– Cũng không phải, người này nghe nói tại thành Hồng Nguyệt biến ác tướng ăn hơn mười Yêu tộc đại năng, hóa lực lượng của chúng cho mình dùng, thực lực mạnh không dưới Khương Sở năm đó.
– Ngươi nói quá dọa người. Không nói đến chuyện nuốt Yêu tộc, thực lực không kém gì Khương Sở, nhưng hắn là phó thành chủ, thành chủ chẳng lẽ còn lợi hại hơn?
– Thành chủ nghe nói là Quỷ Vương biến thành, một thân thực lực đã sớm thông thiên triệt địa, cho dù là phong hào Võ Đế cũng không phải là đối thủ.
– Không đến mức chứ? Chiếu theo ngươi nói, thực lực thành Hồng Nguyệt không giảm còn tăng lên?”
– Đương nhiên! So với thời điểm còn Đường Khánh thì mạnh hơn gấp mười lần, nếu không làm sao chấn nhiếp tràng diện cơ chứ?
Người này nói không có ai phản bác, tất cả đều khiếp sợ, ý nghĩ phi phàm. Hắn đang định nói cái gì, đột nhiên trong đám người có ánh sáng lợi hại bắn tới.
Ánh mắt kia đục ngầu già nua, lại trải qua tang thương, thâm thúy như vũ trụ, đôi mắt này làm cho người ta không rét mà run.
Toàn thân người nọ rùng mình, vội vàng che miệng không dám nói nữa.
Sau đó cảm giác sởn gai ốc biến mất, hắn lại cẩn thận nhìn qua nhưng không thấy bóng người nào.
Vạn Nhất Thiên ở trên đài cao quát:
– Trảm thủ bắt đầu!
Hắn đánh ấn quyết lên bình đài, lập tức vô số phù văn bay ra, chúng hội tụ thành đại phủ trên đài cao.
Cây búa này bay thẳng về phía Đông Môn Viễn.
Tất cả mọi người nín hơi, lẳng lặng nhìn qua cảnh này, cảm thấy vô cùng hưng phấn và kích động, cùng đợi Lăng Bạch Y hiện thân.
– Ha ha ha!
Đột nhiên một tiếng nói từ xa tới gần, sau đó là một bộ áo trắng nương theo cánh hoa đầy trời bay xuống.
– Ta tự đạp lăng ba tới, trục gió mát mà đi.
Tất cả mọi người mở to hai mắt, nhìn qua thân ảnh xuất hiện kia, người tới thần thái lẫm liệt, dường như không đặt thiên hạ vào trong mắt.
Mọi người lúc này nhìn qua người tới sau đó nghị luận với nhau, chờ đợi tuồng đặc sắc diễn ra, Vạn Nhất Thiên nhíu mày, trầm giọng nói:
– Ngươi là ai?”
Mọi người: “…”
Thiếu niên áo trắng cười ha hả, cầm bội kiếm trong tay, nói:
– Bản thiếu gia Thái Lâm Hải, chính là Tây Vực thế hào Thái gia đại công tử.
Sắc mặt Vạn Nhất Thiên lạnh lùng nhìn qua hắn, kiên nhẫn nghe, nhưng mà sắc mặt khó nhìn.
– Thì ra là Tây Vực Thái gia thiếu chủ, ta nghe nói người này trong hai năm qua quật khởi cường thế, đả bại qua không ít hảo thủ, thực lực nhất lưu.
– Ngươi vừa nói ta cũng có chút ấn tượng, nghe nói là thiên tài mấy ngàn năm ít có của Tây Vực, thực lực còn vượt qua kẻ đứng đầu ngũ kiệt của Tây Vực năm xưa.
– Chỉ là tiểu tử này chạy tới làm gì vậy, hẳn là người của Lăng Bạch Y, hắn xung phong?
Nghe tiếng nghị luận xa xa, Thái Lâm Hải múa bội kiếm, bộ dáng tiêu sái, cười nói:
– Chư vị yên tâm, ta không phải là người Lăng Bạch Y, cũng không phải người thương minh. Hôm nay nhân lúc thiên hạ tụ tập, ta cố ý đi ra mặt mày rạng rỡ, để anh hùng thiên hạ biết trong Thiên Võ Giới còn có nhân vật số má như ta.
Mọi người: “…”
Thái Lâm Hải tiếp tục nói:
– Mọi người đừng cho rằng ta cuồng vọng tự đại, nghe nói Thiên Địa Phong Vân Bảng sắp mở, ngược lại bản thiếu gia lúc đó chắc chắn danh chấn thiên hạ, mọi người mỏi mắt mong chờ!
Hai tay của hắn ôm quyền, chắp tay với bốn phía, nói:
– Ta muốn nói đã nói xong, kính xin Vạn Nhất Thiên đại nhân tiếp tục.
Hắn cầm kiếm quay người muốn đi.
Vạn Nhất Thiên đứng trên đài cao, bóng mờ trong lòng tăng lên, hận không thể đập chết Thái Lâm Hải, lại cân nhắc làm như vậy có thỏa đáng hay không.
