Minh Kiến cười khẽ lắc đầu, nói:
– Thương minh phú khả địch quốc, tích lũy vô số, thực lực Vạn Bảo Lâu càng sâu không thấy đáy, có thể nói chưa bao giờ triển lộ qua, sẽ để mọi người được kinh hỉ. Tóm lại lần này hai bên đều có phần thắng, tất nhiên vô cùng đặc sắc, mọi người chắc chắn không thất vọng đâu.
Người nọ lại nói:
– Hai vị đại nhân quả nhiên cao kiến, nghe quân một câu, rộng mở trong sáng.
Bốn phía có không ít võ giả đều nhao nhao vỗ tay lên.
Cách đó không xa Vạn Bảo Lâu không xa, Vạn Nhất Thiên nhìn chằm chằm vào diệu tương bảo kính, lạnh hừ lạnh nói:
– Cao kiến chó má! Hai tên ngu ngốc là ở đâu ra thế?
Một gã thủ hạ trả lời:
– Hai người này gần đây tên tuổi rất lớn, cũng không biết là từ đâu chui ra, bộ dáng giống thần côn, nghe nói có biết trước tương lai, thuộc hạ đang định điều tra.
– Hừ, biết trước tương lai? Thật sự là chó má!
Trần Chung Hi khinh thường khẽ nói.
Tiễn Sinh thu hồi ánh mắt nhìn ra xa, nói:
– Không nên quan tâm tới tôm tép nhãi nhép này, ngược lại có không ít đại nhân vật tới đây, đều đang sống chết mặc bây.
Hàn Quân Đình làm hình tượng lão giả, cười ha hả nói:
– Chuyện lớn như thế chắc chắn sẽ ảnh hưởng vài chục năm, sợ là võ giả hơi có chút danh vọng sẽ có đánh giá.
Vạn Nhất Thiên cười lạnh nói:
– Muốn có được hiệu quả như vậy, làm cho thiên hạ đều biết, người phạm thương minh chúng ta, mạnh hơn nữa cũng phải tru.
– Lâu chủ đại nhân cao thượng, chuyện đại khoái nhân tâm này sẽ làm thiên hạ quy tâm.
Một gã lão giả khen:
– Lăng Bạch Y sống không có ý nghĩa, hôm nay đúng là lúc thay trời hành đạo!
Lão giả này tên là Lưu Phong, cũng có thù hận với Lăng Bạch Y, bị giết không ít người thân nhất nhưng không dám báo thù.
– Đúng vậy, kẻ có tội ác ngập trời như vậy, chỉ cần Vạn Nhất Thiên tiên sinh giơ đại kỳ, chắc chắn thiên hạ hô ứng.
Một lão giả khác vỗ tay tán thưởng.
Có vài chục người đồng thanh tán thưởng, đều là những người có thù hận với Lăng Bạch Y, sĩ khí đại phóng.
Vạn Nhất Thiên nói:
– Có chư vị bằng hữu giúp ta, chuyện hôm nay sẽ thành.
Lưu Phong nói:
– Nếu có thể đánh chết Lăng Bạch Y, đây là công lao cái thế, cũng đủ thấy khí tiết cùng võ công thương minh, hoàn toàn có thể trở thành siêu cấp thế lực thứ tám của Thiên Võ Giới được người người kính ngưỡng.
– Thành Hồng Nguyệt trong đại chiến lần trước tổn thương nguyên khí, thực lực hoàn toàn giảm mạnh, ta xem thương minh đủ sức thay thế thành.
Tên khác ra mưu hiến kế.
Vạn Nhất Thiên ôm quyền nói:
– Chư vị bằng hữu nghiêm trọng, trừng gian diệt ác là bổn phận của chúng ta. Vạn Bảo Lâu cũng chỉ làm hết bổn phận của mình mà thôi. Nếu như hôm nay thật sự giết được Lăng Bạch Y, đó cũng là công lao của mọi người, Vạn Bảo Lâu không dám tham công. Về phần thành lập siêu cấp thế lực, càng không dám nghĩ nhiều.
Vẻ mặt Lưu Phong hiên ngang lẫm liệt, nghiêm mặt nói:
– Lâu chủ đại nhân quá khiêm tốn. Nếu như mỗi người Thiên Võ Giới cũng có trách nhiệm giống như lâu chủ đại nhân, thế gian làm gì có nhiều chuyện thị phi như thế. Lưu Phong ta ủng hộ Vạn Bảo Lâu dẫn đầu thương minh khai tông lập phái, thành lập cơ nghiệp muôn đời!
– Đúng, Giáp Phi Bằng ta cũng ủng hộ!
– Thiên Độn Tông cũng ủng hộ!
Thoáng cái mọi người nhao nhao tỏ thái độ, tiếng ồn ào truyền ra, xa xa rất nhiều võ giả biến sắc, lâm vào trầm tư.
Dã tâm của thương minh ai ai cũng biết, cảnh trước mắt cũng không kỳ quái.
