- Ah ah!!
Uyên tức giận kêu to, nói:
- Lý Vân Tiêu là ta tận mắt nhìn thấy, cũng nghe hắn nói, hắn thừa nhận hại Tam ca, chẳng lẽ các ngươi không tin ta?
Mang nói xong, lại bị Sí ngăn lại, Sí nói:
- Nơi đây có lực lượng thiên phượng rất mạnh, thật sự có cường giả chiến đấu một hồi. Lão Lục nói vẫn có độ tin cậy nhất định. Không quản chân tướng như thế nào, chúng ta tìm ra người này rồi nói sau.
Kính cũng nói:
- Tứ ca nói đúng. Chúng ta nên tìm ra đám người này, nếu như hắn là hung thủ tổn thương Tam ca, tuyệt đối không tha. Nhưng nếu như không phải...
Hắn lạnh lùng lườm Dận Vũ, cười lạnh nói:
- Cũng không thể làm tay chân cho người khác.
Dận Vũ giận tím mặt, hừ lạnh không nói.
- Việc này không chậm trễ, chúng ta tìm thôi.
Sí nói xong, ba người hóa thành ba đạo hào quang, biến mất không thấy gì nữa.
Xa xa có hơn mười đạo khí tức cường đại, chính là Chân Linh đuổi tới đây, lập tức đuổi theo ba người.
Dận Vũ nhìn bóng lưng bọn chúng biến mất, sắc mặt lập tức âm trầm.
Uyên vẫn còn hùng hùng hổ hổ nói ra:
- Ba vị ca ca này đầu óc bị độc thủy rót vào, triệt để hồ đồ không rõ! Phụ vương, chúng ta cũng đuổi theo tìm bọn chúng đi.
Dận Vũ nói:
- Không vội. Bọn chúng động hơn chúng ta, xác suất tìm được Lý Vân Tiêu càng lớn, cứ để bọn chúng tìm đi. Chúng ta đi tìm Chân Linh còn sót lại, thu cho mình dùng, trước mở rộng thực lực của chính mình, đây mới là thượng sách.
Uyên sững sờ, lập tức gật đầu nói:
- Tốt! Tất cả dùng phụ vương làm chủ!
Trước kia thật vất vả gom được vài đầu Chân Linh, trong giao thủ vừa rồi bị khí kình bọn họ đánh tan hơn phân nửa, chỉ còn lại ba con, cũng đều bị thương.
Mấy người phân biệt bay ngược hướng đám người Sí tìm kiếm.
Dám người Lý Vân Tiêu vừa thoát đi không bao lâu, phát hiện Dận Vũ cũng không có truy kích, lúc này dừng lại.
Lý Vân Tiêu nói:
- Vạn linh chi địa xem ra là viễn cổ long vực, chẳng biết tại sao lại biến thành như thế này. Trong đây sợ rằng có Chân Linh đáng sợ tồn tại, chúng ta tận khả năng không nên xung đột với chúng, tất cả dùng bắt Chân Linh, đào móc thi hài làm chủ.
Bắc Quyến Nam nói:
- Đúng vậy, tận lực ít gây thù, lớn mạnh chính mình, đây là thượng sách. Nhưng không biết pháp thân Tù đang ở đâu.
Lý Vân Tiêu nói:
- Căn cứ Ngọc công tử suy đoán, hơn phân nửa đang ở trong vạn linh chi địa. Chỉ là không biết phát sinh chuyện gì, ta hoàn toàn không cảm ứng được cá sấu.
Khúc Hồng Nhan nói:
- Bản thân Tù thiếu linh trí, chỉ cần cá sấu không làm ra chuyện chọc giận hắn, không đến mức ra tay, càng không sợ hắn cái gì.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Chậm rãi tìm thôi, chỉ cần tìm trong vạn linh chi địa sẽ phát hiện manh mối.
Mấy người tiếp tục dò xét chung quanh, rất nhanh lại phát hiện một cỗ thi hài, nó nằm trong rừng.
Thời điểm đang định thu thập, đột nhiên sắc mặt Lý Vân Tiêu biến hóa, quay đầu nhìn ra xa, ngưng trọng nói:
- Có vài đạo khí tức cường hãn tới gần.
Phi Nghê cũng cả kinh nói:
- Ta cũng cảm ứng được, hình như là... Tạo Hóa Cảnh!
Những người còn lại kinh hãi, Bắc Quyến Nam cau mày nói:
- Tại sao có nhiều Tạo Hóa Cảnh như vậy? Năm đó trong cuộc chiến đồ ma, đã dốc toàn lực mà chiến, cũng không còn lại bao nhiêu cả.
Phi Nghê nhìn chằm chằm vào phương xa, nói:
- Ta cảm ứng được có long khí cường đại. Phải biết rằng vào thời điểm thượng cổ, Chân Linh tung hoành thiên hạ, so với Nhân tộc mười vạn năm trước còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Bắc Quyến Nam nói:
- Chẳng lẽ chúng trốn chiến?