Lý Dật nói:
– Kẻ ngu xuẩn như vậy, giữ lại dùng làm gì, trực tiếp giết đi.
Trong mắt của hắn bắn ra hàn quang yêu dị.
Hàn Quân Đình cau mày nói:
– Người này mặc dù ngu xuẩn, nhưng cứ đánh chết như vậy không ổn đâu? Dù sao không phải tử tội, trước mặt anh hùng thiên hạ không nên giết hắn.
Tiếng nói vừa dứt, trên bầu trời đột nhiên có tiếng rung mạnh, thoáng cái giá nổi mây phun.
– Lần này thực tới sao?
Tất cả mọi người tâm thần chấn động, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, tất cả mọi người cảm nhận được áp lực tuyệt cường, hơn nữa vô cùng hung bạo như mãnh thú hồng hoang.
Bầu trời sụp xuống sinh ra lỗ đen lớn.
Tất tất tất tất!
Từ bên trong có âm thanh quái dị truyền ra, làm người ta sởn hết gai ốc.
Bóng dáng cực lớn đáp xuống, áp lực và uy áp khủng bố từ vật kia tỏa ra ngoài.
– Yêu thú!
Vạn Nhất Thiên cả kinh quát:
– Là yêu thú cửu giai, mọi người coi chừng!
Yêu thú cực lớn xuất hiện trước mặt mọi người, là một con bò cạp khổng lồ, đôi mắt đỏ bừng.
Bò cạp rơi xuống tỏa ra khí tức cuồng bạo, đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm vào Thái Lâm Hải, cái kìm trực tiếp cắt qua.
– A?
Thái Lâm Hải mở to mắt ra, sợ tới mức hồn phi phách tán, hắn rút kiếm chém tới.
Đ-A-N-G…G!
Bảo kiếm lập tức ra khỏi vỏ, cũng ngăn cản một kích của bò cạp.
Hai mắt bò cạp sáng lên lợi hại, dường như một kích không thể giết nhân loại này làm nó tức giận, cái đuôi cao hơn mười trượng giơ lên, khí tức khủng bố từ trong nó bắn ra ngoài.
Hàn quang lạnh như băng từ trong cái đuôi bò cạp bắn ra ngoài, thoáng cái đâm tới, nó xẹt qua một đạo hồng quang trên không trung!
– Là thiên mạch độc mang!
Lý Vân Tiêu ơ xa nhìn qua đầy khiếp sợ, hai đồng tử hiện ra thần sắc khó tin.
Châm bò cạp này giống như đúc cái đuôi của Khâu Mục Kiệt, nhưng mà uy mãnh khí phách hơn nhiều.
Thái Lâm Hải sợ tới mức toàn thân run rẩy, vội vàng dứt bỏ trường kiếm không muốn, hắn thi triển bộ pháp biến thành vô số thân ảnh.
Độc châm như xuyên thủng thiên địa, chỉ trong nháy mắt đâm thẳng vô số tàn ảnh!
Hào quang đỏ thẫm bao phủ trời cao, trái tim Thái Lâm Hải bị đâm thủng, thân thể đọng trên đuôi bò cạp treo trên cao.
Phanh!
Lực đạo công kích quá mạnh mẽ, thân ảnh Thái Lâm Hải lập tức nổ tung, nổ thành vô số huyết nhục, triệt để biến mất trong thiên địa.
Tất cả mọi người hít khí lạnh, da đâu run lên.
Thân thủ Thái Lâm Hải xem như tuyệt hảo, vậy mà vừa gặp mặt đã chết, hơn nữa bị đâm xuyên tim, có thể thấy được bò cạp này khủng bố thế nào.
Vạn Nhất Thiên quát:
– Mọi người không cần sợ, chỉ là yêu thú cửu giai à thôi, lên.
Hắn vừa ra lệnh, lập tức mấy tên võ giả lao ra, vây quanh con bò cạp, khí tức cường đại hô ứng lẫn nhau giam cầm không gian.
Tất tất tất tất.
Bò cạp không ngừng kêu lên quái dị, hai kìm vung vẩy mạnh, nó không ngừng giãy dụa khỏi giam cầm.
XÍU…UU!!
Một đạo hồng mang phá không đánh tan bình chướng uy áp, đâm vào cổ họng một tên võ giả.
Sắc mặt võ giả đại biến, nhưng trong hai mắt vẫn tỉnh táo, nâng tay phải lên, một thanh cương kiếm ngăn cản trên cổ họng.
Phanh!
Tiếng kim loại vỡ vụn thanh thúy vang lên, đáy lòng mọi người rét run nhìn qua bên này.
Cái đuôi của bò cạp đánh tan cương kiếm, trực tiếp đâm xuyên qua, đâm thủng cổ họng trên võ giả, máu tươi bắn ra xối xả từ gáy tên võ giả.
Uy áp cũng bị đánh tan, hai kìm của con bà cạp công kích hai người kia.
HƠn nữa nó thu hồi cái đuôi, trên đuôi còn dĩnh máu đỏ thẫm.