con bé đó đến gần cây quyền trượng. Mi có nghe ta nói không?"
Donia nhăn mặt trước giọng nói cay nghiệt của Beira. Cô không nói hoặc di chuyển ngay cả khi cơn gió của Beira thốc qua vườn, , xé toạc cây cối, bật tung rễ của những bông hoa mùa thu còn bám níu sự sống.
Beira ném cây quyền trượng ra trên mặt đất và nói, "Đây. Ta mang nó đến đây. Làm đúng nguyên tắc nhé".
Donia gật đầu. Trong tất cả những lần mà Beira đem cây quyền trượng đến cho cô, trong tất cả hững lần họ chơi trò chơi này, chưa từng có lần nào cô thực sự nghi ngờ Nữ Hoàng Mùa Đông.
Lần này thì khác. Cô gái này thì khác.
Mắt Beira chuyển thành màu trắng bệch, cơn giận dữ của bà ta gần tới mức mất kiểm soát, khiến Donia không thể nói gì.
"Nếu nó đến, cầm cây quyền trượng" – Beira giơ tay ra và cây quyền trượng bay về phía bà ta như một vật thể sống chạy đến với chủ mình – "mi có thể ngăn nó. Ta thì không thể. Đó là những quy định mà Irial tuyên bố khi bọn ta ràng buộc thằng con ta: nếu ta xen vào quá nhiều, thì việc con người đó trở thành Nữ Hoàng Mùa Hè là rõ ràng không thể tránh được. Ta mất ngôi; còn nó sẽ giành vương miện và giải thoát cho Keenan".
Beira vuốt ve cây quyền trượng trong khi nói tiếp. "Ta không thể hành động. Sự cân bằng, sự cân bằng khốn kiếp, đó là những quy định của Irial khi bọn ta đặt các giới hạn cho Keenan".
Donia không thể nói to hơn một tiếng thì thầm, nhưng cô vẫn cố, "Bà đang nói gì vậy?"
"Ta nói rằng cái đôi môi xanh lè xinh đẹp của mi có thể giải quyết vấn đề của ta". Beira đập một ngón tay hai lần vào đôi mắt quá ư đỏ chót của mình. "Như thế đã đủ rõ ràng chưa?"
"Rồi". Donia ép mình mỉm cười. "Và nếu tôi làm thế, bà sẽ giải phóng cho tôi?"
"Phải". Beira nhe răng thành một tiếng gầm gử hung dữ. "Nếu không xong việc trong vài ngày tới, ta sẽ cử bọn phù thủy đến tìm con bé đó, và rồi ta sẽ quay lại với mi".
"Tôi hiểu". Donia liếm môi và cố tỏ ra vẻ độc ác cho hợp với khuôn mặt Beira.
"Con gái ngoan". Beira hôn lên trán Donia và ấn cây quyền trượng và tay cô. "Ta biết ta có thể tin vào con để làm điều đúng. Sẽ thật hợp lý để chính con là người sẽ bắt Keenan khụy gối sau tất cả những gì nó đã làm đối với con".
"Tôi vẫn chưa quên bất kỳ điều gì Keenan đã làm". Lúc này Donia thực sự mỉm cười, và cô biết, qua vẻ mặt hài lòng của Beira, rằng trông cô cũng tàn nhẫn như Beira vậy.
Nắm cây quyền trượng chặt đến đau tay, Donia nói thêm, "Tôi sẽ làm chính xác những gì cần làm".
*
* *
Keenan giải tán đội vệ binh, những cô gái, tất cả mọi người trừ Niall và Tavish. Những vệ binh đã đi theo Aislinn vừa xác nhận mối nghi ngờ của anh về nơi mà Aislinn đã tới. Bây giờ cô ấy đã biết. Làm sao cô ấy vẫn có thể quay đi? Và đến chỗ anh ta?
Niall khuyên rằng nên kiên nhẫn khi Keenan cứ đi tới đi lui qua khu chòi. Kiên nhẫn là điều anh đã làm đối với Aislinn trước đây, nhưng bây giờ, bây giờ khi anh đã biết, thì làm sao anh đợi được?
"Tôi đã kiên nhẫn hàng thế kỉ rồi". Keenan thấy muốn phát điên. Trong khi anh vội vã, thì hoàng hậu của anh – người mà anh đã đợi cả cuộc đời mình, suốt hàng thế kỷ - lại đang trong tay một người khác, chỉ là một người bình thường. "Tôi cần nói chuyện với cô ấy".
Niall bước tới chắn đường anh. "Cứ nghỉ đi đã".
Keenan đẩy Niall sang bên. "Ông có thể cô ấy đến đây không? Tôi ở đây. Tôi đã không đi theo cô ấy đến nhà anh ta, nhưng cô ấy không hề đến với tôi".
"Chờ vài tiếng đã?" Niall nói điềm tĩnh, như ông đã làm vô số lần trước kia, khi sự nóng nảy của Keenan khiến anh hành động ngốc nghếch. "Chỉ đến khi cậu bình tĩnh hơn thôi".
"Mỗi giây phút tôi phải đợi, Beira lại có cơ hội biết được điều gì đã xảy ra, rằng cô ấy đang ở đâu". Anh đi ra cửa. "Bà ta biết về những gì chị em Eolas nói. Đó là lý do tối nay bà ta xuất hiện.Nếu bà ta biết Aislinn có thể làm gì, cùng nhau chúng tôi có thể làm gì..."
