“Phanh! ”
Rốt cục dưới một kiếm, viêm thương kia cũng đã đứt đoạn!
Trên mặt Vẫn Xa lộ ra thần sắ, hai cái con ngươi đột nhiên co rút lại cùng một chỗ, Lãnh Kiếm Băng Sương đã chém đến trước mặt hắn.
Tướng Quân đứng ở sau Vẫn Xa, sắc mặt trầm xuống, hai đấm nhắc tới đánh mạnh ra ngoài, quát to:
– Cách sơn đả ngưu!
“Oanh! ”
Hai đạo quyền uy lập tức xuyên thấu Vẫn Xa, đánh lên kiếm quang, “Phanh” một tiếng chấn khai Lý Vân Tiêu.
Trên bầu trời, Khâu Mục Kiệt dưới ba gã kỳ khôi liên thủ, phải mệt mỏi ứng phó, hắn cũng trông thấy Lý Vân Tiêu đánh lâu không xong, giận dữ hét:
– Ngươi còn chơi cái gì hả? Còn không mau động thật sự đi!
Lý Vân Tiêu thối lui xa vài chục trượng mới xua tan quyền kình kia, lúc này mới cười nói:
– Ta cũng không chơi, lực lượng của “Tướng” và “Xe” tựa hồ lợi hại hơn các kỳ khôi các đấy!
Khâu Mục Kiệt tức giận hừ nói:
– Vậy ngươi đến đổi với ta đi!
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Không cần, ta đã tìm được cách thủ thắng rồi.
Đồng tử Tướng Quân đột nhiên co lại, nói:
– Cách thủ thắng? Nếu không có lực lượng tuyệt đối thì tuyệt đối không thể nào làm được đâu.
Lý Vân Tiêu nói:
– Chỗ ngươi đứng chính là tọa độ ấn ký đi thông vào trong sơn mạch a, cho nên ngươi thủ hộ ở đó, một tấc cũng không rời.
Tướng Quân nói:
– Phải thì đã sao, đây là chuyện rất dễ phát hiện mà.
Lý Vân Tiêu nói:
– Không có gì, nếu ngươi đã muốn thủ hộ c một phương không gian này, ta liền đập nát nó.
Bốn đạo quang mang bay ra khỏi lòng bàn tay hắn, đan vào cùng một chỗ trên không trung, hóa thành một ngọn núi bay ra ngoài.
Lý Vân Tiêu hai tay bấm niệm pháp quyết, không ngừng có phù văn tuôn ra trong Đâu Suất Thiên Phong, sơn thể càng lúc càng lớn, khoảng chừng nửa mẫu, bay lên trên không Tướng Quân nện mạnh xuống
Tướng Quân rốt cục động dung rồi, nhìn qua núi nhỏ rơi xuống kia trên mặt lộ ra kinh hãi.
Nhưng hắn cũng không muốn chạy trốn, hai đấm nắm chặt lại, khí thế trên người cấp tốc tăng lên, uy áp chi lực vậy mà ngưng tụ thành như thực chất phóng lên trời.
– Thanh quang quyền
Hai cái nắm đấm màu vàng đột nhiên đánh ra, trên không hóa ra một mảnh thanh sắc kết giới, bắn ra một đạo hào quang to lớn, nghênh hướng ngọn núi kia, tựa hồ muốn nổ nát tất cả trở ngại!
“Ầm ầm! ”
Thanh sắc quyền kình đánh lên sơn thể kia, đột nhiên nghiền nát. Chỉ có thể ngăn cản thế rơi của Đâu Suất Thiên Phong một cái chớp mắt, lần nữa rơi xuống!
– Cái gì?!
Tướng Quân toàn thân hoảng hốt, lần đầu tiên thất thần.
“Ầm ầm! ”
Núi nhỏ kia rơi xuống, toàn bộ không gian sau khi bị ép tới cực độ vặn vẹo liền nứt vỡ khắp bốn phía.
Bên cạnh hô sâu do Đế Thính chi túc đạp ra lúc trước lần nữa bị đánh ra một cái hố trời cực lớn, cát bay đá chạy toàn bộ tuôn lên trời, mắt đục ngầu không thể thấy.
Đâu Suất Thiên Phong sau một đập liền hóa thành một đạo quang mang bay trở về trong tay Lý Vân Tiêu, không ngừng xoay tròn trên lòng bàn tay, linh khí mười phần.
– Mã Phi Phi!
Đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu tê tâm phế liệt của Sĩ Vô Song.
Bụi bậm tan hết, trong hố có một đạo bóng dáng kim sắc, là một kỳ khối đã bị Đâu Suất Thiên Phong triệt để ép thành hình phiến rồi.
Chỉ có điều từ hình thái kia mà xem, cũng không phải là Tướng Quân, mà là Mã Phi Ảnh.
Lý Vân Tiêu nói:
– Ah? Đã chết trong nháy mắt, một kích toàn lực đột phá không gian bình chướng, một cước đá Tướng Quân ra ngoài, xả thân hộ chủ, đáng giá tán thưởng a.
Không gian trên phiến kim loại kia khẽ động, thân ảnh Tướng Quân hiện ra, mặt đầy vẻ giận dữ.
