- Ah? Thành Vũ Phong? Khó trách ta phái ra nhiều cao thủ như vậy đi tìm ngươi cũng không tìm được, thì ra là ở vùng biên Bắc Vực. Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Nhâm Quang Nhiễm nhìn hai người sau đó cũng khôg chú ý, chỉ là lúc ánh mắt rơi vào trên người Mạc Tiểu Xuyên thoáng lộ ra một chút kinh ngạc thôi, nhưng cũng chỉ là kinh ngạc thôi.
Lệ Phi Vũ nói ra chuyện truyền tống đại trận bị hư hao lại một lần, nói:
- Nếu không có Vân thiếu và bằng hữu của hắn, lần này thật sự phiền toái rồi.
Nhâm Quang Nhiễm lúc này mới đánh giá Mạc Tiểu Xuyên thêm vài lần, nói:
- Đệ tử của Viên Cao Hàn đại sư chưởng quản linh tử Thánh Vực là đệ đệ ngươi? Mà ngươi là từ thành Nam Hỏa tiến vào thành Vũ Phong, đệ đệ của ngươi có lẽ chính là Mạc Hoa Nguyên, mà ngươi là Mạc Tiểu Xuyên rồi?
Thân hình Mạc Tiểu Xuyên hơi khẽ chấn động, giật mình nói:
- Tin tức của Vạn Bảo Lâu không ngờ lại toàn diện, rõ ràng như thế, thật là đáng sợ a.
Trong lời nói của hắn đã có câu trả lời rồi.
Lệ Phi Vũ kinh ngạc nói:
- Nhậm lão, ngài biết bọn hắn sao?
Nhâm Quang Nhiễm cười hắc hắc, lắc đầu, nói:
- Ta không biết, nhưng một gã đệ tử thiên tài của Viên Cao Hàn đại sư ở thành Nam Hỏa, chính là người Mạc gia thành Hắc Thiết, thiên hạ này đều biết, huống chi là Vạn Bảo Lâu cực kỳ linh thông về tin tức chứ. Mà vị kia là ca ca của Mạc Hoa Nguyên, không phải Mạc Tiểu Xuyên thì còn ai nữa.
Lệ Phi Vũ cau mày nói:
- Ah? Tựa hồ Hoa Nguyên đại sư và Tiểu Xuyên đại nhân có danh khí rất lớn a, nhưng vì sao ta chưa từng nghe qua chứ?
Nhâm Quang Nhiễm cười nói:
- Đó là vì ngươi còn trẻ, thời đại thuộc về bọn hắn đã qua. Hiện giờ tên nóng nảy thiên hạ chính là Bắc Vực tứ tú bọn ngươi. Danh khí của Mạc Tiểu Xuyên năm đó còn trên cả đệ đệ hắn, bởi vì sư tôn của hắn chính là vị Phong Hào Võ Đế đại nhân bài danh đệ tam kia.
Lệ Phi Vũ chấn động, thân hình đột nhiên chấn động, hoảng sợ thất thanh nói:
- Đệ tam Võ Đế, Cổ Phi Dương phong hào Phá Quân?
Đồng tử Lý Vân Tiêu hơi co lại, liền khôi phục bình thường, cũng không ai phát hiện tâm tình hắn trong sát na vừa rồi đã có chút hỗn loạn.
- Ân, năm đó Cổ Phi Dương đại nhân không ai bì nổi, giống như mặt trời ban trưa, mấy người đệ tử của hắn cũng đều danh truyền thiên hạ, đáng tiếc ah...
Nhâm Quang Nhiễm hít một tiếng.
Lệ Phi Vũ cũng hiểu rõ, câu "Đáng tiếc" kia chính là chỉ chuyện Cổ Phi Dương vẫn lạc. Ánh mắt hắn nhìn về phía Mạc Tiểu Xuyên cũng trở nên tôn kính hơn..., không thể tưởng được người trước mắt này lại có địa vị lớn như thế, cũng khó trách thực lực hắn mạnh như vậy.
Thế nhưng mà..., nếu như nói địa vị Mạc Tiểu Xuyên lớn như vậy, không chỉ là đệ tử Cổ Phi Dương, hơn người còn là người Mạc gia thành Hắc Thiết, vậy thì Lý Vân Tiêu được hắn che chở, giống như người hầu thủ ở bên người, lại có thân phận gì?
Nghĩ đến đây, lập tức đầu lớn lên, hơn nữa có một loại cảm giác vô cùng sợ hãi, tựa hồ không dám suy nghĩ thêm nữa.
Mạc Tiểu Xuyên cười to nói:
- Ha ha, chuyện sư tôn cũng đã xảy ra lâu rồi, không có gì mà đáng tiếc hay không cả, không có gì.
Nhâm Quang Nhiễm cổ quái nhìn hắn một cái, trong ánh mắt hiện lên một tia khinh miệt, nói:
- Ngươi ngược lại nhìn rất thoáng đấy.
- Hắc hắc, có một vị hiền giả đã từng nói qua, thời gian chính là thuốc chữa thương tốt nhất, đã lâu rồi, cái gì cũng đã nhìn thông, ha ha.
