Giọng Phó Thận Hành đã trở nên khàn khàn, ý đồ không cần nói cũng biết.
Hà Nghiên đứng đó, sau khi hít sâu nét mặt mới thôi cứng đờ, đứng trước mặt Phó Thận Hành, quỳ xuống, vươn tay cởi khóa quần của hắn.
Hắn ngồi thảnh thơi trên sô pha quan sát cô, hàng mi dày che hết toàn bộ tâm trạng. Hà Nghiên không có ý định ngước lên, cô chỉ nhếch môi chăm chú cởi khóa quần cho hắn. Nút quần rất nhỏ, túm mấy lần đều trượt, cô dừng lại thở, ngón tay vẫn không thôi run rẩy, mãi không bắt được khóa kéo.
Đầu ngón tay chạm vào, cơ thể Phó Thận Hành dần có phản ứng, đợi cô đẩy được chướng ngại vật kia ra, dục niệm của hắn không nhẫn nại nhảy bắn ra ngoài, thậm chí bật cả vào tay cô. Cô sửng sốt, khuất phục nhắm mắt, vừa cúi đầu, cằm lại đột nhiên bị tay hắn nâng lên.
Tay hắn thoáng siết mạnh, bắt cô đứng dậy, khàn giọng ra mệnh lệnh: “Ngồi lên trên.”
Tay cô run run, lấy trong túi áo ra một chiếc bao, chưa kịp xé vỏ, hắn đã giựt phắt vứt sang bên. Hai tay hắn mạnh mẽ túm chặt cánh tay cô, nhấc cô lên sô pha. Cô nghiến răng, nói: “Phó tiên sinh, chúng ta vẫn nên dùng biện pháp phòng hộ thì hơn. Không phải vì tôi, mà vì chính sức khỏe của anh, được chứ?”
“Tôi không thích.” Hắn tùy tiện từ chối, nhanh nhẹn cởi từng lớp áo của cô, chỉ chừa lại chiếc váy đen trên người, sau đó dựa lưng vào thành ghế sô pha, hai tay ve vuốt cặp đùi thon dài trắng nõn của cô, giúp cô vén váy lên cao, cất giọng khàn khàn: “Ngồi lên đi.”
Tay cô đặt lên vai hắn, trong lúc hắn nhìn chăm chú, cô chậm rãi hạ thấp cơ thể, cưỡng ép đưa vật nóng hổi như chày sắt chêm vào cơ thể mình. Hắn khẽ thở hắt, hai tay siết mạnh vòng eo thon thả của cô, nhấn cô xâm nhập đến tận cùng.
Trong lúc nhất thời, cô không sao thích ứng được sự hiện hữu của hắn, thân thể gần như cứng nhắc. Còn hắn dường như rất kiên nhẫn, dừng ở đó, nhìn chằm chằm vào cô, chờ mạch cơ thể của cô dần nới lỏng, mới giơ tay vỗ nhẹ mông cô, ý bảo cô tiếp tục.
Cô không muốn chọc giận hắn, cũng không muốn hắn lưu lại bất kỳ dấu vết nào trên người mình. Vì thế, cô nhấc người lên, lắc lư cơ thể, nhấp nhô theo tiết tấu, hết sức lấy lòng hắn. Rốt cuộc, nét mặt hắn cũng lộ vẻ hài lòng, bàn tay khoác hờ eo cô, hơi thở dần nặng nề theo từng động tác của cô, hàng lông mày dần được thay thế bởi vẻ nhẫn nại.
“Nó bắt cô lựa chọn cách khác là gì?” Hắn đột nhiên hổn hển hỏi cô.
Động tác của cô thoáng khựng lại, sau đó máy móc tiếp tục, khống chế tiết tấu nhanh hơn, ý định khiến hắn mau lên đỉnh, đồng thời bình tĩnh đáp: “Làm tình với anh trước mặt mọi người.”