Đầu óc Lý Vân Tiêu tính toán thật nhanh, rất nhanh liền quyết định chủ ý, nói:
- Tạm thời không né không chiến, xem ai tới dây. Dù sao Tạo Hóa Cảnh thiên hạ hãn hữu, mỗi người đều đáng tôn trọng. Nếu có mâu thuẫn thì sớm hóa giải thôi.
Bắc Quyến Nam gật đầu nói:
- Đúng thế! Nếu những người này có thể làm việc cho chúng ta, cho dù là Ma Chủ, cũng có lực chống lại!
Hắn nghĩ đến điểm này, lập tức hai mắt tỏa sáng.
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
- Đừng nghĩ quá tốt như vậy. Nếu ta không có đoán sai, mấy cường giả Tạo Hóa Cảnh này là người Dận Vũ tìm tới giết ta. Hơn nữa Tạo Hóa Cảnh không ai không phải bá chủ thiên hạ, trong thời đại không có Giới Vương càng thống lĩnh thiên hạ, mặc dù không làm khó dễ chúng ta, cũng sẽ không dễ dàng nghe lời chúng ta đâu.
Bắc Quyến Nam nói:
- Vậy còn chưa hẳn. Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách. Mươi vạn năm trước Nhân tộc cũng không phải thùng sắt, bốn vực vương làm theo ý mình, thiên hạ tán loạn. Cũng vào thời điểm Ma tộc xâm lấn mới đoàn kết nhất trí, cùng đối kháng kẻ địch.
Lý Vân Tiêu thở dài:
- Chỉ mong thế, nhưng ta không có lạc quan như ngươi.
Mấy người nói vài câu, ba đạo long quang cường đại xuất hiện trước mặt đám người Lý Vân Tiêu.
Ba đạo sát khí lăng lệ áp bách tới, hóa thành hào quang thực chất bao phủ nơi đây.
Lý Vân Tiêu phiền muộn nói:
- Quả nhiên là lai giả bất thiện ah.
Sí nhìn chung quanh, đôi mắt nóng rực như thiêu đốt.
Nhưng trong đám người chỉ có sắc mặt Cảnh Thất đại biến, nhịn không được lui vài bước, dường như vừa bị nội thương. Mấy người còn lại đều bình tĩnh tự nhiên, ánh mắt bình thản.
Sí nhìn qua, nhưng sâu trong mắt mang theo kinh hãi. Nhưng cũng chỉ thoáng qua rồi biến mất, lạnh lùng nói:
- Ai là Lý Vân Tiêu?
Lý Vân Tiêu phiền muộn vỗ trán, cười khổ nói:
- Ta có nổi danh như vậy sao? Ngay cả Chân Linh thời đại thượng cổ cũng biết tên của ta?
- Thì ra ngươi chính là Lý Vân Tiêu!
Sí quát một tiếng, ba người sáu mắt đồng loạt nhìn hắn, giống như muốn cắt hắn ra rồi nhìn thấu hắn.
Mang lạnh lùng nói:
- Là ngươi đánh tan hồn phách Tam ca của ta?
Trong lòng Lý Vân Tiêu hơi cả kinh, dường như đoán được thân phận của những người này, lại nhức đầu, biết rõ chuyện khó có thể bỏ qua, lúc này kinh ngạc nói:
- Tam ca của ngươi là vị nào?
- Đáng chết!
Sí tức giận quát lên, nói:
- Tam ca của ta là được Long chi tử, tù!"
Sắc mặt đám người Phi Nghê biến hóa, tuy bọn họ cũng có suy đoán trong lòng, nhưng giờ phút này lại được chứng minh là đúng.
Lý Vân Tiêu ôm quyền nói:
- Thì ra là đệ đệ của Tù, nói như vậy, ba vị cũng là long tử? Là những Chân Linh lừng lẫy bài danh hàng đầu thời thượng cổ?
Sí tức giận quát:
- Ít lấy lòng! Nói thẳng, hồn phách của Tam ca ta có phải bị các ngươi đánh tan hay không? Chỉ cần trả lời là có hay không là được, đừng nói nhảm chuyện khác.
Lý Vân Tiêu suy nghĩ, nói:
- Không phải.
- Ân?
Ba người Sí sững sờ, bởi vì bọn họ đã nhận định Lý Vân Tiêu là hung thủ, hơn nữa dùng thân phận địa vị của đối thủ và tôn nghiêm cường giả, tuyệt đối sẽ không nói dối. Cho nên chỉ cần hắn thừa nhận là ra tay bắt người.
Nhưng Lý Vân Tiêu trả lời trực tiếp làm ba người bọn họ sững sờ.
Hiện tại đám Chân Linh tùy tùng ba người cũng tới, trong lúc nhất thời mấy chục Chân Linh cường đại bao vây bọn họ, ánh mắt đằng đằng sát khí.