"Hãy lắng nghe chính mình". Niall đặt một tay lên cửa, giữ cho cửa đóng chặt. "Cậu sẽ không thuyết phục được cô ấy khi cậu như thế này".
"Để cậu ta đi, Niall", Tavish nói, không lên giọng, nhưng nghe quả quyết hơn bình thường. Ánh mắt của ông rất đáng sợ khi ông bảo Keenan, "Hãy nhớ những gì chúng ta đã nói đến. Không có gì là quá mức để theo đuổi cô gái này. Tất cả chúng ta đều biết đó chính là cô ấy".
Một vẻ khiếp sợ hiện lên trên khuôn mặt Niall. "Không".
Keenan xô Niall sang bên, giật tung cửa, và lập tức va vào Donia. Một luồng hơi nước bốc lên từ họ khi anh đứng áp vào cơ thể giá lạnh của cô trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Êm như trận tuyết đầu tiên của mùa đông, cô vào khu chòi của anh – hoàn toàn tự nguyện – và nói bình thản, "Đóng cửa lại. Chúng ta cần nói chuyện".
*
* *
Donia đi qua mặt Keenan, tỏ ra vẻ lo lắng của mình với hai cố vấn của anh hơn là với anh. Anh không cần nhìn thấy điều đó, cô chưa chắc đã rối bằng anh bây giờ.
Khi đã nghe thấy tiếng đóng cửa, cô nói, "Bà ta muốn Ash phải chết. Bà ta muốn em giết cô ấy". Cô đứng bên trong ngưỡng cửa, vào sâu trong phòng hơn là mức cô thích, còn anh đứng chắn giữa cô và lối ra. "Anh cần phải làm gì đó đi".
Anh không đáp, chỉ nhìn cô chăm chăm với vẻ hoảng sợ.
"Keenan? Anh có nghe thấy em không đấy?" cô hỏi.
Anh làm động tác giải tán về phía Niall và Tavish. "Hãy để tôi nói chuyện riêng với Don".
Cả hai bọn họ đi ra, nhưng trước đó Niall đã kịp nhìn thấy ánh mắt cô và bảo, "Nhẹ nhàng thôi nhé".
Keenan quỳ trên sàn sofa. "Cô ấy chạy trốn khỏi anh".
"Cô ấy làm gì?" Cô lại gần Keenan hơn, cúi thụp xuống né khi một trong những con chim đáng ghét của anh bổ nhào xuống cô.
"Chạy trốn". Anh thở dài, và căn phòng tràn ngập tiếng lá xào xạc. "Chính là cô ấy. Cô ấy đã làm tan băng giá của Beira, làm lành vết thương của anh chỉ bằng một nụ hôn".
"Anh có thế thuyết phục cô ấy", Donia nói nhỏ. Cô không muốn Tavish và Niall và bất kỳ Cô nàng Mùa Hè ngớ ngẩn nào lẩn trong khu chòi nghe lén giọng cô dịu dàng đến vậy với Keenan. "Hãy để cô ấy suy nghĩ đêm nay, nhưng ngày mai..."
"Cô ấy chạy đến chỗ anh ta, Don ạ. Những cận vệ thanh hương trà đã tới đó, để thấy được". Trông anh rất đau khổ, đôi mắt đẹp như bị ám ảnh. "Đúng là cô ấy. Cô ấy biết, nhưng cô ấy lại bỏ đi để đến với con người thường đó. Anh sẽ thua mất, nếu..."
Donia cầm lấy tay anh, mặc kệ cơn đau buốt khi chạm vào anh, hơi nước bay lên như một đám mây từ hai tay của họ. "Keenan, hãy để cô gái đó có thời gian suy nghĩ. Anh thì đã biết rõ lâu rồi. Nhưng tất cả những chuyện này quá mới mẻ đối với cô ấy..."
"Cô ấy không yêu anh, thậm chí còn không muốn anh". Giọng anh buồn thảm đến mức một cơn mưa bóng mây nhỏ hình thành trong phòng.
"Hãy làm cho cô ấy yêu". Donia lướt ánh mắt bao trùm anh, thách thức anh, cố gợi lên sự kiêu hãnh mà gần đây có vẻ đã biến mất. "Sao? Anh bỗng hết ý tưởng à? Thôi đi nào, Keenan. Mai hãy đến nói chuyện với cô ấy. Nếu vẫn không ăn thua, hãy trút lớp vỏ bọc ra. Hôn cô ấy. Quyến rũ cô ấy. Làm nhanh lên, không thì cô ấy sẽ phải chết".
"Nhưng nếu..."
Cô cắt lời anh. "Không. Em chỉ cho anh được cùng lắm là một vài ngày. Beira nghĩ em sẽ làm theo lệnh bà ta – sẽ giết Ash – nhưng sẽ chẳng mất nhiều thời gian để bà ta nhận ra rằng em không phải là người của bà ta để mà điều khiển".
Trước khi anh kịp trả lời, cô đã cao giọng, để anh có thể nghe rõ giữa tiếng lách cách của băng lăn từ trên người cô xuống, tại những chỗ mà những hạt mưa do Keenan gây ra chạm vào da cô: "Nếu anh không giành được Aislinn, cô ấy sẽ mất mạng. Hãy buộc cô ấy nghe anh, nếu không, mọi người sẽ thua hết".