Thương tựa hồ có cảm giác, ngẩng đầu lên đôi mặt, cười khổ một tiếng, nói:
- Ta cuối cùng đã thất bại. Vài vạn năm trước, cũng giống như hiện giờ, ta cứ như vậy ngồi tu luyện dưới thân thể ngươi, một ngày qua ngày. Không thể tưởng được vài vạn năm sau, vậy mà cũng là quang cảnh này.
Đồng tử tiểu Thanh bỗng nhiên mở lớn, hiện lên vẻ không biết giải quyết thế nào.
Nội tâm của hắn bị những lời này của Thương xúc động rồi, kỳ thật sau khi hóa hình ra, liên hệ giữa hắn và bản thể cũng dần yếu đi, hắn đã không phải là Vạn Cổ Trường Thanh Thụ nữa rồi, hắn chỉ là tiểu Thanh có được tất cả trí nhớ của Vạn Cổ Trường Thanh Thụ, Trong đầu hiện lên từng tràng cảnh, trong vô số năm tháng nơi này, hắn đã thấy qua biết bao nhiêu thương hải tang điền, cuối cùng mới đạt được tánh mạng hoàn toàn mới.
- Thắng thì đã sao, bại thì đã sao?
Tiểu Thanh đột nhiên nói ra một câu không hiểu thấu như vậy, nhìn bản thể thần thụ hoàng tàn khắp nơi, trên mặt lộ vẻ cô đơn vô biên, giống như thoáng cái đã không còn hứng thú với điều gì nữa, không còn còn nửa phần muốn giết chóc nữa.
- Nhân sinh như vụ cũng như mộng, duyênn sinh duyênn diệt còn tự tại. Ta về sau rốt cuộc không cần bị bản thể ước chế nữa, thiên hạ này to lớn, mặc ta bay lượn.
Giờ khắc này, trong lòng của hắn một mảnh rộng mở trong sáng, tất cả lo lắng đều bị quét sạch, trước mắt lộ vẻ tinh không vạn lí. Một loại cảm giác kỳ dị biến hóa trên người hắn, màu xanh nhạt trên người dần dần trở nên thâm trầm..., một loại quy tắc chi ý bắt đầu khởi động trong người, giống như đã nhận được lực lượng lớn lao nào đó.
Trên mặt Thương khẽ đổi, cười nói:
- Chúc mừng tiểu Thanh, ngươi đã bước chân vào đại môn cuối cùng của võ đạo rồi!
- Đế cảnh sao?
Tiểu Thanh không thể tưởng tượng nổi nhìn thân thể của mình, từng đạo lực lượng quy tắc lưu động trong người, mà trên lực lượng lôi điện cũng bắt đầu dần hiện ra Cửu Thiên Đế Khí màu vàng.
Hắn vốn biến hóa thân thể, là tồn tại giống như linh hồn vậy, có năng lượng tinh khiết nhất, câu thông với Thiên Địa dễ dàng hơn so với nhân loại hoặc là Yêu tộc rất nhiều, lúc tiến giai Đế cảnh cũng khác với mọi người. Hắn chỉ cảm giác hình thể mình so với trước kia chân thật hơn nhiều, hơn nữa loại lực lượng này cực kỳ mạnh mẽ, tựa hồ giơ tay nhấc chân liền có thể câu thông Thiên Địa, thi triển ra uy năng vô hạn!
Thương cười có chút khó coi và miễn cưỡng, nhưng trong đó cũng toát ra chân tình thích ý, nói:
- Mỗi người đều có võ đạo của mình, chỉ cần tìm được con đường thuộc về mình liền có thể đi thông đạo đại môn cuối cùng kia.
Hắn nao nao, nhìn qua Hác Liên Thiểu Hoàng ở xa vẫn còn đang đau khổ tranh đấu, lắc đầu nói:
- Hắn chậm chạp không thể tiến vào đại môn của mình, cho nên vẫn kém một chút như vậy, thành bại khó liệu.
- Tiểu Thanh, chúc mừng ngươi rốt cục tiến giai Cửu Thiên cảnh rồi!
Một thanh âm nặng nề truyền đến, thân thể Thử Hoàng hiện ra nói:
- Hi vọng ngươi giúp ta cứu ra ngũ đại Thử Vương!
Từ khi trốn ra khỏi không gian phong ấn, Thử Hoàng liền một mực tiềm phục trong thần thụ, một bên khôi phục lực lượng của mình một bên nhìn chằm chằm vào hành động của Phong Ấp, chuẩn bị có động tác, giờ phút này thấy tiểu Thanh ngoài ý muốn đột phá, lập tức trực tiếp hiện thân khẩn cầu.
Tiểu Thanh cũng bị việc mình đột nhiên tiến giai dọa cho hoảng sợ, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, nói:
- Yên tâm đi, ta nhất định giúp ngươi cứu ra Thử Vương. Chỉ có điều bản thế ta hư hao, rốt cuộc không cách nào cung cấp đầy đủ linh khí cho tử tôn ngươi hấp thu được nữa. Sau này ở trên Yêu Nguyên cuộc sống của ngươi sợ rằng không được thoải mái như vậy nữa rồi.
