Trong cuộc sống hằng ngày, có biết bao nhiêu thứ mà chúng ta gắn bó và dành nhiều tình cảm. Nhưng đã bao giờ bạn nghĩ cái gì khiến chúng ta nghĩ về đầu tiên khi xa nhà không? Đối với một số người, đó có thể là cái nhà, cái cửa gỗ lim mắc tiền, cái cây xương rồng trổ hoa quanh năm, hay cái đệm lò xo rất êm nhưng nằm đau lưng ghê gớm ... còn riêng tôi , hình ảnh con chó lớn của gia đình đứng hiên ngang sủa to khi có người đến thu tiền điện làm tôi nhớ nhất.
Con chó nhà tôi tên là Ron (bạn của Harry Potter , nhưng ông già tôi lại gọi là John, còn thằng em tôi thì gọi là Giôn. Nói chung phức tạp. Con Ron không được may mắn như bao con chó khác, phải xa mẹ từ nhỏ (vì bị nhà tôi bắt về nuôi mà). Nó là con chó đực. Tôi nghe người ta nói nó lai giữa giống berger và chó Việt Nam. Tức là hoặc là cha nó là berger, hoặc là má nó là chó berger. Không thể có trường hợp cha má nó đều là chó berger được, vì điều này trái với các nguyên tắc toán học. (tôi đã gặng hỏi nhưng nó không trả lời, chắc nó cũng không biết).
Lúc đầu khi mang nó về nuôi, nó là con chó thứ 5 trong gia đình rồi. Lúc đó con chó lớn tên là Ki, đực 6 tuổi, chó nhị ca tên là Misa, cái 5 tuổi, 2 anh em Kim và Pak mới mang về nuôi trước đó, đực cái 4 tháng. Con Rôn lúc đó 2 tháng, ngoài ra còn có 1 con mèo cái tên Mèo và 1 bầy con tên Mèo Con 1, 2, 3 ...
Lúc bé con Ron rất mập mạp kháu khỉnh, ăn nhiều ị ít nên tăng cân rất nhanh. Tôi và em tôi rất thích cứ bế lên bế xuống săm se mãi (ba tôi gọi đó là "tình yêu súc vật") khiến bà má cáu quá gắt lên: "Không được vọc chó !!", thế là tôi chuyển sang chơi với con Kim và con Pak. Sau đó ít lâu con Kim qua đời vì bệnh máu trắng, 1 tuần sau con Pak bị tai nạn ôtô. Cả 2 con được thả trôi theo dòng kênh Nhiêu Lộc sau khi được gói ghém kĩ càng kèm mỗi đứa 50$ tiền đi đường.
Sau đó có chú bảo vệ cơ quan xin con Misa về nuôi lấy thịt, tôi và em tôi ngăn cản vì nó là hình ảnh Xô Viết duy nhất trong gia đình, nhưng mà ba má tôi nói ở nhà đó nó sẽ sung sướng hơn nhà mình. Tôi Ok cái rụp. Nhưng mà thật xúi quẩy làm sao, sau khi con Misa đi thì con Ki trong 1 lần tuần tra như thường lệ đã bị bọn trộm bắt mất và bán cho mấy chỗ bán thịt chó. Tôi tức quá ra ngoài đường đứng hô to 3 tiếng...rồi đóng cửa đi vào, quên đi dĩ vãng Ki đại ca oai hùng.
Vậy là con Ron trở thành con chó lớn nhất của gia đình tôi. Lúc còn nhỏ trông nó rất có tướng làm lãnh đạo, nhưng mà lớn lên vì hạn chế về thể chất mà nó chỉ quanh quẩn trong xóm tán chó cái thôi. Thực ra con Ron cũng thuộc dạng đẹp mã, trông mặt mày sáng sủa (em tôi gọi là "đẹp trai chó") mà chỉ có điều hơi bé người, trong nhà có vẻ to, ra ngoài đường thì hơi lùn và ngắn. Thực ra nó cơ bắp lắm, nó có thể so với Lý Liên Kiệt đó.
Con Ron này khôn lắm, sống rất là biết điều và hòa nhã. Nó hay đứng trong nhà sủa ra ngoài khi thấy khách lạ đến (vậy là hay rồi, có con chó trộm vào nhà đuổi nó ra đường nó cũng ra nữa). Mấy thằng bạn tôi quen thân đến nhà chơi nó vẫn sủa như thường. Đúng rồi! Vì mấy thằng này mất dạy. Nhưng mà khi bạn tôi vào nhà rồi thì con Ron không sủa nữa, vì nó biết chủ của nó cũng thuộc dạng như bọn kia, cười cười nói nói mà không hiểu mình nói gì.
Con Ron ngoại trừ lúc đói với mắc ị ra thì nó luôn ngoan ngoãn nằm trước sân. Lâu lâu tôi thấy nó nhìn xa xăm về phía đường chân trời một cách buồn rầu, thấy tội nghiệp lắm. Con chó cũng có linh hồn mà. Chắc nó buồn chuyện tình cảm chi đó.
Có hôm một ông hàng xóm gõ cửa nhà tôi. Gõ cửa không ai ra nên ổng bấm chuông nhà tôi. Ông này hồi xưa là đệ tử ba tôi mà giờ giàu lắm, không làm đệ tử nữa vì ba tôi nghèo hơn. Ổng mang 2 con chó con xinh xắn đến đưa cho má tôi nói là con Ron nhà tôi và con Hermionie nhà ổng yêu nhau, đây là 2 trong số 4 đứa con của chúng nó, gửi chị nuôi lấy thảo. Má tôi từ chối vì nhà tôi sắp chuyển đi rồi không nuôi được. Vậy cho nên ổng mang về nhà nuôi tiếp....
Sau đó thì tôi phải chuyển đi xa, chưa về cho nên không biết con Ron giờ thế nào.