Trong mắt Mao Xảo hiện lên màu sắc trang nhã, khóe miệng lộ ra đắc ý, nói:
- Người này quá mức cuồng vọng tự đại, mặc kệ hắn là ai, nhị vị đừng quên vị sát tinh phía trước kia, hắc hắc…
Ba người vừa nghĩ tới người phía trước, nhất thời cả người run lên, tinh thần uể oải có chút chấn hưng.
Bọn họ đều là tâm tư đồng dạng, muốn người này cùng người phía trước đấu lưỡng bại câu thương, ba người bọn họ sẽ thừa cơ đào tẩu.
Trên Long Liễn, Phi Nghê y ôi ở trên vai Lý Vân Tiêu, cười duyên nói:
- Ba người kia tựa hồ không quá thành thật, phu quân mang theo ba người này, không sợ hoàn toàn ngược lại sao?
Lý Vân Tiêu vỗ vỗ mái tóc của nàng, cười nói:
- Ba người này đều là Cửu Tinh đỉnh cường giả, ở trên đại lục cũng là hào kiệt xưng bá nhất phương, giết đáng tiếc. Mang về Viêm Vũ Thành còn có thể phát huy sức lực.
Khúc Hồng Nhan nói:
- Tuy rằng tiền cảnh Viêm Vũ Thành quảng đại, nhưng đích xác quá yếu, thậm chí dựa vào Thần Tiêu Cung cùng Long gia cũng chưa chắc có thể chịu đựng được, địa phương cần bù đắp nhiều lắm, mời chào chút cường giả đỉnh phong là rất cần. Nhưng mà chẳng biết làm sao để cho bọn họ nghe lời, nếu tâm tư khác thường mà nói, ngược lại sẽ thành mối họa.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Để cho bọn họ nghe lời rất dễ, dùng thực lực tuyệt đối ép tới bọn họ không dám phản kháng, lại dùng Thập phương quy tắc ngon ngọt để cho bọn họ khăng khăng một mực. Nếu hai chiêu này cũng phục tùng không được bọn họ, vậy lưu lại vô dụng, ta sẽ không nương tay.
Phi Nghê nói:
- Phu quân quả nhiên tinh thông đạo dùng người, ba người này thực lực không tầm thường, lại không biết phía trước là ai chặn đường cướp đoạt, lại để cho ba người hắn kiêng kỵ như vậy.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Rất nhanh thì gặp được, bất kể là người phương nào, trong thiên hạ có thể từ trong tay chúng ta cướp đi Thiên Tiệm Lệnh, thật đúng là không nhiều lắm.
Long Liễn ở trên không trung chạy như bay, chỉ có thể nhìn đến một đoàn hỏa quang nhàn nhạt, và Phong Lôi Chi Lực bên trong.
Ba người Bố Tử hóa thành Độn Quang liều mạng bay theo, cũng chỉ có thể miễn cưỡng ở trong trăm trượng, ba người không ngừng kêu khổ, nội tâm điên cuồng thóa mạ không ngớt, nhưng không thể tránh được, chỉ có thể kiên trì bôn đào.
Một lát sau, liền lái qua mấy ngàn dặm, Đế Phẩm Long Liễn ở trên bầu trời hải vực, đột nhiên ngừng lại.
Phía trước trời cao biển rộng, mênh mông vô bờ, nhưng Long Mã tựa hồ rất sợ, thấp giọng hí lên, không dám đi về phía trước một bước.
Ba người Bố Tử lảo đảo chạy tới, đều là thở không nổi, Bố Tử cả kinh nói:
- Chính là... Chính là hải vực này... Có người đoạt lệnh bài!
Hắn hoảng sợ nhìn bốn phía, vẫn lòng còn sợ hãi.
Lý Vân Tiêu nhìn phía trước, đạm nhiên nói:
- Nếu muốn cướp đồ, liền trực tiếp hiện thân đi.
Thoại âm rơi xuống, nhất thời sóng biển dâng lên kinh đào, số lớn Thủy Khí bốc lên, khắp bầu trời mông mông một mảnh.
Ở trong Thủy Khí màu trắng, từ từ hiện ra một nhóm lớn nhân ảnh, lại có mấy trăm!
Những bóng người kia tất cả đều tướng mạo quái dị, vóc người so le không đồng đều, ở trong nước biển, khí thế ngập trời trực tiếp phân liệt.
- Yêu Tộc?
Mấy trăm người chính là Yêu Tộc, hơn nữa Yêu Khí đập vào mặt cho thấy thực lực cũng không kém.
Khi thấy rõ người phía trước, Lý Vân Tiêu càng ngây ngẩn cả người nói:
- Là các ngươi...
Phía trước mấy trăm Yêu tộc, đứng mấy người, đều là người quen.
Lý Vân Tiêu từng cái điểm tên, nói:
- Mạch Tiên Sinh, Cố Thanh Thanh, Ngọc công tử, Đoan Mộc Thương...
Bốn người đứng trên một mảnh Thanh quang, cũng nhìn sang.