Thử Hoàng đại hỉ, nói:
- Đa tạ! Chuyện sau này tự ta sẽ nghĩ cách!
Tiểu Thanh nhẹ gật đầu, nói:
- Bất quá trước khi giúp ngươi, ta còn phải làm xong một chuyện đã.
Hai chân hắn nhẹ nhàng rời khỏi nhánh cây, lơ lửng trên trời áo, trong tay kháp mấy đạo bí quyết ấn, bắt đầu biểu hiện ra ra một bộ thủ pháp tinh diệu, không ngừng đánh vào trong bản thể thần thụ, trong miệng cũng mặc niệm lấy gì đó.
Bản thể thần thụ dưới sự ảnh hưởng của hắn, tựa hồ đã thiêu đốt toàn bộ tánh mạng tinh nguyên, trong giây lát bộc phát ra lực lượng cường đại, phi tốc sinh trưởng, toàn bộ bầu trời lập tức bị cổ lực lượng cường đại kia trực tiếp xuyên phá một lỗ thủng lớn, bầu trời vốn vô cùng nắng ráo sáng sủa lập tức liền bị một mảnh hắc ám buông xuống, Ngân Hà lưu chuyển, sao lốm đốm đầy trời.
Tất cả mọi người trong lòng chấn động, đột nhiên nhìn lên bầu trời, đột nhiên phát hiện mình vậy mà lại cách thiên mạc gần như thế, giống như ngôi sao trăng sáng ở gần ngay bên người vậy.
Vũ và Dực đều đình chỉ cướp lấy thần mộc, rất nhanh đáp xuống bên cạnh Thương, cùng khiếp sợ nhìn lên trời.
Thương thì thào lẩm bẩm:
- Đây cũng là thông đạo đi thông Thái Cổ chi địa sao? Nghe đồn Vạn Cổ Trường Thanh Thụ chính là chỗ cách ngôi sao gần nhất, quả nhiên không sai. Chỉ là mở ra tinh không chi lộ...
- Đúng vậy, mở ra tinh không chi lộ cần hao phí đại lượng tinh nguyên của ta. Trong vô số năm tháng, tổng cộng chỉ mở ra mười một lần, mỗi lần đều bị cường giả tuyệt đại cưỡng ép mở ra. Chỉ có lần này là ta tự mình mở ra, bởi vì ta thiếu nợ hắn một mạng!
Ánh mắt tiểu Thanh nhìn qua, rơi vào trên người Lý Vân Tiêu ở bên dưới, cao giọng nói:
- Lý Vân Tiêu, nhân tình ta thiếu nợ ngươi giờ trả lại cho ngươi. Đầu tinh không chi lộ này ta đã mở ra cho ngươi, tranh thủ thời gian lên đi, ta sợ rằng không cầm cự được lâu đâu.
Mà Lý Vân Tiêu ở bên dưới lại ngoảnh mặt làm ngơ, không chỉ không hề để tâm tới tiểu Thanh, mà dường như ngay cả sắc trời biến thành màu đen hắn cũng hoàn toàn không phát giác ra vậy.
thân thể Lý Vân Tiêu hơi có chút run rẩy, bởi vì hắn rốt cục thấy được một thân ảnh quen thuộc.
...
Hác Liên Thiểu Hoàng dưới sự áp chế của Trần Truyện Cửu đã đánh ra vô số quyền, mặc dù không có bất luận thời gian điều tức và suy nghĩ nào, nhưng lại cảm giác như trên quyền phong kia tựa hồ đã lĩnh ngộ ra gì đó, mỗi một quyền đều càng ngày càng thoải mái, càng ngày càng có lực, lực lượng toàn thân giống như không ngừng tăng lên vậy.
Dưới mấy quyền kình, liền trực tiếp chấn bay Trần Truyện Cửu, bốn phía bắt đầu hiện ra ý cảnh võ đạo, dĩ nhiên lại muốn trực tiếp đột phá!
- Không tốt!
Hai đạo thanh âm đồng thời sợ hãi kêu lên, ngoại trừ Trần Truyện Cửu ra, còn một người chính là Phong Ấp.
Hắn cũng bất chấp mọi thứ rồi, Ngũ Hành Ngự Thú Hoàn trực tiếp bay ra, ép tới trên người Hác Liên Thiểu Hoàng. Hắn như thế nào cũng không nghĩ ra, dưới loại tình huống này đối phương còn có thể đột phá áp lực, trực tiếp vượt qua một đại cảnh giới tấn cấp Võ Đế.
"Oanh! "
Ngũ Hành Ngự Thú Hoàn đánh lên một đạo quang mang ở quanh thân Hác Liên Thiểu Hoàng, bị ngăn trở không cách nào đè xuống được nữa.