Đây tuyệt đối không phải là lúc Hà Nghiên dùng thân thể mình để hờn dỗi. Cô đi tới, ngồi xuống bên cạnh Phó Thận Hành, không nói chuyện mà thất thần nhìn dụng cụ pha rượu trên bàn trà. Phó Tùy Chi ngồi đối diện liếc nhìn bọn hắn, cười mỉa mai, phất tay gọi hai chân dài tới chơi đùa.
Bầu không khí trong phòng sôi động hơn trước chút ít, thi thoảng có người lại gần anh em nhà Phó thị mời rượu. Có kẻ tỏ ra thân quen, ngồi huyên thuyên mấy câu rồi chỉ vào Phó Tùy Chi, hỏi: “Lần này thiếu Phó trở về có đi nữa không?”
Phó Tùy Chi mặt mang hơi men, đưa mắt sang Phó Thận Hành: “Anh Hành, anh nói gì đi chứ?”
Phó Thận Hành bình thản, đáp: “Nếu đã học lâu như vậy thì nên kiên trì học cho xong rồi hãy quay về.”
“Anh, anh đúng là anh ruột của em.” Phó Tùy Chi khoa trương, liếc nhìn Hà Nghiên, đột nhiên đẩy mạnh chân dài bên cạnh ra: “Biến! Sang bên kia ngồi với anh Hành, để cô Hà sang đây ngồi với tôi.”
Chân dài không hề đề phòng, bị gã đẩy khỏi sô pha, nụ cười nhõng nhẽo lập tức cứng đờ, không dám sang bên Phó Thận Hành, đành làm nũng Phó Tùy Chi: “Thiếu Phó, anh bắt nạt em.”
Phó Tùy Chi không cười, duỗi chân đá cô ả như đá một con chó, nhả từng chữ một: “Tôi bảo cô đổi chỗ cho cô Hà sang đây.”
Xung quanh bỗng im bặt, đám người ngồi đây không ngốc, tuy lời nói và hành động đều có phần thô bỉ như nhau nhưng rất nhanh vẫn có người đứng ra hòa giải: “Phó thiếu tức cô ta làm gì, không thích thì đổi, trong tay chị Hoa cất giấu không ít hàng tốt đâu.” Nói xong, người đó còn nhân cơ hội giải vây cho chân dài, sai khiến cô ta: “Đi đi, mau dẫn người của chị Hoa tới đây.”
Phó Tùy Chi cười lạnh, nhìn Phó Thận Hành, giọng điệu cợt nhả: “Không cần, tôi chỉ thích cô Hà.”
Hà Nghiên biết mình không thể chờ đợi thêm, cô nhất định phải chọn cây đuốc cao hơn, bức Phó Thận Hành dù nể mặt cũng không thể tặng cô cho em trai: “Tôi không đáng để anh em Phó tiên sinh sứt mẻ tình cảm.” Cô lạnh lùng mở miệng: “Tôi qua tiếp Phó thiếu là được.”
Cô không nhìn Phó Thận Hành, đứng dậy đi thẳng về phía Phó Tùy Chi. Sau lưng, Phó Thận Hành vẫn im lặng, khoanh tay ngồi nhìn Hà Nghiên đến bên Phó Tùy Chi. Trong lúc Hà Nghiên gần như tuyệt vọng, bỗng nghe giọng điệu lạnh nhạt của Phó Thận Hành vang lên: “Tùy Chi, chú uống nhiều quá rồi đấy, A Giang, đưa Tùy Chi về nghỉ ngơi đi.”
Phó Tùy Chi không ngờ Phó Thận Hành lại không nể mặt mình đến vậy. Gã ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy A Giang đứng trước mặt. Hà Nghiên không chần chừ, ngồi nhích sang bên lấy lối cho A Giang, chứng kiến hắn cưỡng ép lôi Phó Tùy Chi ra ngoài: “Mời!”
Phó Tùy Chi ngang ngạnh, nhìn Phó Thận Hành cười lạnh: “Phó Thận Hành, anh nói cô ả này là để dành cho tôi. Sao? Lại đổi ý à?”
Sắc mặt Phó Thận Hành vẫn cực kỳ dửng dưng, một câu hai nghĩa: “Cho chú là vì nể mặt chú. Nhưng chú không muốn thì khỏi cần đi.”
