Lý Vân Tiêu cũng cười, chỉ thản nhiên nói:
- Giết gà sao lại dùng đao mổ trâu, ngươi quá lười rồi.
Mạc Tiểu Xuyên lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, tưa hồ sợ biểu hiện của mình khiến sư phó bất mãn. Ý của Lý Vân Tiêu cũng không phê bình, cũng đã là khen ngợi tốt nhất rồi. Về phần nói hắn quá lười là ý nói hắn có thể triền đấu đánh bại đối phương, nhưng lại không dây dưa, trực tiếp xuất kiếm diệt sát đối phương.
- Đây không phải là sợ hắn chậm trễ thời gian mọi người sao, ha ha.
Mọi người nghe tiếng cười của hắn, lại không một ai cười nổi, thân thể cứng ngắc bắt đầu có thể cử động lại một chút rồi.
Một gã Cửu Thiên Võ Đế, vài phần chung trước còn hung hăng càn quấy vô biên, ở Bắc Vực coi như cũng có chút danh tiếng, cứ như vậy vừa rồi mặt được một lát đã bị chém cho tan thành mây khói rồi...
Ngoại trừ Lý Vân Tiêu và chính hắn ra, mặc cho ai cũng không cười nổi cả.
- Đi thôi, trì hoãn không ít thời gian rồi, cũng chỉ còn lại bảy ngày, sợ rằng tiểu ny tử kia đã sớm nóng lòng không yên rồi.
Lý Vân Tiêu nghĩ đến bộ dáng vội vàng xao động của Đinh Linh Nhi, hắn nhịn không được cười rộ lên.
- Tiểu ny tử? Chính là sư..., ah, là Lý phu nhân sao?
Mạc Tiểu Xuyên con mắt sáng ngời, bắt đầu nhiều chuyện.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Đi liền biết, ngươi rất có khả năng sẽ gặp lại một vị cố nhân đấy.
Mạc Tiểu Xuyên trong nội tâm khẽ động, đại hỉ nói:
- Chẳng lẽ là...
Lý Vân Tiêu gật đầu cười nói:
- Nếu hắn đã biết hành tung của ta, rất có thể đã ở Tống Nguyệt Dương Thành rồi, đi thôi.
Hắn vừa sải bước vào trong trận pháp, Mạc Tiểu Xuyên liền theo sát phía sau.
Lệ Phi Vũ sau khi hồi thần lại, cũng thong dong đi vào trận pháp.
- Đại ca, như vậy sau khi từ biệt, nếu có rãnh thì hãy đến Thánh Vực tìm ta, huynh đệ chúng ta lại tụ họp.
Mạc Hoa Nguyên trong nội tâm không đành lòng, thậm chí có cảm giác muốn rơi lệ.
Mạc Tiểu Xuyên cười mắng:
- Đừng lèo bèo, ngươi chính là đại sư Thuật Luyện bát giai được vạn người kính ngưỡng đấy, nếu khóc, ta cũng không chịu nổi đâu.
Dương Bình vội vàng lấy ra đại lượng nguyên thạch chồng chất trên trận pháp, nói:
- Hoan nghênh chư vị lần sau lại đến thành Vũ Phong
Lý Vân Tiêu mỉm cười, trong tay linh quyết lật qua lật lại, đại lượng nguyên thạch lập tức hóa thành tro phi, linh khí thoáng cái đã bị hút vào trận pháp bên trong, toàn bộ đại trận vận chuyển lại.
Sau đó ba người liền cảm nhận được lực xé rách cực lớn, thân thể đã không còn trong thành Vũ Phong nữa, cảm nhận được bốn phía không ngừng vọt tới các loại lực lượng trùng kích lấy thân thể thậm chí linh thức, đây là chuyện tất nhiên phải có trong lúc truyền tống cự ly xa, may mắn ba người cũng không phải loại bình thường, toàn bộ đều không để trong lòng.
Rất nhanh, trong bóng đêm đen kịt, phía trước hiện ra chút ánh sáng, sau đó không ngừng phóng lớn, đợi đến lúc bao trùm lấy thì ba người đã đặt mình ở ngoài hư không, trong mơ hồ liền có thanh âm truyền đến.
- Lại có người truyền tống đến, mau xem thử có không?
- Aizz, hôm nay đã là ngày thứ mười ba rồi, đoán chừng không có cách nào rồi.
- Sốc lại tinh thần đi, ngươi không thấy sắc mặt đội trượng đại nhân ngày càng không tốt sao, chớ chọc thêm chuyện nữa.
- Đội trưởng nhất định đưa mặt chịu mắng, nhưng thứ này không phải chúng ta có thể quyết định được. Nói không chừng Lệ Phi Vũ đại nhân giờ phút này đang thoải mái bên người một đống cô nương xinh đẹp cũng nên.
- Làm sao có thể, hiện giờ là lúc nào, Lệ Phi Vũ đại nhân tuyệt đối sẽ biết chừng mực, có lẽ đã xảy ra chuyện rồi.