Hoặc bị toàn bộ đám đàn ông ở đó chơi, hoặc chơi một mình hắn trước mặt bọn chúng, mà đáp án của cô là lựa chọn thứ nhất. Bởi cô cảm thấy kẻ sau còn ghê tởm hơn kẻ trước. Tay hắn vô thức bóp mạnh, ép vòng eo cô ngừng giữa không trung, lạnh giọng hỏi: “Cô cảm thấy lựa chọn đầu tiên là tốt nhất, đúng không?”
Hơi thở của hắn thoáng bình ổn, cô kiếm củi ba năm thiêu một giờ nên không khỏi thất vọng, hắn quả là khó hiểu. “Phó tiên sinh, tôi có thể coi phản ứng này của anh lý giải thành ghen được không? Nếu tôi không lựa chọn cái thứ nhất, chẳng lẽ anh thật sự muốn chơi tôi trước mặt đám thủ hạ và nhất là Phó Tùy Chi? Anh đồng ý sao? Bị làm nhục như vậy, anh có cứng nổi không?”
Lời lẽ của cô tỉnh táo sắc bén, hùng hổ dọa người. Đúng lúc ấy, Phó Thận Hành phát hiện, từ khi vào cửa, cô vẫn luôn tỉnh táo và lý trí. Dù vừa rồi cô nhanh chóng đưa hắn lên đỉnh nhưng tâm trạng, cơ thể của cô gần như không chút lo sợ.
Khóe môi hắn chậm rãi nhướng lên, im lặng nhìn cô, đột ngột nhấn eo cô xuống, khống chế cô, cưỡng ép cô, tùy ý làm bậy, chứng minh sự tồn tại của hắn, chứng minh mọi thứ đều đã bị hắn nắm giữ trong tay. Cô hoàn toàn không đuổi kịp tiết tấu của hắn, chỉ một lát đã không chịu nổi. Để tránh mình bị thương, cũng sợ eo mình bị véo xanh tím, cô đành năn nỉ: “Nhẹ thôi, xin anh nhẹ một chút.”
Phó Thận Hành cười lạnh, hắn nghe lời dừng lại, nhưng không đợi cô thở phào, lại mạnh mẽ đứng phắt dậy. Hà Nghiên hoảng hốt kêu thành tiếng, khoác vai hắn theo bản năng, ý định giữ thăng bằng cho mình. Hắn cứ như vậy ôm cô đến bên chiếc cửa sổ sát đất, xoay người cô, hai tay chống lên tấm kính, sau đó kéo váy cô xuống.
Hắn cưỡng bức cô từ phía sau, dán chặt lấy cô, cắn vành tai cô, thì thầm: “Cô nói xem, người dưới lầu có thể nhìn thấy không?”
Tấm kính trước mặt bóng loáng như gương phản chiếu tư thế của hai người. Nhìn cô chật vật nhếch nhác, còn hắn quần áo nghiêm chỉnh, mặt người dạ thú. Hà Nghiên nghiến răng, phẫn uất nhắm mắt. Hắn không chịu buông tha, nắm chặt mái tóc dài của cô, bức cô ngửa đầu, miệng lưỡi tàn độc: “Mở mắt ra, xem tôi phục vụ cô thế nào.”
Nói xong, hắn cố ý đâm cô lao về phía trước.
Cô bỗng mở mắt, trong con ngươi toát ánh sáng phẫn nộ, chiếu vào trong tấm kính, sáng ngời như hai ngọn lửa. Cô sẽ không nhắm mắt, không lên tiếng, không cầu xin, nhìn chằm chằm vào bóng hắn trên vách kính, bướng bỉnh theo dõi hắn, cất toàn bộ khắc sâu trong lòng, nhớ thật kỹ mọi thương tổn nhục nhã cô phải gánh chịu.
Cô hận gã đàn ông này, hận không thể rút gân lột da, ăn thịt uống máu.
Hắn đối mặt với cô qua tấm kính, khóa ánh mắt cô lại, khoái cảm không tên một lần nữa quét sạch hắn, hắn tăng tốc mất kiểm soát, cho đến khi cơn khó chịu cuối cùng cũng thoát ra khỏi cổ họng, cơ thể run rẩy, linh hồn rời xác, như chứng kiến hằng hà pháo hoa nở rộ ngoài cửa sổ.
