Lý Vân Tiêu tương trì mà đứng, nói:
– Nếu ngươi không ngăn trở thì chúng ta cũng không cần xuất thủ.
Tướng Quân nói:
– Nhiệm vụ của chúng ta chính là vây khốn cấc ngươi ba ngày.
Lý Vân Tiêu nói:
– Vậy thì thật đáng tiếc.
Một đạo ánh sáng chói lọi trong trẻo nhưng lạnh lùng chớp độngtrong tay hắn hóa thành Lãnh Kiếm Băng Sương, hàn khí sáng quắc.
Lý Vân Tiêu múa bảo kiếm trước người, kiếm chỉ Tướng Quân, nói:
– Thân hình gần như bất hoại của các ngươi có thể kháng trụ lợi kiếm trong tay ta không?
Tướng Quân nói:
– Vô luận có thể kháng trụ hay không, phải ngăn cản các ngươi ba ngày!
– Vậy thì không cần nhiều lời nữa.
Lý Vân Tiêu kiếm quang bồng lên, quanh thân hiện lên ra vô số Kiếm Phù, cả người lập tức đâm lên.
Tướng Quân sắc mặt không thay đổi, tay giơ lên hai ngón khép lại đánh xuống.
“Phanh! ”
Hai ngón đập vào trên thân kiếm, chấn ra đạo đạo vầng sáng kim sắc tản ra.
Lý Vân Tiêu chỉ thấy kiếm thế trong tay trầm xuống, nhưng cổ tay hắn run run liền vùng ra khỏi cổ lực lượng kia.
Thân hình khôi ngô của Tướng Quân rốt cục động, nhẹ nhàng tránh qua bên cạnh thoát một kiếm kia, sau đó tay trái ra quyền, quyền uy vô biên ở trên không trung hóa thành linh quang, mạnh mẽ ép tới.
Trong quyền uy kia tuôn ra một mảnh kim quang, là thác nước từ cửu thiên rơi xuống.
Lý Vân Tiêu một ngón tay điểm trên thân kiếm, phát ra một tiếng “Đương” giòn tan, Lãnh Kiếm Băng Sương thoáng cái trở nên có linh tính hơn, một kiếm trảm thiên bổ tới.
“Xùy~~! ”
Toàn bộ thác nước màu vàng bị một kiếm xé mở, đâm xuống dưới.
“Loong coong! ”
Mũi kiếm bị hai ngón tay Tướng Quân kẹp lấy, không thể tiến thêm chút nào nữa.
Nhưng trên thân kiếm phong mang quá thịnh, kiếm quang thật nhỏ xoay khai nơi hai đầu ngón tay ̉, lập tức một ngón tay bắn lên, “Đương” một tiếng chấn khai thân kiếm.
Đồng thời quyền uy hiển hách tuy rằng bị kiếm thế xé rách, nhưng lực lượng uy mãnh không giảm, thoáng cái đánh lên người Lý Vân Tiêu!
“Phanh! ”
Trên người Lý Vân Tiêu tách ra kim quang, bị đánh bay tầm hơn mười trượng mới đứng vững thân hình.
– Thật mạnh!
Lý Vân Tiêu khen từ đáy lòng, Bất Diệt Kim Thân của hắn vận chuyển lại, kim quang xán lạn, cùng kỳ khôi tương xứng.
Tướng Quân nói:
– Ngươi cũng rất mạnh.
Lý Vân Tiêu nói:
– Tập thể dục chấm dứt, tiếp theo liền đến món chính rồi!
Ánh mắt của hắn ngưng tụ, nguyên lực bành trướng rót vào trong kiếm, một cổ vầng sáng lượn vòng lên bốn phía.
Trên Lãnh Kiếm Băng Sương không ngừng bắn lên Ma Ha cổ tự, bay vào không trung tiêu tan.
Tiếng kiếm minh chói tai nhức óc, kích động ở bốn phía, trên thân kiếm dần dần hiện ra ảo ảnh, như mỹ nữ khuynh thành tuyệt diễm, lại như hung thú diện mục dữ tợn, còn có tuyết rơi bay tán loạn, xuất hiện thành trì, cổ đạo...
