Lý Vân Tiêu ôm lòng nếm thử, đánh ra mấy cái pháp quyết giống như lần đầu sử dụng, tế lên đại đỉnh, Thần Dịch Lực vừa mới khôi phục một chút đã lần nữa bị rút sạch không còn.
Sơn Hà Đỉnh bị bí quyết ấn đánh ra tiếng chấn vang, từ trong tay Lý Vân Tiêu bay ra ngoài, vòng quanh không ngừng xoay tròn ở cao thấp thần thụ, sau đó trên thân đỉnh tán ra Nhân Uân Tử Khí, hóa thành cửu thải chi sắc, tản mát ra ngoài.
Cửu thải chi quang kia vô cùng có linh tính, chiếu xạ lên thân thần thụ, tựa hồ xuyên thấu qua, từ bên trong hào quang truyền đến tiếng "Ồ ồ", một mảnh cành lá cây bị chiếu rọi kia dần tràn ra nguyên một đám ánh sáng màu xanh, không ngừng từ trong thân cây tràn ra, bay vào trong Sơn Hà Đỉnh.
Ban đầu tốc độ tách ra còn thập phần chậm chạp, tựa hồ như cảm thấy hợp khẩu vị vậy, cửu sắc quang mang không ngừng đại thịnh..., sau đó như mọc thành phiến bong bóng không ngừng tuôn ra, nhanh chóng bị hấp thu vào.
Lần này Sơn Hà Đỉnh hấp thu, lập tức hội tụ đại lượng tinh nguyên Thần thụ đến phụ cận tử đỉnh, đại thụ vào thời khắc này sinh trưởng thập phần chậm chạp.
- Quả nhiên có thể!
Lý Vân Tiêu mừng rỡ trong lòng, Sơn Hà Đỉnh đồng thời khi hấp thu tinh nguyên Thần thụ, trên thân đỉnh còn có đại lượng các loại chữ khắc thoáng hiện, trên từng chữ đều có quy tắc ngưng tụ, mang đến cho người cảm giác thập phần cường đại, so với bất luận khi nào đều lộ ra có linh tính hơn rất nhiều.
- Con em ngươi, có ăn ngon thì sống lại, bình thường lại cứ giả chết!
Lý Vân Tiêu miệng mắng vài câu, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng, vui thích đứng ở một bên nhìn xem.
Đột nhiên một đạo sát khí lạnh như băng phá không tới, không khí phát ra tiếng rít chói tai.
Vũ đầy vẻ giận dữ quét ngang ra một kiếm, cả giận nói:
- Thì ra là ngươi đang làm trò quỷ! Trong toàn bộ thần thụ, tinh nguyên xói mòn cực lớn, lập tức mau ngừng đại đỉnh này lại cho ta!
Dưới kiếm quang, sắc mặt Lý Vân Tiêu bị chiếu rọi chớp động hàn quang, kiếm mang kia hắn vốn có thể né tránh, nhưng nếu hắn tránh đi thì trạng thái của Sơn Hà Đỉnh tất nhiên sẽ bị đối phương phá hoại, mắt thấy đại lượng tinh nguyên Thần thụ bị mình cướp lấy, ngừng một giây đồng hồ cũng là một tổn thất lớn!
Trong lòng của hắn quét ngang, trực tiếp đánh ra Hoàng Triêu Chung, ngạnh kháng Hạo Thiên Kiếm Quyết của Vũ!
"Đ-A-N-G... G! "
Kiếm quang chém lên thân chuông, chuông lớn rung động lắc lư một thoáng liền phản chấn về. Mà sóng âm do hai kiện huyền khí chạm vào nhau lan ra, hóa thành từng đạo công kích lăng lệ ác liệt xông tới Vũ.
Cơ bắp toàn thân Lý Vân Tiê nổi lên, vận chuyển Bá thể đến đỉnh phong, đánh ram một chưởng, đỡ được lực phản chấn từ thân chung. Sau đó trong tay kết ấn, giơ Hoàng Triêu Chung lên đỉnh đầu, không ngừng xoay tròn. Chính hắn lại bắt đầu dung hợp linh hồn Yêu Long, thân thể bắt đầu sinh ra Long Lân, trở nên yêu dị.
Lý Vân Tiêu thoáng cái liền điểu chỉnh trạng thái đến đỉnh phong, tùy thời chuẩn bị ứng chiến. Hắn tự nhận không phải đối thủ của Vũ, nhưng chỉ cần kiên trì thêm vài hơi, Sơn Hà Đỉnh hấp thụ nhiều thêm chút tinh nguyên, vậy thì chỗ tốt đạt được cũng khó mà đánh giá.
- Vũ, ta đến giúp ngươi, trước hết giết tiểu tử này đã!
Không trung lóe lên hào quang, thân ảnh Dực cũng bỗng nhiên hiển hiện, thập chỉ kiếm chém ra không gian rậm rạp chằng chịt bao phủ xuống, muốn cắt đứt Lý Vân Tiêu thành từng mảnh.