Thật lâu sau, thân thể hắn mới chậm rãi khôi phục. Hắn buông lỏng giam cầm đối với cô, lùi một bước cúi xuống dò xét. Dáng vẻ của cô thảm hại cùng cực, gương mặt không cảm xúc. Vẻ quật cường này mang lại vui thú lớn cho hắn, nhưng hắn cũng căm ghét sự bương bỉnh đó của cô.
“A Giang đang cầm đồ của cô.” Hắn lạnh lùng nói, không để ý tới cô, xoay người đi vào phòng tắm.
Cô bỗng hỏi: “Tôi có thể lấy CD đi được không?”
Phó Thận Hành dừng bước, cảm thấy cô thật sự nực cười, khóe môi tỏ ý thích thú: “Đương nhiên là được”. Hắn trả lời: “Nhưng chỉ là âm bản, không phải bản gốc.”
“Không sao, như nhau thôi.” Hai chân Hà Nghiên run rẩy, bám vào bệ cửa sổ mới đứng dậy được. Cô không nhặt chiếc váy mỏng dưới đất mà đến bên sô pha nhặt chiếc áo vừa bị hắn lột ra, khoác lên người, đi chân trần lấy CD.
Phó Thận Hành thấy khó hiểu nhưng không có ý định đuổi theo. Hắn nhướng môi nhạo báng: “Nếu cô thích thì vẫn còn nhiều cơ hội.”
“Cảm ơn, trước mắt không cần.” Cô đáp, gói kỹ chiếc CD cất vào trong túi áo.
A Giang ở dưới lầu, biết mục đích đến của cô mặt vẫn không biến sắc, giao lại chiếc túi to cho cô, trong đó có di động, ví tiền và bộ quần áo mà cô cần nhất.
Hà Nghiên bình tĩnh, kiểm tra cẩn thận đồ đạc trong túi, thấy không thiếu gì, thản nhiên nói ‘cảm ơn’ gã.
A Giang mở to hai mắt nhìn cô như nhìn quái vật, cảm thấy cô ả này bị choáng váng đến điên rồi.
Hà Nghiên không thay quần áo ngay, cô chỉ bỏ giày ra đi vào, sau đó khoác chiếc áo vừa mượn ra khỏi cửa. Chị Hoa cực kỳ giữ chữ tín, không nhận được điện thoại của Hà Nghiên nên vẫn chờ ở dưới. Thấy cô từ trong tòa nhà đi ra, chị ta vội vàng vươn tay mở cửa xe giúp cô, nhìn lướt qua, hỏi: “Ổn chứ?”
Hà Nghiên im lặng, một lúc sau trả lời: “Xin lỗi, áo khoác đã bị tôi làm bẩn, tôi sẽ đền chị chiếc mới.”
Chị Hoa bảo không sao, ngập ngừng một lát rồi nói: “Nói thật, tôi thấy cô không giống kiểu người như chúng tôi. Cô không chê tôi bẩn, chịu mặc chiếc áo này, tôi cảm thấy rất vui.”
Hà Nghiên giật giật khóe môi, không tiếp lời.
Chị Hoa thấy bên trong áo khoác cô không mặc gì, vội bảo: “ Hay ra ghế sau thay quần áo đi?”
“Không cần đâu.” Hà Nghiên trả lời: “Phiền chị đưa tôi đi tìm khách sạn, tôi phải ở lại đó một đêm.”
Đương nhiên, chị Hoa đồng ý, nhanh chóng đưa cô tới khách sạn.
Trước khi xuống xe, Hà Nghiên lưu số điện thoại của chị ta, nói: “Chị Hoa, tôi rất cảm kích trước sự giúp đỡ của chị tối nay. Nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ báo đáp. Tuy nhiên, mối quan hệ giữa tôi và Phó tiên sinh không hề như chị nghĩ, e là đã khiến chị thất vọng rồi.”
“Hả?” Dụng ý của mình đã bị người khác vạch trần, nét mặt chị Hoa ngượng ngùng, vội vàng giải thích: “Cô Hà, tôi không có ác ý.”
“Tôi biết, cho nên tôi rất cảm kích.” Hà Nghiên đáp.