Minh Chân nói:
– Nếu thương minh thống nhất, liền đủ để chống lại bảy thế lực lớn, trở thành thế lực thứ tám cũng không kỳ quái.
Minh Kiến nói:
– Ân, điều kiện tiên quyết là bọn họ đầu tiên phải vượt qua kiếp nạn này, nếu không tất cả mưu đồ sẽ không tốt.
Có người hỏi:
– Hai vị đại nhân cảm thấy thương minh có khả năng thành công hay không?
Minh Chân cười nói:
– Nhiều việc tự có định số, chúng ta không cần quan tâm.
Giờ phút này, ba gã võ giả trên lầu các bay tới quan trường.
Ba người này cách xa nhau mười trượng, tạo thành thế tam giác, bắt ấn quyết.
Khu vực trung ương oanh động, thành tự vỡ ra, một kiện màu sắc cổ xưa thanh đồng đài không ngừng bay lên khỏi mặt đất.
Ba cây trụ đồng chèo chống, một lão giả đang đứng trên bình đài của ba cây cột trụ này đang bay lên cao, sắc mặt âm trầm, là tử thần bát tượng xếp thứ hai Đông Môn Viễn, hai mắt của hắn lạnh lùng đảo qua mọi người.
Tất cả mọi người an tĩnh lại, lẳng lặng nhìn qua.
Vạn Nhất Thiên đi lên trước đài, cao giọng nói:
– Hôm nay thương minh tổ chức trảm thủ đại hội, cảm tạ các lộ bằng hữu đến đây cổ động. Thương minh gần đây dĩ hòa vi quý, giao hảo tứ phương, cũng không gây thù hằn, tử thần bát tượng Lăng Bạch Y cầm đầu cướp lấy đấu giá hội, cướp đi các loại kỳ trân dị bảo, khi dễ thương minh chúng ta.
Hắn ném Xích Long Trượng trên mặt đất, “Oanh” một tiếng tỏa ra hào quang chấn động mạnh, một đạo long uy truyền ra, khí thế dạt dào.
Vạn Nhất Thiên trừng mắt nhìn sang, sắc mặt đầy cương nghị, quát:
– Bất kể là ai, cho dù là kẻ nào, phàm là dám động vào thương minh, tất tru.
– Tru! Tru!
Nhất thời tiếng quát mang theo khí thế mạnh mẽ, chấn đắc không gian.
Vạn Nhất Thiên nâng hai tay lên, làm mọi người an tĩnh lại.
– Nhận được tương trợ của thành Hồng Nguyệt, giao bát tượng Đông Môn Viễn cho Vạn Bảo Lâu xử lý. Hôm nay ở nơi này tổ chức trảm thụ đại hội, chém đầu kẻ ác răn đe kẻ sau.
Mắt Đông Môn Viễn lồi ra, hắn giống như cá chết, kêu to lên.
– Lăng Bạch Y đến hay không? Thân là phong hào Võ Đế cũng không thể để thủ hạ chết như vậy nha?
– Ha ha, lão đệ ngươi cũng quá để mắt phong hào Võ Đế. Phong hào Võ Đế cũng là người, là người sẽ sợ chết. Thương minh bày trận thế như vậy, cho dù thập đại Võ Đế dắt tay nhau tới cũng chưa chắc sợ ai.
– Nghe nói Đông Môn Viễn bị nhốt trong thành Hồng Nguyệt, rõ ràng còn bị mang tới đây. Thành Hồng Nguyệt sẽ không sợ đắc tội Lăng Bạch Y sao? Dù sao hiện tại thành Hồng Nguyệt ai cũng biết, xưa đâu bằng nay.
– Nghe nói Lăng Bạch Y đã từng lập nhiều lời thề, cuộc đời này không bước vào thành Hồng Nguyệt một bước, có lẽ vì lời thế này, cho nên thành Hồng Nguyệt mới không có sợ hãi.
– Ai, đây là lúc còn có Khương Sở uy năng uy hiếp cường địch, hiện tại thành Hồng Nguyệt chỉ còn lại hào quang ngày xưa mà thôi.
– Hư! Chớ nói lung tung, người trẻ tuổi phía trên chính là phó thành chủ thành Hồng Nguyệt, coi chừng đầu của ngươi.
Trên tòa nhà kia, phía sau Vạn Nhất Thiên là một nam tử phong độ nhẹ nhàng, thần thái cao quý, quanh thân có yêu khí bao quanh, đúng là Lý Dật, hắn đang nói chuyện vui vẻ với hào kiệt tứ phương.
Hắn trong đại chiến thành Hồng Nguyệt đã hấp thu rất nhiều yêu khí, hơn nữa nuốt võ ý đạo quả của vương tọa Đằng Quang, giờ phút này nhấc tay giơ tay nhắc chân mang theo phong độ cao thủ, làm cho người ta nhìn không thấu.
– Đó chính là phó thành chủ thành Hồng Nguyệt mới đúng không? Cảm giác thật đáng sợ, chỉ nhìn hắn một cái đã sởn gai ốc.