Phó Tùy Chi tức giận đến nỗi mặt mũi biến sắc, đám người xung quanh nhất thời á khẩu.
Phó Thận Hành nói tiếp: “Còn nữa, Tùy Chi, chú nhớ cho kỹ, tôi chịu nhường nhịn chú vì chú là Phó Tùy Chi, em trai của Phó Thận Hành tôi. Bọn họ chịu nể mặt chú cũng bởi vì chú là em trai tôi. Sau này lưu tâm một chút, đừng giống đứa trẻ chưa lớn như thế.”
Câu nói rất khó nghe, gương mặt Phó Tùy Chi hết đỏ lại trắng, khó coi đến cực điểm. A Giang sợ gã kích động gây chuyện, vội kẹp mạnh lấy gã lôi ra ngoài.
Bữa tiệc tẩy trần vui vẻ dành cho Phó Tùy Chi thành ra như thế, mọi người trong phòng không ai còn hứng thú vui đùa, lại sợ chọc phải Phó Thận Hành, nói năng hết sức cẩn thận. Phó Thận Hành không ngồi tiếp, trầm mặt đi ra ngoài. Vừa ra khỏi phòng, Phó Thận Hành bỗng túm chặt cổ tay Hà Nghiên.
Hà Nghiên vốn đang dè dặt theo sau Phó Thận Hành, bị hắn túm chặt cổ tay, cô càng thêm hoảng hốt. Cô không dám giãy dụa, nhịn đau bước nhanh đuổi theo, sợ hắn lưu lại vết máu ứ đọng trên cổ tay. Phó Thận Hành bước dài, dắt cô đi qua hành lang, đến chỗ rẽ, trên tay bất ngờ phát lực, quăng cô lên phía trước.
Cô lảo đảo mấy bước, thân thể đụng vào vách tường mới dừng lại, cắn răng nhịn đau, dùng khóe mắt dò xét hắn.
Làm vậy đương nhiên không đủ để Phó Thận Hành phát tiết cơn giận. Hắn tiến lên hai bước, siết cần cổ mảnh mai của cô bằng một tay, nhấn cô lên vách tường, ánh mắt lạnh lùng, gằn giọng: “Hà Nghiên, tôi không có ý định độc chiếm cô, cũng không quan tâm việc cô bị nhiều gã đàn ông chơi đùa. Nhưng hôm nay cô tình nguyện như vậy là để chọc tức Phó Thận Hành tôi. Chuyện này chỉ được diễn ra một lần, về sau nên khôn ngoan dùng cách khác, đừng lại tới khiêu khích tôi nữa.”
Hà Nghiên hô hấp không thông, sắc mặt đỏ bừng, im lặng nhìn Phó Thận Hành. Hai người đối mặt trong chốc lát, Phó Thận Hành chợt bật cười, tay buông lỏng cô ra. Bấy giờ Hà Nghiên mới gập người ho khan. Lúc cô ngẩng lên, Phó Thận Hành đã sớm không thấy bóng dáng đâu.
Trong hành lang, đám nhân viên phục vụ đã vội vàng chạy trốn từ lâu, đừng nói tới hỏi, đến nhìn cũng không dám. Hà Nghiên dùng mu bàn tay lau khóe mắt, đứng thẳng người, ngẩng đầu bước ra ngoài. Lúc tới cổng chính, vừa hay trông thấy Phó Thận Hành lên xe đi mất.
Cô không mang đồ theo người, điện thoại, ví tiền, bộ quần áo thay ban nãy. Ngoài bộ váy lễ phục đen lộ liễu, không còn thứ gì khác. Cuối thu, nhiệt độ xuống thấp, ở ngoài trời vào ban đêm, loáng một cái, cô liền cảm nhận được cái lạnh xuyên thấu cơ thể.
Ví tiền và điện thoại có thể không cần, nhưng cô cần mặc lại bộ quần áo cũ để về nhà, nếu không, cô thật sự không giấu diếm nổi Lương Viễn Trạch. Cô không thể nghĩ ra lý do chính đáng cho việc thay toàn bộ quần áo đến đồ lót. Hà Nghiên mím môi, quyết định mượn điện thoại của cậu bé giữ cửa nhưng vừa mới xoay người, chợt nghe sau lưng có người gọi cô: “Cô Hà?”
