Lý Vân Tiêu lắc đầu cười khổ nói:
- Việc này tạm dừng không nói, Thiếu Hoàng tiếp tục nắm giữ tình báo đi, Tử Thần Cung tuy chẳng phải đại môn phái gì, nhưng làm việc thủ đoạn tàn nhẫn, xem như thế lực khó giải quyết, để chúng gây chút phiền toái cho Đường Kiếp đi.
Đinh Linh Nhi lo lắng nói:
- Ta cảm thấy đám người La Khúc thương hội gần đây có rục rịch, mặc dù là phụ thuộc vào thương hội chúng ta, nhưng nội tâm vẫn lo lắng, ta sợ chiến xa Thiên Nhất Các tới thì gặp cảnh chim thú tán.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
- Đây là lúc khảo nghiệm bọn chúng, đừng quên trong tay của ta còn có siêu phẩm huyền khí Giới Thần Bi, cùng lấp thì bỏ chạy mà thôi. Tại thành Tống Nguyệt Dương này chúng ta không sợ ai cả./
- Ha ha, nói sớm đi!
Hác Liên Thiếu Hoàng cười to nói:
- Không bằng chúng ta không có việc gì đi ra ngoài đánh giết, sau đó lại trốn đi, giết bọn chúng không có cách nào khác, xem ai còn dám chơi đùa với chúng ta.
Lý Vân Tiêu vẻ mặt đầy hắc tuyến, nói:
- Chuyện Khinh Ca Lâm Địa như thế nào? Hải tiểu tử đã chữa xong bệnh chưa?
Hác Liên Thiếu Hoàng "Ân" một tiếng, nói:
- Thể chất đó cần dùng nhiệt độ áp chế, tiểu tử kia lần này cũng muốn đi theo ta, bị ta ngăn lại. Đúng rồi, trước khi ta đã quét sạch Khinh Ca Lâm Địa một lần, hiện tại chỉ còn một dong binh đoàn của ta mà thôi.
Hắn nói thập phần lạnh nhạt, giống như chuyện không có ý nghĩa, nhưng mấy người bọn họ ở đây biết rõ chắc chắn là cảnh gió tanh mưa máu, thành Dong Binh bạo loạn vài trăm năm đã an tĩnh lại.
Lý Vân Tiêu cau mày nói:
- Ngươi bây giờ đã bước vào Cửu Thiên đế cảnh, không nên tiếp tục làm chuyện nhàm chán nữa, tập trung tinh thần vào tu luyện đi, tranh thủ sớm ngày trùng kích cực hạn.
- Ân.
Hác Liên Thiếu Hoàng ứng một tiếng, khẽ cười nói:
- Ta chỉ ngây ngốc tại thành Dong Binh lâu mà thôi, qua nhiều năm như vậy làm việc rất thuận tai, kỳ thật cũng rất nhàm chán.
Lý Vân Tiêu nghiêm mặt nói:
- Bước vào đế cảnh, mục tiêu của các ngươi là cả thiên địa, là ngự sử lục khí, theo đuổi võ đạo cực hạn.
Trên mặt hắn lộ ra vẻ mệt mỏi, nói:
- Tất cả mọi người nghỉ ngơi đi thôi, ngày mai sợ rằng sẽ có khổ chiến!
- Vâng, Vân thiếu!
Hác Liên Thiếu Hoàng cùng Mạc Tiểu Xuyên đều nghiêm mặt, vui vẻ thụ giáo.
Mọi người nghỉ ngơi thật tốt, Đinh Linh Nhi an bài mọi người xong, nhưng lại không có tâm tình tu luyện, một người ngơ ngác ngồi trong đình viện, có tâm sự.
Lý Vân Tiêu tiến vào Giới Thần Bi, lẳng lặng tiềm tu. Hắn hiện đã có được rất nhiều nguyên thạch, trong ngắn hạn đã không thiếu tài nguyên,chỉ thiếu là thời gian.
Yêu Long biến hóa mà ra, ngưng trọng nói:
- Năm đó ở chuyện xảy ra trong Thiên Đãng sơn mạch, ngươi không có ý định nói với hai đồ đệ sao?
Lý Vân Tiêu nhướng mày, nói:
- Chuyện năm đó trong lòng ta có nhiều điểm đáng ngờ, huống hồ dùng thực lực cảu bọn họ biết cũng không thể làm gì. Hôm nay có được Giới Thần Bi, chờ ta khôi phục thì tất cả sẽ sáng rõ.
Yêu Long gật đầu nói:
- Trong lòng ngươi hiểu là được, ta không hy vọng chuyện năm đó xảy ra lần nữa, ta còn trông cậy vào ngươi luyện ra thân thể cho ta đấy.
Trong lòng Lý Vân Tiêu khẽ động, đột nhiên vui vẻ, nói:
- Hắc hắc, Viên Cao Hàn là Tinh Quang hồn thể, ta đúng là có thể thực hiện giúp ngươi đấy.
Toàn thân Yêu Long chấn động, khẩn trương tức giận nói:
- Tiểu tử ngươi đang suy nghĩ cái gì, trung thực nói cho ngươi biết, dám lấy ta ra làm thí nghiệm thì ta liều mạng với ngươi.