Lý Vân Tiêu khẽ biến sắc, Ma Thiên Khải vẫn còn ở trên người Diệp Phàm, Chí Cường Bá Thể của hắn cũng không dám ngạnh kháng loại công kích này, vội vàng đánh pháp quyết vào trong Hoàng Triêu Chung, khiến hình thển ó biến lớn mấy lần trực tiếp bay lên cao chụp xuóng, bảo hộ hắn vào trong.
"Đùng đùng"
Thân chung bị vô trảm kích đánh vào phát ra từng tiếng ầm vang, Lý Vân Tiêu ở trong Cổ Chung càng bị âm thanh kích thích, cảm thấy hai lỗ tai như muốn nổ bung ra, vội vàng dùng thần thức chặt đứt thính giác.
- Nơi này ta đủ ứng phó rồi, ngươi vẫn nên nhanh chóng tận lực đi cướp lấy thần thụ đi!
Vũ quát lui Dực, một tay ngắt lấy pháp ấn cổ quái, một đạo tinh thần lực rất mạnh từ trên người bắn ra ập tới Sơn Hà Đỉnh kia. Đỉnh kia chính là cấp bậc thánh khí, hắn không dám tùy tiện công kích, đành phải dùng tinh thần lực ngăn chặn sự vận chuyển của nó.
Lần này quả nhiên hữu hiệu, cửu thải hào quang dươi sự can thiệp từ tinh thần lực của hắn cũng bắt đầu trở nên ảm đạm.
- Như vậy cũng được?
Vũ vui mừng quá đỗi, thì thào lẩm bẩm:
- Xem ra khống chế của tiểu tử kia đối với thánh khí này thập phần yếu ớt, ta thử xem có thể thu được nó không!
Trong lòng của hắn hiện lên ý niệm khiến chính hắn cũng không tưởng nổi này, liên tục đánh ra mấy đạo bí pháp quyết ấn Yêu tộc, đánh vào trên Sơn Hà Đỉnh, Sơn Hà Đỉnh tựa hồ cũng không cự tuyệt, cũng không có bất kỳ hiện tượng chống lại nào cả, cái này càng khiến Vũ Hân vui mừng không thôi, đẩy nhanh thêm việc thi pháp..
Lý Vân Tiêu ở trong Hoàng Triêu Chung đột nhiên cả kinh, cảm giác được đạo thần niệm liên hệ giữa mình và Sơn Hà Đỉnh bị một cổ lực lượng cường đại cưỡng ép chặt đứt. Hắn đột nhiên biến sắc, lập tức thu Hoàng Triêu Chung xuất hiện ở bên ngoài, kinh hãi chạy vội về phía Sơn Hà Đỉnh.
- Muốn lấy tử đỉnh của ta, ai cho phép ngươi làm vậy hả?
Lý Vân Tiêu chỉ cảm thấy đạo liên hệ kia ngày càng yếu đi, dưới cơn hoảng hốt cũng bất chấp hấp thu tinh nguyên Thần thụ nữa, nếu mất đi Sơn Hà Đỉnh thì quả thật qặp quỷ rồi. Hắn đột nhiên hai tay kết xuất Minh Vương Ấn, ba khoa đẩu văn kim sắc hiển hiện ở bốn phía ấn quyết, hung hăng vỗ xuống tử đỉnh.
"Ầm ầm! "
Tử đỉnh bị ấn quyết kia chấn xuống, lập tức ánh sáng phát ra rực rỡ, bốn phía huyễn hóa ra một mảnh không gian lưu ly, tinh thần Vũ điều khiển tất cả lập lức liền bị cắt đứt.
Lý Vân Tiêu trong nội tâm nhẹ thở ra, trong mắt tuôn ra một mảnh sát ý, hai tay không ngừng đánh lên đại đỉnh, thôi động đỉnh thân áp tới phía Vũ, không gian lưu ly kia cũng đột nhiên biến lớn, bắt đầu đè ép tất cả bốn phía.
Vũ biến sắc, ngay khi tinh thần lực bị chặt đứt, thầm nghĩ một tiếng đáng tiếc, giờ phút này thấy thế giới lưu ly kia nghiền áp tới mình, hoảng sợ vội vàng tản tinh thần lực ra, lập tức thuấn di đi.
Thế giới lưu ly kia chính là tồn tại có thể chống lại hải dương màu vàng của Nặc Á chi chu, hắn cũng không có can đảm dám đi chống lại.
- Ta xem ngươi trốn nơi nào.
Lý Vân Tiêu xanh mặt, thôi động thế giới lưu ly đuổi theo Vũ.
Thần thụ đã cao tới ngàn trượng, rộng cũng không biết mấy phần, Lý Vân Tiêu thôi động Sơn Hà Đỉnh tốc độ có hạn, hơn nữa sau mấy hơi đã cảm thấy hồn lực hao phí không còn, đã không thể duy trì được nữa, mà Vũ tiên sinh cũng không còn thấy bóng dáng đâu nữa rồi.
...
Giờ phút này trên người tiểu Thanh đột nhiên lóe lên lôi điện, nguyên khí bị phong ấn trong cơ thể rốt cục hoàn toàn cởi bỏ, ánh mắt của hắn lóe lên vẻ ngoan lệ, xuyên qua tầng tầng cành lá rậm rạp, dừng lại trên người Thương, thần tình trên mặt biến hóa bất định.