Hà Nghiên quay lại, thấy một phụ nữ xinh đẹp chừng ba mươi tuổi từ trong hội sở đi ra. Thấy cô quay lại, cô ta vội vã bước lên, tươi cười hỏi thăm: “Là cô Hà phải không?”
Hà Nghiên không biết cô ta, nhất thời không trả lời ngay, chỉ đứng im nhìn.
“À, tôi làm ở đây, mọi người hay gọi tôi là chị Hoa.” Cô ta vội vàng giới thiệu, hóng hớt hỏi: “Tôi vừa thấy cô và Phó tiên sinh đến đây. Sao còn sớm mà đã đi rồi? Sao không chơi thêm lát nữa?”
Hà Nghiên nhớ ra cái tên ‘chị Hoa’ vì ban nãy có người nhắc tới, còn nói ở đây toàn gái Nhật: “Không, tôi muốn về sớm một chút.” Cô hờ hững trả lời.
“Ai da, vậy thì tốt, tôi cũng phải quay lại thành phố, hay là cô ngồi xe tôi luôn đi. Tôi ghét nhất lái xe một mình ban đêm, có cô làm bạn thì hay rồi.” Chị Hoa làm như thân quen, đối với Hà Nghiên hết sức nhiệt tình. Chị ta nhìn Hà Nghiên, nói thêm: “Cô ăn mặc phong phanh, trời lạnh như vậy có thể đóng đá đấy. Nếu cô không chê thì mặc áo khoác của tôi vào.”
Nói xong, chị ta cởi chiếc áo khoác lửng trên người mình khoác lên vai Hà Nghiên.
Hà Nghiên dở khóc dở cười, không thể không tiếp nhận ý tốt của chị ta: “Chị Hoa, chị nhiệt tình thật đấy.”
“Có gì đâu, tôi mặc quần áo dày, lạnh không xuyên vào được, mặc áo khoác cũng là để che thân hình đầy mỡ thôi.” Chị Hoa đĩnh đạc xua tay, dẫn Hà Nghiên về phía xe mình. Đợi đến khi hai người cùng ngồi vào trong, chị ta bỗng nhiên thở dài: “Hầy, đâu đâu cũng toàn phụ nữ phải chịu thiệt thòi khinh bỉ. Em gái, đừng để tâm, mặc kệ bọn đàn ông đi, cứ coi bọn hắn là mấy con rùa đen khốn kiếp là xong.”
Hà Nghiên ngạc nhiên nhìn chị ta.
“Phủi phui cái mồm, phủi phui cái mồm, lỡ miệng rồi!” Chị Hoa cười ha hả, hỏi Hà Nghiên: “Đi đâu nào? Để tôi tiễn cô trước.”
Hà Nghiên suy nghĩ, đáp: “Có thể mượn điện thoại của chị được không?”
Cô định gọi cho Phó Thận Hành, bảo hắn cầm đồ trong xe về trước.
“Đương nhiên là được.” Chị Hoa nhanh nhẹn rút di động của mình ra.
Hà Nghiên nhớ rõ số điện thoại của Phó Thận Hành, sau khi nhấn số, điện thoại vang hồi lâu mới kết nối. Hắn ‘alo’, giọng điệu hờ hững như không thể hờ hững hơn.
Giọng cô cũng bình thản thong dong: “Phó tiên sinh, đồ của tôi vẫn ở trên xe anh, tôi muốn lấy về.”
Trong điện thoại, Phó Thận Hành thoáng yên lặng giây lát mới lên tiếng: “Tự tới lấy đi.”
Hắn nói địa chỉ cho cô nghe, sau đó cụp máy. Đến chỗ hắn ở? Hà Nghiên giật mình, không hiểu hắn có ý gì.
Hà Nghiên báo địa chỉ, hỏi lại chị Hoa: “Chị đi được không? Nếu không tiện, để tôi gọi taxi.”
“Tiện, tiện, đương nhiên là tiện.” Chị Hoa vội trả lời, lái xe thẳng đến nơi ở của Phó Thận Hành. Mấy hôm trước chị ta mới đến đó, xem như quen đường quen lối. Bảo vệ đã được dặn dò từ trước nên không hỏi, cứ thế để bọn cô vào.
Lúc xe dừng dưới lầu, Hà Nghiên gọi lại cho Phó Thận Hành, chưa kịp mở miệng, hắn đã lạnh lùng ra lệnh: “Lên đi.”