Sau khi ba người xuất hiện bên ngoài hư không, cũng không có cảm giác mê muội, vững vàng thỏa thỏa xuất hiện trong một phương khônggian. Bốn phía vậy mà đều là các võ giả đang mặc áo giáp đao kiếm, hào khí nghiêm khắc và khẩn trương, trên mặt mỗi người đều lộ vẻ băng lãnh.
- Ồ, chuyện gì xảy ra? Nơi này không phải Tống Nguyệt Dương Thành sao?
Lý Vân Tiêu cổ quái nói:
- Một tòa thành trì rất tản mạn, rất hòa khí, sao lại biến thành mỗi người đều giương cung bạt kiếm như thế chứ?
- À?
Đạo thanh âm lúc trước kinh hô lên, đại hỉ kêu lên:
- Lệ, Lệ Phi Vũ đại nhân là Lệ Phi Vũ đại nhân, ngài rốt cục trở về rồi.
Tất cả võ giả vũ trang chung quanh đều thoáng cái trở nên khẩn trương, mỗi người đều vui mừng, tựa hồ như đã hoàn thành xong nhiệm vụ vậy.
- Nhâm đại nhân, Nhâm đại nhân, Lệ Phi Vũ đại nhân trở về rồi
Người lúc trước vội vàng chạy ra ngoài hô to lên.
Lý Vân Tiêu nghiền ngẫm cười nói:
- Lệ huynh, nhờ phúc của ngươi, lại có nhiều người như vậy tới đón tiếp chúng ta, thật là rạng rỡ rồi.
Lệ Phi Vũ lúng túng nói:
- Khiến Vân thiếu chê cười. Những người này tất nhiên cho rằng ta không biết nặng nhẹ, chuyện lớn như vậy cũng không quay về, sợ rằng đang rất lo lắng đấy.
Hắn có chút tức giận quát:
- Ai là người chủ sự, lại biến điểm rơi truyền tống làm ra thế này, không sợ người thiên hạ chê cười sao?
Tống Nguyệt Dương Thành có tất cả bốn tòa khóa vực truyền tống đại trận, đồng thời cũng có bốn điểm rơi truyền tống, nơi này tất cả đều là người Vạn Bảo Lâu vây quanh, sợ rằng ba nơi khác cũng không ngoại lệ.
Mạc Tiểu Xuyên cười khẩy nói:
- Chê cười? Sao lại chê cười chứ, khí phách như vậy, hẳn là khiến người thiên hạ run rẩy mới đúng a?
Lệ Phi Vũ trên trán mồ hôi lạnh đầm đìa, hai mắt cơ hồ muốn phun ra lửa. Tuy rằng Vạn Bảo Lâu đứng đầu Thương Minh nhưng làm ra hành vi như vậy sợ rằng cũng bị không ít người nhắm vào a.
- Phi Vũ, ngươi rốt cục trở về rồi, gấp rút chết ta rồi.
Một đạo thanh âm to truyền đến, thậm chí còn chưa thấy hào quang, một gã lão giả đã xuất hiện ở trước mặt ba người rồi.
Lão giả cẩm y ngọc bào, vẻ mặt hưng phấn, giống như không thấy Lý Vân Tiêu và Mạc Tiểu Xuyên mà trực tiếp cười lớn giữ chặt lấy tay Lệ Phi Vũ, cao giọng cười nói:
- Ha ha, hoàn hảo không tổn hao gì, ta sự sợ ngươi đã xảy ra chuyện gì, khiến mấy lão già chúng ta gấp chết rồi, nhanh đi về, để phó lâu chủ đại nhân cũng được yên lòng.
- Nhậm lão.
Lệ Phi Vũ vung cánh tay lão giả kia ra, cười khổ nói:
- Ngài sao lại làm ra trận thế lớn như thế, tất cả mọi người đều đang chê cười chúng ta đấy.
Nhậm lão ngẩng đầu ưỡn ngực, đương nhiên nói:
- Chê cười? Ai dám chê cười, Tống Nguyệt Dương Thành là do chúng ta định đoạt, nếu có người dám chê cười, vậy thì bảo bọn hắn xéo đi.
- Khí phách, khí phách.
Lý Vân Tiêu vỗ tay cười nói.
Lệ Phi Vũ một hồi im lặng, vội giới thiệu nói:
- Vị này chính là Thất trường lão Nhâm Quang Nhiễm của tệ phái. Hai vị này là hảo hữu ta kết bạn trên đường, Vân thiếu và, và, bằng hữu của hắn.
Hắn cũng không biết tính danh Mạc Tiểu Xuyên, chỉ đành giới thiệu như vậy, nói:
- Nếu không có bọn hắn tương trợ, ta sợ rằng còn bị vây ở thành Vũ Phong, thịnh hội lần này thật sự không thể nào tham gia được rồi.