Quê em là một vùng nông thôn hẻo lánh. Nơi đây vật thanh bình, con người chất phát. Qua thời gian, quê em đã đổi mới, đổi mới từ con đường làng đến nhà cửa, từ con đê đến cây cầu dừa. Nhưng con sông quê hương vẫn không thay đổi, vẫn cái dòng nước chảy xiếc kia, vẫn cái dáng uốn lượn quanh co kia. Hình ảnh con sông đã in đậm trong kí ức người dân quê em. Con sông là một mảng màu trong bức tranh quê.
Dòng sông quê hương là nơi ghi nhớ biết bao kỷ niệm của em cùng lũ bạn dưới quê. Con sông chạy dài như bất tận, dáng uốn lượn quanh co, mềm mại như tấm lụa đào vắt qua xóm làng. Vào lúc trời lập đông, nước sông trong vắt như thế là một tấm gương soi khổng lồ, nhìn vào lòng sông ta có thế thấy mình trong đó.
Buổi sớm mai, khi ông mặt trời vừa nhô lên ở đằng đông ,nước sông lại ánh lên những gợn màu hồng hồng bởi những tia nắng đang nhảy múa đâu đó trong không trung mà mất đà ngã xuống dòng sông tạo nên sắc màu ấy. Trưa xuống, ánh nắng càng chói chang, gay gắt hơn, con sông là một dòng lửa chạy cuồn cuộn như muốn ập vào đám cỏ dại ven bờ. Chiều chiều, những ánh nắng gay gắt lúc trưa cũng đã dịu xuống, mặt sông trở lại màu xanh biếc, phẳng lặng. Đôi khi có một cơn gió thoảng qua, mặt sông lại lăn tăn gợn, gió càng mạnh, những con sóng ấy càng nhấp nhô hơn, ập vào cả hai bên bờ làm hàng cỏ dại ướt sũng rũ xuống mặt sông.
Vào lúc này, lũ trẻ chúng em thường nhảy xuống sông tắm, đùa ngịch, vùng vẫy. Cảm giác nước sông tạt vào hai bên má thật là sảng khoái, cứ như trút bỏ hết tất cả những suy nghĩ trong đầu,hòa quyện vào dòng nước như một. Có lúc, tắm sông mãi cũng chán, cả lũ lại ngồi bẹp xuống hàng cỏ dại, chân đung đưa dưới lòng sông,miệng ngân nga khúc hát quê hương, nối tiếp từ đứa này sang đứa khác. Có lúc, cả bọn nhặt những hòn sỏi, hòn đá ném xuống dòng sông, viên sỏi chạy lăn tăn trên mặt sông, thật là thích! Rồi lại cùng nhau thi xem ai ném xa nhất, đứa thua phải đi nhặt đá cho những đứa còn lại. Khi màn đêm buông xuống,dòng sông trở nên huyền bí hơn, em cùng lũ bạn chèo thuyền ra giữa sông ngắm trăng, vào những đêm rằm, mặt trăng to, tròn và sáng hơn mọi ngày. Ánh trăng soi xuống mặt sông làm cho con sông như được dát một lớp vàng mỏng. Lũ bạn thường thi nhau kể chuyện, đứa thì kể chuyện cười, đứa thì kể chuyện ma làm bọn con gái run lên cầm cập, rồi có đứa bảo:
– Phía sau có ai kìa!
Thế là đứa con gái giật mình, hốt hoảng quay ra phía sau làm cả bọn cười ần lên. Những gợn sóng lăn tăn đập vào mạn thuyền, con sông như đang vui cùng bọn em...
Sông luôn là nỗi nhớ,niềm thương của những đứa trẻ xa quê như em, bởi từ bao giờ, lũ trẻ đã xem con sông quê hương như một người bạn tri kỷ. Dù sau này có đi đâu, em cũng sẽ nhớ về quê hương, nhớ về dòng sông tuổi thơ in dấu bao kỷ niệm thuở ấy - Một người bạn tri kỷ.