Vài đạo kỳ khôi trên bầu trời cũng bay thấp xuống, Thôn Thiên Tượng cũng rời khỏi giao chiến, cùng đáp vào trong hố trời.
– Mã Phi Phi, ô ô ô!
Sĩ Vô Song nhịn không được cực kỳ bi ai, hai hàng nước mắt chảy xuống, khóc ròng nói:
– Mau đứng lên, mau đứng lên đi, chỉ cần ngươi có thể đứng lên, ta sẽ không bao giờ gọi ngươi là Mã Phi Phi nữa, nhất định sẽ gọi tên đầy đủ của ngươi mà
Từng kỳ khôi trong lòng đều là một cổ bi thương, giữ im lặng.
Tướng Quân nói:
– Là ta khinh suất rồi, đã hại Mã Phi Ảnh.
– Ha ha, làm tốt lắm!
Khâu Mục Kiệt bay thấp đến bên cạnh Lý Vân Tiêu, duỗi ra ngón tay cái tán dương nói:
– Bảy mất đi hai, năm tên còn lại rất nhanh sẽ thu thập hết rồi.
Lý Vân Tiêu nói:
– Aiz, ra tay hơi nặng rồi. Xem bộ dạng khổ sở của bọn hắn, khiến cho ta có chút băn khoăn rồi.
Khâu Mục Kiệt cười lạnh nói:
– Bớt ở đây gia trang từ bi đi! Ngươi không giết bọn hắn, bọn hắn cũng sẽ giết ngươi, đừng để tạo hình đáng yêu bề ngoài của bọn hắn che mắt! Huống hồ chẳng qua chỉ là khôi lỗi mà thôi, đè bẹp còn có thể luyện về mà.
– Ngươi biết cái gì!
Sĩ Vô Song khóc hô lớn:
– Mặc dù chủ nhân có thể lại luyện lại Mã Phi Phi, cũng sẽ không phải là Mã Phi Phi lúc trước nữa rồi!
– Thôi đi, không phải thì không phải, dù sao chỉ là khôi lỗi thôi.
Khâu Mục Kiệt vẻ mặt khinh thường, khinh miệt nói:
– Nói trắng ra là, chung quy cũng chỉ là kết quả luyện khí thôi.
– Ta muốn giết ngươi!
Sĩ Vô Song kêu to thê lương bi phẫn, trong hai tròng mắt trở nên một mảnh huyết hồng, vội vọt lên.
– Sĩ Vô Song!
Tướng Quân hét lớn một tiếng, thân thể lóe lên liền xuất hiện ở bên người Sĩ Vô Song, thoáng cái bắt lấy bờ vai của nàng:
– Tỉnh táo!
– Hừ, tỉnh táo có thể làm gì chứ? Muốn mạng sống thì mau nhường đường cút đi!
Khâu Mục Kiệt cười nhạo nói:
– Nói cho các ngươi biết một tin dữ, tên người lùn đắc tội với ta cũng đã bị luyện thành sắt vụn rồi
“Ha ha ha! ”
Hắn cười ha hả mỉa mai, mặt mũi tràn đầy khinh miệt và vẻ khinh thường.
Lý Vân Tiêu và Trần Thiến Vũ khẽ nhíu mày, hai người đều cảm thấy hắn tùy ý thất thố như vậy cực kỳ không ổn.
Hai mắt Sĩ Vô Song đã đỏ rực, thân hình run nhè nhẹ.
Tướng Quân nói:
– Thế cục bây giờ không cho phép có xúc động, mỗi người các ngươi đều nhớ kỹ cho ta, ý nghĩa của kỳ khôi chính ta chính là vì hoàn thành nhiệm vụ, mà không phải là khoái ý ân cừu.
– Vâng, Tướng Quân!
Bốn người cùng quát lên, thanh âm đều nhịp, mang theo bi phẫn và lửa giận tràn ngập, còn có một loại quyết tâm trong đó.
Lý Vân Tiêu không khỏi cau mày lại, nói:
– Ta rất ngạc nhiên, rốt cuộc là vị thiên tài đương thời nào lại có thể luyện chế ra tồn tại như các ngươi thế?
– Hừ, ngươi đừng xem trọng bọn hắn.
Khâu Mục Kiệt lạnh lùng nói:
– Chẳng qua chỉ là khôi lỗi đơn giản thôi, hơn nữa dung hợp ngoại hồn vào trong, đạt tới một loại trạng thái tương đối cân đối mà thôi. Thiên hạ hôm nay Mục gia khôi lỗi thuật mạnh nhất cũng không có khả năng luyện chế ra khôi lỗi linh động như thế.
Lý Vân Tiêu nói:
– Nếu là rót linh hồn vào vậy thì Mã Phi Phi kia chỉ bị hao tổn linh hồn, sao lại chết đi chứ?
Khâu Mục Kiệt nói:
– Linh hồn là một trong tam đại nan đề trong luyện chế nhân thể, khó có thể sờ thấu. Trong thân thể của bọn hắn đã khảm đầy các loại trận pháp phức tạp, giam cầm hồn phách trong đó chắc chắn sẽ sinh ra biến hóa nhất định. Ngươi phá hủy đi căn cơ tồn tại của bọn hắn, tự nhiên sẽ khiến bọn hắn chết đi rồi.