Đoan Mộc Hữu Ngọc vẻ mặt cười khổ, vẫy tay chào hỏi, nhìn về phía Mạch nói:
- Đại nhân, ta nói không sai đi, ở chỗ này nhất định có thể gặp gỡ Lý Vân Tiêu.
Mạch hừ lạnh một tiếng, hai mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu, vươn tay ra nói:
- Đưa Phạm Yêu Thánh công cho ta!
Trong lòng Lý Vân Tiêu khẽ nhúc nhích nói:
- Mạch Tiên Sinh nói cái gì, sao ta nghe không hiểu.
Ba người Bố Tử đều cả kinh, nghĩ không ra thiếu niên này cùng những Yêu Tộc kia nhận thức!
Hơn nữa nghe ba chữ "Lý Vân Tiêu", lập tức phản ứng lại, sắc mặt đều trắng bệch, nguyên lai mình chọc sát tinh lại là người này!
- Hì hì, Tiểu Tình Lang thật nhẫn tâm, làm bản cô nương cũng bị lừa gạt.
Cố Thanh Thanh cười hì hì nói:
- Tấm tắc, nghĩ không ra Yêu tộc chí cao tuyệt học Phạm Yêu Thánh công lại ở trên người ngươi, lúc đó ở Ngũ Hà Sơn khó trách ngươi có thể nghĩ hóa ra như vậy, nguyên lai vẫn luôn ở trong tay ngươi.
Mạch thành khẩn nói:
- Vật kia là Thần Thông Chí Cao của Yêu Tộc, ngươi giữ lại cũng vô dụng, không bằng bán ta một cái nhân tình.
Hắn cũng biết Lý Vân Tiêu không dễ chọc, đặc biệt Khúc Hồng Nhan bên người, thực lực lại không kém hắn, nếu mạnh mẽ động thủ, bản thân rất khó lấy được chỗ tốt, không bằng nghĩ biện pháp trao đổi.
Lý Vân Tiêu vuốt cằm, kinh ngạc nói:
- Ta rất hiếu kỳ, sao các ngươi một mực chắc chắn vật kia ở trên người ta chứ?
Cố Thanh Thanh cười nói:
- Chẳng lẽ Tiểu Tình Lang còn không biết bản lĩnh của Đoan Mộc thế gia? Trước sau có thể tính mười vạn hằng năm, thôi toán chỗ của Phạm Yêu Thánh công không phải là rất dễ sao?
- Mười vạn năm? Nguyên lai là Đoan Mộc Hữu Ngọc ngươi chơi ta.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Đoan Mộc huynh muội.
Đoan Mộc Hữu Ngọc vội vàng biện giải, khổ sở nói:
- Huynh muội ta cũng là bất đắc dĩ, chúng ta ở trong nhà uống rượu ngắm hoa, sinh hoạt vui vẻ vô biên, ai biết hai người này trực tiếp xông vào, huynh muội ta không địch lại, chỉ có thể bị hắn uy hiếp.
Lý Vân Tiêu hừ nói:
- Ngươi đã có thể toán mười vạn năm, còn có thể toán không được có người xông vào sao?
Đoan Mộc Thương cười khổ nói:
- Chính là bởi vì tính ra có kiếp, cho nên huynh muội ta mới quyết định đợi ở Trường Thiên đóng cửa không ra, hy vọng có thể tránh thoát kiếp nạn, ai biết bị bọn họ tìm ra.
- Ha ha, đây là thiên đạo, thiên đạo há có thể sửa?
Cố Thanh Thanh cười ha hả.
Lý Vân Tiêu hừ một tiếng, lạnh lùng nói:
- Vậy huynh muội ngươi có toán ra, đợi các ngươi là tan tành mây khói, hay là rơi vào hải lý bị tôm cá ăn tươi không?
Trên mặt hắn hiện lên sát cơ, hiển nhiên cực kỳ bất mãn.
Đoan Mộc Hữu Ngọc cười khổ nói:
- Ta tin tưởng Vân Tiêu huynh tuyệt không phải vô tình vô nghĩa như vậy, mới có thể bình an vượt qua. Trước đã xem qua, biểu hiện là hữu kinh vô hiểm.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Coi rất chuẩn. Ta trước đây đối với bói toán cho tới bây giờ bán tín bán nghi, bây giờ là tin hơn phân nửa, huynh muội các ngươi theo ta, từ nay về sau mỗi ngày xem bói cho ta.
Vẻ mặt Đoan Mộc huynh muội đều quẫn bách, Đoan Mộc Hữu Ngọc vội nói:
- Vân Tiêu huynh quá đề cao huynh muội ta. Chuyện bói toán này phải có cơ hội mới có thể nhìn lén một đường, đồng thời đối với bản thân thương tổn quá lớn, lần này bói toán Phạm Yêu Thánh công hạ lạc, và tung tích của Vân Tiêu huynh, huynh muội ta hao tổn mười năm Thọ Nguyên. Đồng thời đây là vì Phạm Yêu Thánh công xuất thế đã lâu, mới có thể lấy đại giới này toán ra. Nếu mới vừa xuất thế, sợ là hao tổn trăm năm Thọ Nguyên cũng chưa chắc có thể định ra hạ lạc.