Lý Vân Tiêu nhíu mày, nói:
- Tuy hồn phách Tù là ta đánh tan, nhưng nếu không có hung thủ là các ngươi, ta cũng không có khả năng thực hiện được. Còn nữa, ngươi có tâm giết Tù còn lớn hơn chúng ta đấy.
Dận Vũ nổi giận nói:
- Nói bậy! Tù chính là ái tử của bổn tọa, mặc dù giữa chúng ta có hiểu lầm, nhưng hổ dữ không ăn thịt con, huống chi là bổn tọa! Hôm nay mặc ngươi khua môi múa mép, đừng mơ tưởng thoát trách nhiệm!
Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:
- Ta không muốn đẩy đi, cũng không thoát trách nhiệm, ngược lại là ngươi, ngươi mang tất cả nước bẩn đổ lên người của ta, muốn từ chối trách nhiệm là ngươi mới đúng.
Tiểu Hồng nhìn Dận Vũ, lạnh lùng nói:
- Nói nhảm với hắn làm gì, chúng ta liên thủ giết hắn là được.
Bắc Quyến Nam nhíu mày, nói:
- Hắn mang tất cả nước bẩn giội lên đầu chúng ta, như vậy mới mới có thể bàn giao với đồng bạn của hắn, vừa rồi là con hắn chạy đi, hơn phân nửa là tìm viện binh. Còn cần lấy cớ chúng ta đánh tan hồn phách Tù, cứu binh hơn phân nửa là đồng bạn của Tù.
Lý Vân Tiêu nhìn hướng Uyên rời đi, nói:
- Tên này làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy, thừa lúc cứu binh chưa tới, giết hắn trước nói sau.
Nói xong, ngón tay hắn bắn ra kiếm khí.
Những người còn lại đều là thế hệ quả quyết, Lý Vân Tiêu vừa dứt lời, đám người lập tức ra tay.
Mọi người kiêng kỵ duy nhất là Thủy Long cảnh giới Tạo Hóa Cảnh, Phi Nghê đi trước xuất hiện trước mặt Thủy Long, năm ngón tay hóa trảo đánh tới.
Lý Vân Tiêu trước khi ra tay đã truyền âm cho nàng, bảo nàng ngăn chặn Thủy Long, không yêu cầu thủ thắng, không thể ham chiến, chỉ cần ngăn chặn một thời gian là đủ, giết Dận Vũ là được.
Thủy Long giơ tay đánh tan phượng quang, ánh sáng đỏ khuếch tán ra.
Ánh sáng đỏ khuếch tán chung quanh, đám Chân Linh bên cạnh Thủy Long chưa kịp phản ứng, liền trực tiếp bị xung lực nghiền áp tan nát.
Thấy bên mình vừa ra tay đã lâm vào hạ phong, tròng mắt Dận Vũ muốn nứt ra, nổi giận nói:
- Đáng chết!
- Ngươi đang nhìn ở đâu?
Lý Vân Tiêu nói bên tai hắn, tim Dận Vũ đập mạnh, liền nhìn thấy kim quang đánh tới trước mặt.
Lý Vân Tiêu ba ấn hợp nhất, lăng không hóa long.
Không chỉ có như thế, Bắc Quyến Nam, Khúc Hồng Nhan cũng thủ vững phương vị của mình, công kích từ hướng khác.
- Chân long pháp thân, ngự!
Dận Vũ kinh hoảng, né tránh không kịp, hai tay đánh ra mấy đạo long phù. Thân thể hóa long, lân phiến màu xanh bao phủ thân thể.
Đồng thời hắn bấm niệm pháp quyết, miệng phun long ngữ tối nghĩa.
Oanh!
Oanh!
"..."
Mấy đạo công kích đánh lên long vực, thân thể hắn chấn động, miệng phun máu tươi.
Lý Vân Tiêu biến hóa ấn quyết trong tay, cánh tay hóa thành tử lôi, giống như cây đao sắc bén cắt vào long vực, lôi quang ăn mòn lĩnh vực.
Nội tâm Dận Vũ hoảng hốt, bị đám người vây công, long vực và pháp thân của hắn không bị phá, nhưng lại bị tử lôi của Lý Vân Tiêu và tâm diễm của Tiểu Hồng trực tiếp cắt vào, ảnh hưởng tới bản thể của hắn.
- Long quyền, Vô Lượng Quang!
Nguy cơ trước mắt, Dận Vũ dốc sức liều mạng một kích, Vô Lượng Quang đánh tới làm tử lôi và tâm diễm dừng lại.
Ầm ầm!
Tiếng nổ mạnh vang lên, mấy đạo lực lượng quét qua tất cả, xé rách không gian.
Dận Vũ vận dụng chân long pháp thân, hào quang màu xanh lập lòe vài lần, hắn thoát ra ngoài mấy trăm trượng mới hiện thân.
Nhưng sắc mặt của hắn tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, hiển nhiên bị tổn thương nhất định.
