Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3098: Tùy tùng (2)

Lý Vân Tiêu vung tay lên, nhất thời ba đạo quang mang phân chia bắn ra.

Ba người cả kinh, cho rằng đối phương làm khó dễ trước, nhưng xoay người vừa lui, liền thấy rõ trong tia sáng kia, giật mình lấy tay trảo một cái, cầm trong tay nhìn.

Ba người đều cả kinh nói:

- Thiên Tiệm Lệnh!

Người Thần Tiêu Cung cùng Long gia đều đi Viêm Vũ Thành, trái lại nhiều hơn 4 tấm lệnh bài.

Lý Vân Tiêu nói:

- Nếu cầm lệnh bài, đó chính là tùy tùng của Bản Thiếu, lên Long Liễn, đi thôi.

Hắn phong khinh vân đạm, có loại lực lượng khó mà kháng cự, làm cho trong lòng ba người đều không hiểu run lên.

Trong mắt Chu Quang chớp động hung quang, tựa hồ muốn xuất thủ, ánh mắt hướng hai người nhìn lại, trưng cầu ý kiến.

Bố Tử khẽ lắc đầu một cái, sắc mặt hắn thận trọng không gì sánh được, có thể cưỡi Đế Phẩm Long Liễn, đồng thời tùy ý cho ra ba miếng Thiên Tiệm Lệnh, tất không phải loại người phổ thông.

Huống chi ba người trên Long Liễn, ngoại trừ Hồng y thiếu nữ bên trái kia có thể cảm nhận được khí tức cường đại trong cơ thể, nam tử trung gian cùng cung trang nữ tử phía bên phải, hoàn toàn dọ thám không được thực lực sâu cạn, điều này làm cho hắn cảm thấy phi thường bất an.

Bố Tử ôm quyền nói:

- Đa tạ bằng hữu ban thưởng lệnh bài, vô cùng cảm kích. Nhưng muốn ba người chúng ta làm tùy tùng, có phần hảo huyền a. Tuy ba người chúng ta không phải đại nhân vật danh chấn Thiên Hạ, nhưng coi như là nhất phương cường giả, hưởng dự hải ngoại. Để báo đáp lại, ba người chúng ta báo cho bằng hữu biết một tin tức có giá trị, đó chính là phía trước mấy ngàn dặm, có người chuyên môn ngăn cản cướp đoạt Thiên Tiệm Lệnh, hơn nữa thực lực cao cường. Ba người chúng ta dự định đi vòng qua, bằng hữu có thể đi cùng ba người chúng ta.

Chu Quang nói:

- Theo chân bọn họ lời vô ích cái gì, nếu Thiên Tiệm Lệnh tới tay, chúng ta đi nhanh lên a.

Ba người lập tức hướng xa xa bay đi, muốn từ hai bên vòng qua phía trước.

Phi Nghê cười nói:

- Phu quân, ba người này rất ngây thơ.

Lý Vân Tiêu chỉ điểm một chút, ba mươi sáu chuôi Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm trong nháy mắt bay ra, trong khoảnh khắc đuổi theo ba người, hóa thành Kiếm Trận từ trên trời hạ xuống.

Nhất thời một mảnh Kiếm Giới mở ra, đem ba người Bố Tử khốn ở bên trong, Kiếm Hải cuồn cuộn, khiến người sắc mặt đại biến.

Ba người bọn họ nhìn không thấu thực lực của Lý Vân Tiêu, nhưng nghĩ không ra vừa ra tay liền sắc bén như vậy, mặc dù Kiếm trận tĩnh bất động, lại có thể cảm thụ ra ẩn chứa sát chiêu cực kỳ lợi hại.

Ba người không dám vọng động, Bố Tử kinh hãi nói:

- Bằng hữu, ba người chúng ta cảm tạ đưa tặng Thiên Tiệm Lệnh, nhưng đã hồi báo, hà tất bức người.

Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:

- Tin tức kia không đáng một đồng, bởi vì Bản Thiếu căn bản không có ý định tránh. Ba người các ngươi một là trả lại Thiên Tiệm Lệnh, đồng thời tự đoạn song chưởng, coi như nghiêm phạt vì mạo phạm ta. Hai là làm tùy tùng của ta, nghe ta điều khiển.

- Ha ha, tự đoạn song chưởng? Ngươi vậy mà nghĩ ra được!

Chu Quang giận dữ mà cười nói:

- Trong thiên hạ vẫn không ai dám nói với chúng ta như vậy, khó trách ngươi cuồng vọng tự đại, đó là ỷ có kiếm trận này sao, nhưng muốn vây khốn ba người chúng ta, vẫn còn non lắm!

Hắn hét lớn một tiếng, thân thể thoáng cái bành trướng, gân xanh bạo khởi, song quyền nắm chặt.

Liền thấy kim quang từ tâm quyền nẩy lên, hóa thành hai loại trường mâu kim sắc, mạnh ném ra ngoài!

Phanh! Phanh!

Hai loại trường mâu đánh vào Kiếm Trận, lập tức chấn lên từng đạo kiếm ý sóng gợn.