Hà Nghiên không muốn lên, tuyệt đối không muốn. Gã đàn ông kia giống tên cầm thú, ai mà biết hắn sẽ bất ngờ làm ra chuyện gì, cô không phải thiếu nữ mười mấy tuổi, tin rằng đi lên chỉ để lấy chìa khóa xe. Hà Nghiên nắm chặt chiếc điện thoại, khẽ cúi đầu trầm mặc, một lúc sau mới nghiến răng ngẩng đầu, hỏi chị Hoa: “Chị Hoa, chị có mang bao không? Phiền chị cho tôi mượn một cái.”
Ở nơi phụ nữ mưu sinh, mang bao theo người đã trở thành thói quen, chính chị Hoa cũng không phải ngoại lệ. Chị ta không thắc mắc, rút trong ví ra hai cái đưa cho Hà Nghiên, chần chừ một lát, nói: “Dù sao tôi cũng không vội, hay là tôi chờ cô ở đây? Nếu cô muốn ở lại thì gọi điện báo tôi một tiếng.”
Hà Nghiên không hiểu vì sao người phụ nữ này lại đối xử tốt với mình như thế nhưng cô mặc kệ, dù xuất phát từ nguyên nhân gì đi nữa thì chuyện của cô đều đã bị chị ta chứng kiến. Cô cười nhạt, đáp: “Cảm ơn chị Hoa.”
Cô xuống xe, như lao tới pháp trường, kiên quyết đi gặp Phó Thận Hành.
Căn hộ của Phó Thận Hành nằm trên lầu cao nhất, độc chiếm hẳn một tầng. Ra khỏi thang máy phải đi qua bộ sô pha nhỏ ở hành lang xong mới chính thức vào cửa. Hà Nghiên chưa kịp gõ, A Giang đã ra mở, mặt không biến sắc, nói: “Phó tiên sinh đang ở phòng khách lầu hai.”
Hà Nghiên im lặng, tiến thẳng lên lầu hai, chân giẫm lên tấm thảm xốp không tiếng động. Cô bước từng bước lên cầu thang, đứng ở đó hơi do dự giây lát, bấy giờ mới gõ cánh cửa phòng khép hờ.
“Vào đi.” Giọng của Phó Thận Hành vọng ra từ bên trong, như thể còn có khoảng cách sau cánh cửa.
Cô đẩy cửa vào, bên trong ánh sáng êm dịu nhu hòa, lọt vào tầm mắt quả nhiên là một không gian vô cùng rộng lớn. Ngay trước mặt là bức tường kính khổng lồ, không phủ rèm, mặt kính giống như tấm gương màu đen, chút ánh sáng yếu ở từ bên ngoài lọt qua. Sát cửa sổ là mấy khóm cây xanh tươi tốt, trong góc là giá sách và ghế mây. Phía xa là bộ ghế sô pha và vài vật dụng khác.
Phó Thận Hành ngồi trong sô pha, trên người vẫn mặc bộ quần áo ban nãy, nét mặt không còn vẻ tức giận, lẳng lặng nhìn màn hình đối diện. Hà Nghiên tiến thêm vài bước mới dừng lại. Cô nhìn theo tầm mắt hắn, khi tiếp xúc với những hình ảnh trên tivi, đồng tử cô không ngừng co dãn, hai tay vô thức nắm thành quyền.
Phó Thận Hành đang xem đoạn video hắn tự đạo diễn tự quay, những hình ảnh lúc cô bị cưỡng hiếp.
Cô gần như không tìm thấy giọng mình, cuống họng khô khốc không cách nào phát thành tiếng, cũng không biết nên ứng đối ra sao. Trong đầu cô không ngừng nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, bất luận thế nào cũng phải kiên trì. Hắn càng muốn đả kích, làm nhục cô, cô càng phải hiên ngang đứng thẳng.
Âm lượng video không lớn, thậm chí hơi nhỏ, người trong khung hình dần không kiềm chế được tiếng kêu khóc, thanh âm càng lúc càng rõ ràng, như đâm vào màng nhĩ cô.
Lúc này hắn mới ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt tối đen: “Thấy thế nào? Tôi rất thích, hiệu quả quả không tệ.”
Cô cố hết sức không nổi giận, bình tĩnh đáp lời: “Tốt.”
Hắn nhìn cô, ra mệnh lệnh: “Lại đây!”