Phi Nghê cùng Thủy Long giao thủ vài chiêu, thoáng nhìn Dận Vũ đào thoát, nội tâm ngạc nhiên, không tiếp tục quan tâm kẻ địch, xuất liên tục mấy chưởng sau đó lui ra sau.
- Xảy ra chuyện gì? Tại sao hắn lại tránh được công kích?
Phi Nghê lui đến bên cạnh đám người Lý Vân Tiêu, có chút khó tin hỏi.
Lý Vân Tiêu nói:
- Có cổ quái. Thực lực của hắn không thay đổi, nhưng thời điểm xuất chiêu thì lực lượng gia tăng vài lần.
Phi Nghê giật mình, nói:
- Ta hiểu rồi, nguyên nhân do đây là vạn linh chi địa.
- Vạn linh chi địa?
Tâm niệm Lý Vân Tiêu dò xét chung quanh, đột nhiên cả kinh nói:
- Ngươi vừa nói thế ta cũng cảm giác, vạn linh chi địa này tràn ngập long lực.
Phi Nghê gật đầu nói:
- Ta cảm xúc sâu hơn phu quân một tầng, Thủy Long cũng thế, ra tay có thể áp chế ta dễ dàng. Nếu là ta suy đoán không sai, nơi gọi là vạn linh chi địa chính là long vực.
- Long vực?
Sắc mặt đám người biến hóa, cảnh giác lên. Nếu bản thân bọn họ ở trong long vực, như vậy phải ước lượng thực lực phụ tử này vài lần.
- Quân tử không đứng dưới tường thấp, chúng ta đi.
Tâm niệm Lý Vân Tiêu thay đổi thật nhanh, lúc này quyết định rút lui. Hai người trước mặt khó đối phó, Uyên vừa đào tẩu là Tạo Hóa Cảnh, còn đi tìm viện binh, sợ rằng có phiền toái lớn.
Mấy người quyết định thật nhanh, trực tiếp hóa thành hào quang rời đi.
Dận Vũ khẩn trương, cơ hội tốt vây quét Lý Vân Tiêu xuất hiện, nếu để hắn trốn, trời cao biển rộng, lần sau còn có cơ hội này là quá khó khăn.
- Mơ tưởng rời đi, ngăn hắn lại.
Dận Vũ hét lớn một tiếng, chân ngã vương tướng chém ra, kiếm khí phá không đánh về phía Lý Vân Tiêu. Thủy Long cũng ra tay, cũng dùng chân long chi kiếm —— kiếp vượng vô thủy, chém thẳng vào Phi Nghê.
Hai người đồng thời ra tay, lập tức phá vỡ độn quang, kiếm khí xâm nhập vào.
- Muốn chết!
Sắc mặt Lý Vân Tiêu lạnh lẽo, hắn đánh ra hỏa chưởng. Lòng bàn tay có hư quang bắn ra, lập tức đánh kiếm khí xơ xác.
Phi Nghê đánh ra phượng quang áp chế kiếm khí. Đồng thời nàng bấm niệm pháp quyết, quát một tiếng, ngàn vạn hỏa điệp xuất hiện trên hư không
Dận Vũ vừa thấy, lập tức cảm nhận nguy hiểm, quát:
- Cẩn thận!
Bản thân hắn lập tức lui ra phía sau, biến thành bản thể.
Thủy Long ngâm vang, thân hình hóa long, thân thể bành trướng hơn mười lần, cái đuôi thật lớn như mái chèo.
Ầm ầm!
Tiếng nổ kinh thiên vang lên, chung quanh là biển lửa, trong phạm vi mấy ngàn trượng hóa thành chân không.
Cả thiên địa trắng sáng.
- Đáng chết! Để bọn chúng trốn đi.
Dận Vũ trợn mắt, hắn thấy rõ trước mặt không còn bóng dáng đám người Lý Vân Tiêu. Sắc mặt của hắn âm trầm bất định.
- Người đâu?
Hư không chấn động, mấy đạo thân ảnh xuất hiện, chính là Uyên, Sí, Kính, Mang bốn người, ở phương xa còn có khí tức cường đại xông tới.
Uyên Long tức giận nói:
- Lý Vân Tiêu chạy rồi?
Sắc mặt Dận Vũ trở nên bình tĩnh, thở dài một tiếng, nói:
- Ai, phụ vương vô năng, không thể lưu bọn chúng lại.
Uyên Long tức giận nói:
- Phụ vương đừng nóng vội, long vực này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn. Bọn chúng không có rời đi, chỉ cần còn trong long vực này sẽ bị chúng ta cảm ứng được.
Dận Vũ gật đầu nói:
- Ân, phải dựa vào các ngươi.
Uyên Long quay đầu lại nói:
- Mấy vị ca ca, các ngươi muốn khoanh tay đứng nhìn sao?
Mang cau mày nói:
- Hồn phách tam ca bị Lý Vân Tiêu đánh tan hay không chúng ta còn không biết. Còn nữa, có thật có đám người Lý Vân Tiêu hay không còn khó nói, ngươi đi cầu viện, chúng ta chạy tới không gặp được cọng long nào, ai biết có phải là âm mưu của Dận Vũ hay không?