Cô cầm túi quần áo xuống xe, vào khách sạn thuê phòng, sau khi tắm rửa liền đứng trước gương cẩn thận quan sát cơ thể mình. Không có gì ngoài dấu tay màu đỏ trên cổ, trên người cũng không có dấu vết rõ ràng, cô thấy có chút may mắn. Ngẫm nghĩ một lát, cô liên tục nhéo da ở vùng cổ, chờ chỗ đó nổi vết đỏ che kín hoàn toàn dấu tay mới dừng lại.
Sáng sớm hôm sau, cô vào tiệm thuốc mua thuốc tránh thai khẩn cấp, xong xuôi mới lái xe đến trường, gọi điện tố khổ với Lương Viễn Trạch: “Viễn Trạch, em bị bọn chúng hành hạ chết mất. Anh xem, sinh viên thời nay sao lại không để cho người ta bớt lo đây? Em nhớ trước kia chúng nó rất nghe lời, cũng không bao giờ gây chuyện với giáo viên mà.”
Lương Viễn Trạch cười khuyên cô: “Đừng lo lắng, chuyện gì cũng phải từ từ, không giải quyết được thì báo cáo lên lãnh đạo, vất hết rắc rối đi.”
“Không lo được sao?” Hà Nghiên áy náy tự trách, tiếp tục nói dối: “Em lo đến đau hết cả họng, khi về nhà anh nhớ mua hai hộp thuốc đấy, phải ngậm viên thanh họng mới được.”
Nghe vậy, Lương Viễn Trạch hết sức đau lòng, trên đường tan sở mua mấy hộp thuốc mang về, thấy vết tím xanh trên cổ cô, anh hoảng hốt kêu lên: “Sao lại thành ra thế này vậy?”
Cô vờ vịt nhảy tới trước gương xem xét, giọng điệu hả hê: “Đồng nghiệp bảo làm vậy để trừ hỏa. Em tự làm đấy, đúng là rất có tác dụng, cổ họng đã đỡ hơn nhiều so với lúc sáng.”
“Toàn mấy trò vớ vẩn.” Lương Viễn Trạch giáo huấn cô.
“Có sao đâu, nhìn qua hơi dọa người chút thôi.” Cô níu cổ anh làm nũng, đột nhiên hỏi: “À, Viễn Trạch, anh nhớ mua cho em cục sạc điện thoại. Cục sạc em để ở trường bị hỏng khiến mấy hôm nay điện thoại bị tắt nguồn, khó khăn lắm mới mượn được cục sạc của người ta.”
Cô chắp vá toàn bộ lỗ thủng rất khéo, đêm không về ngủ là vì tình hình của sinh viên, điện thoại tắt máy là vì hết pin, còn vết xanh tím trên cổ được tạo thành từ một lời giải thích vô cùng hợp lý.
Lương Viễn Trạch không chút nghi ngờ, vẫn luôn tin tưởng cô, thậm chí càng thương cô hơn. Ngoại trừ đêm đầu tiên, sự nhiệt tình phấn khích của cô không những làm anh nghi ngờ mà còn khiến anh hưởng thụ. Anh nhịn không được trêu chọc cô: “Em yêu, dạo này em sao vậy? Muốn ăn tươi nuốt sống anh à?”
Động tác của Hà Nghiên khựng lại giây lát rồi nhanh chóng khôi phục vẻ tự nhiên. Cô cúi người dán môi lên tai anh: “Sắp đến tuổi rồi, chẳng phải ba mươi như sói, bốn mươi như hổ sao? Em phải mau biến thành sói xám, ăn sạch sẽ con cừu nhỏ là anh.”
Một người bình thường dịu dàng là vậy, một khi đã điên cuồng sẽ khiến người ta không thể chịu đựng nổi. Cô run rẩy trong lòng anh, thét lớn, khóc lóc cầu xin tha thứ. Cuối cùng, sau màn hồn phiêu phách lạc, cô ôm chặt lấy anh, thì thầm: “Viễn Trạch, dẫn em đi đi, chúng ta chết cùng một chỗ, được không?”
“Được.” Anh trả lời.