Mạc Tiểu Xuyên giả bộ như nhìn thấu thế sự vô thường, lại khiến Nhâm Quang Nhiễm và Lệ Phi Vũ trong lòng cực kỳ khinh bỉ, dù sao địa vị của thập đại Võ Đế ở trong suy nghĩ của tất cả võ giả đều cực cao.
- Hừ, nhìn thấu là tốt rồi.
Nhâm Quang Nhiễm lạnh lùng nói một câu, nói:
- Phi Vũ, chúng ta đi thôi.
Hắn tựa hồ không muốn ở lại với Mạc Tiểu Xuyên. Về phần Lý Vân Tiêu, tu vị Võ Hoàng nhất tinh đã bị hắn không để ý đến, thậm chí còn không cho rằng ở đó có người nữa
Lệ Phi Vũ trong nội tâm khẽ động, trong mắt tinh mang lập loè, chậm rãi mở miệng nói:
- Vân thiếu, không bằng đi tới Vạn Bảo Lâu ta ngồi một chút, để cho ta tận tình địa chủ đi.
Lý Vân Tiêu nhướng mày, đã nhận ra thần sắc Lệ Phi Vũ tựa hồ nổi lên biến hóa, hắn bất động thanh sắc nói:
- Không cần, ta cũng có chuyện quan trọng nơi thân, tạm thời từ biệt đi. Dù sao đều ở trong thành, đoán chừng rất nhanh sẽ gặp lại thôi.
Lệ Phi Vũ nói:
- Tống Nguyệt Dương Thành quá lớn, ta sợ Vân thiếu lần đầu tiên đến đây sẽ lạc đường, vẫn nên để ta dẫn đường thì hơn.
Lai lịch Lý Vân Tiêu rất cổ quái thần bí, hơn nữa thực lực của Mạc Tiểu Xuyên cũng không tầm thường, đến Tống Nguyệt Dương Thành không biết có ý đồ gì, hắn đột nhiên sinh ra cách nghĩ muốn khống chế hai người này. Nếu nói Tống Nguyệt Dương Thành có nhân tố nào không ổn định vậy thì hai người này tuyệt đối nằm trong số đó.
Nhâm Quang Nhiễm cũng lập tức đã hiểu rõ ý Lệ Phi Vũ, cười to nói:
- Ha ha, đúng vậy a hai vị tốt là theo chúng ta đi Vạn Bảo Lâu làm khác đi, sau đó người của chúng ta phụ trách cùng đi a. Hiện giờ trong thành rất loạn, hai người các ngươi đi loạn sẽ rất nguy hiểm đấy.
Mạc Tiểu Xuyên nói:
- Ta sao lại có cảm giác đi theo các ngươi mới thật là nguy hiểm? Vân thiếu, chúng ta đi mau, đừng để ý đến đám người này.
- Ừ.
Lý Vân Tiêu cũng liên tục gật đầu, quay người muốn rời đi.
Nhâm Quang Nhiễm khẽ nói:
- Hai vị sao lại không cho Vạn Bảo Lâu ta mặt mũi như thế? Tại hạ tự mình mời cũng không đến sao?
Lời hắn vừa dứt, hào khí thoáng cái bỗng nhiên trở nên khẩn trương, võ giả bốn phía tựa hồ cũng đã nhận ra có gì đó không đúng, trở nên giương cung bạt kiếm, trên bầu trời phảng phất như hiển hiện mây đen.
Nhâm Quang Nhiễm có lòng tin, hắn đã lên tiếng, hai người tất nhiên phải thần phục.
Nhưng, kết quả lại khiến hắn cực kỳ ngạc nhiên.
Lý Vân Tiêu nói:
- Hai vị xem ra rất rãnh rỗi đến nhức cả trứng dái ah, sẽ không sợ đau quá, biến thành trứng nát sao?
Một câu kinh người, ở trước mặt Thất trường lão dám nói ra loại lời này, tất cả người Vạn Bảo Lâu đều sợ ngây người, sau đó nhao nhao rút binh khí ra xúm lại, ra tay cùng rảo bước tiến lên bước chân chỉnh tề như một, khí thế lập tức ngưng tụ, áp khí cường đại cuồn cuộn mà lên, tuyệt đối là một chi đội ngũ được huấn luyện cực kỳ đáng sợ.
Mạc Tiểu Xuyên khinh miệt nhìn thoáng qua bốn phía, khẽ nói:
- Đám cặn bã này có thể làm được gì? Hai vị muốn bọn hắn cũng cùng nát trứng với các ngươi sao?
Lệ Phi Vũ kinh hãi không thôi, ở trong thành Vũ Phong Lý Vân Tiêu bằng vào lực lượng Mạc Tiểu Xuyên có thể hung hăng càn quấy, nhưng bây giờ là Tống Nguyệt Dương Thành, hơn nữa tu vị Thất trường lão tuyệt đối áp chế hai người bọn họ nhưng vẫn hung hăng càn quấy như thế, hắn rốt cục dựa vào thứ gì?
Nhâm Quang Nhiễm cũng quăng tới cho Lệ Phi Vũ vẻ hỏi thăm, Lệ Phi Vũ chỉ cảm thấy có chút đâm lao phải theo lao, nếu trở mặt động thủ, có trời mới biết sẽ dẫn xuất ra phiền toái lớn gì.