Chu Quang lần thứ hai hét lớn một tiếng, toàn thân hiện ra đạo đạo kim quang. Nhưng hoàn toàn bất đồng Bất Diệt Kim Thân, này là một loại Kim Hệ thần thông, trên da nổi lên kim quang, không ngừng tua nhỏ không khí bốn phía.

Ầm!

Chu Quang lóe lên mà lên, hai tay nắm trường mâu cắm ở trên trận quang, cố sức hướng hai bên xé rách, muốn đem Kiếm Trận phá vỡ.

Bố Tử cùng Mao Xảo vừa mừng vừa sợ, muốn xuất thủ tương trợ.

Trong mắt Lý Vân Tiêu lóe lên tinh quang, bấm tay niệm thần chú một điểm, ba mươi sáu kiếm nhất thời xoay tròn, Kiếm Phù bay lên khắp bầu trời điên cuồng mà vào, như là hoa tuyết, Phá Toái Chân Không!

Ùng ùng!

Bố Tử cùng Mao Xảo lại càng hoảng sợ, đâu còn dám tiến lên, quơ binh khí chống lại Kiếm Phù khắp bầu trời, một mảnh "bang bang" bên tai không dứt.

Chu Quang cũng ở trong nháy mắt bị Kiếm Phù nuốt hết, kim quang trên người bị phá, vô số kiếm khí chém ở trên người, rất nhanh liền huyết nhục văng tung tóe.

Nội tâm ba người dâng lên sợ hãi, Kiếm Trận kinh khủng như vậy, cuộc đời ít thấy.

Ba người liều mạng chống đối, nhưng gánh không được bao lâu, rất nhanh tất cả đều tiên huyết nhễ nhại, cảm thấy hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Bố Tử cuồng khiếu nói:

- Đại nhân tha mạng, đại nhân mau dừng tay! Ba người chúng ta nguyện ý tùy tùng cho ngài!

Chu Quang cùng Mao Xảo đều là vừa sợ vừa giận, trừng mắt nhìn Bố Tử, nhưng lúc này khó giữ được tánh mạng, nên không nói gì.

Bố Tử khổ sở nói:

- Người là dao thớt, ta là thịt cá. Huống chi chúng ta trêu chọc đối phương trước, cho dù thật giết chúng ta cũng không thể nói gì.

Hai người kia trầm mặc, sắc mặt cùng tâm tình cực kém.

Mình thật vui vẻ đi Bắc Vực Tiên Cảnh, muốn tìm cơ duyên nâng cao một bước, nhưng nằm mơ cũng không nghĩ tới trên đường đi gặp cường đạo, đoạt Thiên Tiệm Lệnh của bọn họ.

Thật vất vả lại được ba khối, kết quả trái lại càng thêm khổ, trực tiếp làm nô cho người.

Bố Tử cầu xin tha thứ, Kiếm Trận khắp bầu trời rốt cục tan ra, ba mươi sáu kiếm đều bay trở về trong cơ thể Lý Vân Tiêu.

Nội tâm ba người đều thở phào nhẹ nhõm, chí ít tính mệnh là tạm thời bảo vệ, nhưng sắc mặt người nào đều rất khó coi.

Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:

- Nếu làm tùy tùng của ta, phải có giác ngộ của tùy tùng, nếu Bản Thiếu bất mãn, liền trực tiếp lấy tánh mạng bọn ngươi.

Trên mặt ba người lúc trắng lúc xanh, trong mắt tràn ngập phẫn nộ cùng tuyệt vọng, còn có sợ hãi.

- Đi thôi.

Lý Vân Tiêu đạm nhiên một tiếng, cũng lười xem ba người, liền lái Long Liễn đi phía trước, nói:

- Nếu không đuổi kịp, cách trăm trượng, chết!

Đế Phẩm Long Liễn tốc độ cực nhanh, tiếng nói vừa dứt đã bay ra nghìn trượng.

Ba người lại càng hoảng sợ, không dám vi phạm, vội vàng thi triển ra Độn Thuật cực mạnh, cắn răng theo đuôi phía sau, không dám rơi xuống.

Sắc mặt Chu Quang cực kỳ âm trầm, truyền âm hai người khác nói:

- Lẽ nào chúng ta liền thực sự làm nô cho người? Như vậy sống còn ý nghĩa gì, không bằng liều mạng với hắn, chết cũng chết nhanh hơn a!

Mao Xảo trầm giọng nói:

- Chết mau? Chỉ sợ chết càng uất ức!

Sắc mặt ba người đều xấu xí, nhớ tới Kiếm trận trước kia, nội tâm đều sợ, tựa hồ không có dũng khí đánh một trận.

Mao Xảo nói:

- Người này trẻ tuổi, thực lực lại kinh thiên như vậy, đồng thời tọa ủng Thiên Tiệm Nhai Đế Phẩm Long Liễn, tuyệt không phải người thường. Nhị vị có biết lai lịch người này không?

Bố Tử cười khổ nói:

- Ba người chúng ta không đi lại trên đại lục, làm sao biết. Nếu biết, sợ cũng không dám chọc sát tinh kinh khủng như vậy.