Đột nhiên Yêu Long cảm thấy có một dòng lực lượng rót vào thân thể của mình, đúng là Tinh Quang chi lực, hoảng sợ thất thanh nói:
- Ngươi ít nhất không nên làm bậy, ít nhất cũng phải có lý luận trụ cột a? Hoặc là nên đi tìm Viên Cao Hàn nghiên cứu một chút? Uy, uy uy, ngươi rốt cuộc có nghe ta nói hay không? Ngươi không thể đối xử với ta như vậy.
Yêu Long tiếng hô càng ngày càng yếu, tinh quang trên người Lý Vân Tiêu càng mạnh, hắn bắt ấn quyết, một đoàn hào quang hóa ảnh hiện ra.
Quang ảnh này cực kỳ khác trước, cũng không phải là tinh quang nhàn nhạt hội tụ, mà là màu vàng xen lẫn màu xanh trong đó, còn có hình rồng mơ hồ.
Quang ảnh ẩn chứa năng lượng to lớn, không ngừng biến hóa trước người Lý Vân Tiêu, muốn ngưng hình mà ra.
- Có khó khăn sao?
Thần sắc Lý Vân Tiêu biến đổi, đầu ngón cái có kình lực bắn ra, vẽ ra một ký hiệu trên không trung, trực tiếp đánh vào trong hào quang. Lập tức tinh quang lập loè, dần dần hiện ra bộ dáng Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu ngạc nhiên, tinh quang hồn thể nhìn mình một chút, cũng vô cùng ngạc nhiên, hiện tại đang chỉnh hình thái yêu hóa, trán có hai sừng, thân đầy lân giáp, trên người mơ hồ có long khí chấn động.
- Cái này!
Tinh Quang hồn thể kinh ngạc lẩm bẩm:
- Hình dáng này của ta, rốt cuộc là Lý Vân Tiêu hay là Yêu Long?
Lý Vân Tiêu cũng nổi da gà, mô hô chảy xuống, nói:
- Chưa thành thục, chờ ta nghiên cứu thêm vài lần đã. Nhưng mà duy nhất đáng được ăn mừng là, trên người là hồn lực của ngươi, thật là thất giai ah ít nhất thành công một nửa.
Tinh Quang hồn thể vỗ ót, cười nói:
- Ha ha, thật sao? Cảm giác khá tốt, không phải bết bát như vậy, nhưng mà Yêu Long chạy đi đâu? Hẳn là bị ta đồng hóa, cũng hoặc là ta chính là Yêu Long?
Lý Vân Tiêu nghe được toàn thân đổ mồ hôi, vội vàng nói:
- Trước quay về trong cơ thể của ta rồi nói sau, thí nghiệm này cho ta cảm giác lạ.
Hắn tiện tay điểm một cái, Tinh Quang hồn thể cũng duỗi tay ra, hai ngón tay bắn ra, Tinh Quang hồn thể lập tức hóa thành một đạo quang tiến vào cơ thể Lý Vân Tiêu.
- Vấn đề nằm ở đâu?
Lý Vân Tiêu lăng không ngồi xuống, bắt đầu tinh tế suy nghĩ thật lâu.
- Mặc kệ, hết sức đề cao tu vị bản thân mới là vương đạo.
Lý Vân Tiêu dứt bỏ tạp niệm, ném nhiều Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên ra tu luyện.
Sáng sớm ngày hôm sau, ánh rạng đông chiếu xạ đại địa, cả thành Tống Nguyệt Dương lâm vào không khí bất an, tất cả mọi người biết rõ hôm nay sẽ có đại sự diễn ra, sáng sớm đã vô cùng yên lặng.
- Đột phá a!
Đột nhiên Lý Vân Tiêu mở hai mắt ra, một đạo nguyên lực ngưng tụ trên người, lập tức phá tan cửa khẩu, đột phá đến Võ Hoàng nhị tinh. Bí quyết kim sắc hiện ra, thân thể trực tiếp biến mất tại chỗ.
- Hừ, sớm nên chế tạo hào khí như vậy a, Thiên Nhất Các cũng không biết do kẻ nào chủ trì, nhưng mà cho dù là ai thì không thành vấn đề.
Thân ảnh Lý Vân Tiêu lóe lên, đi tới bên ngoài.
Đám người Đinh Linh Nhi đã tụ tập cùng một chỗ, cùng bàn đối sách.
- Vân thiếu!
Nàng vừa thấy Lý Vân Tiêu đi tới, sắc mặt ngưng trọng hóa giải hết, u buồn cũng quét sạch.
- Thiên Nhất Các có động tĩnh?
Ánh mắt Lý Vân Tiêu đảo qua mọi người, những người khác cũng không có nhẹ nhõm như Đinh Linh Nhi, đặc biệt là người La Khúc thương hội nhẹ nhàng quá mứckhông dám nhìn hắn.
Đinh Linh Nhi lắc đầu nói:
- Trước mắt còn không thấy bóng người nào, nhưng mà thương hội chung quanh nơi chúng ta rời đi rất xa, sợ tai bay vạ gió.