Tướng Quân sắc mặt ngưng tụ, nói:
– Kiếm ý thật mạnh!
Bản thân Lý Vân Tiêu cũng hơi kinh, những dị cảnh kỳ quái này tựa hồ như do Lãnh Kiếm Băng Sương ghi chép lại vậy.
Hắn không kịp nghĩ nhiều, trường kiếm giơ lên, kiếm ý khủng bố kích động bốn phía, toàn bộ Thiên Địa tựa hồ có cảm giác như phong vân ép xuống vậy.
– Kiếm quyết –Trảm yêu.
“Ầm ầm! ”
Trời cao nghiền nát, một đạo kiếm ý mênh mông không thể địch nổi tuôn ra, cuốn tới toàn bộ sơn mạch!
Mặc dù mấy người đại chiến trên bầu trời trên mặt cũng lộ ra thần sắc
Sĩ Vô Song càng phân tâm ngóng nhìn xuống, vẻ mặt hơi đổi.
Tướng Quân sắc mặt nghiêm nghị, hai tay nắm lại đứng nguyên tại chỗ bất động.
Toàn bộ sơn mạch vỡ ra trước mặt hắn, hiện ra khe rãnh cực lớn, kiếm ý như Thiên Địa chi uy không thể chống lại, cuồn cuộn mà đến.
– Viêm thương!
Đột nhiên một đạo nhẹ giọng, Xe vẫn im lặng bỗng khẽ động, kim quang thành một nhúm bay vụt đến, lăng không sinh ra hỏa diễm.
“Oanh! ”
Kim quang kia xuất hiện trên kiếm quang, lực lượng khủng bố nhộn nhạo ra, phong bạo trực tiếp cuốn lên trời.
Tướng Quân thủy chung đứng trên mặt đất, chưa từng nhúc nhích thoáng một phát.
Chỗ hắn đứng chính là tọa độ đi thông vào trong sơn mạch nên hắn phải giữ vững vị trí, không thể dời nửa bước.
Trong gió lốc kia, tiếng cắt đứt kim loại không dứt bên tai, Xe sắc mặt trầm ngưng, thân hình lớn gấp đôi lúc trước, một cây trường thương bốc lên lên hỏa diễm nắm trong tay, cắn răng chống lại dư uy kiếm khí kia.
Lý Vân Tiêu sau một kiếm cũng không ra tay nữa, mà thu ánh mắt về, cẩn thận dừng ở Lãnh Kiếm Băng Sương.
Cảnh tượng kỳ dị hiện ra trước kia đã không thấy nữa, khôi phục lại thân kiếm trước kia, ba quang lưu chuyển.
Mỹ nữ lãnh diễm băng khiết kia tất nhiên là Vương Hậu Thủy Yên La của Tuyết chi quốc lúc trước, mà yêu thú diện mục dữ tợn kia chính là Yêu tộc Họa Đấu đã mang đến tai nạn cho Tuyết chi quốc.
Hơn nữa hắn vừa rồi đặc biệt chú ý tới, hung tướng của Họa Đấu kia quả thật có vài phần tương tự Thương, nhưng lại nhiều hơn hung ác và bạo lực chi khí.
Trong mắt trái hắn hiện ra một cái ấn ký gợn sóng, trực tiếp mở ra.
Trong không gian Đồng thuật, một đạo tàn ảnh cự đại lơ lửng trong đó, tựa hồ lâm vào ngủ say.
– Quả nhiên!
Ban đầu ở Hải chi sâm lâm giúp vợ Hải Hoàng Nhu Vi điểm đăng đã trực tiếp rút ra đạo tàn hồn Họa Đấu này, một mực trói buộc trong không gian mắt trái của mình, hôm nay xem ra chính là tàn hồn Họa Đấu trong kiếm kia rồi.
Về phần trong cơ thể Nhu Vi tại sao có thể có tàn hồn đại yêu Tuyết chi quốc năm đó thì không cách nào biết được, muốn biết rõ tất cả, sợ rằng còn phải đi Hải chi sâm lâm môt chuyến.
Giờ phút này kiếm phong bạo dần dần tiêu tán, thân hình Vẫn Xa cũng hiển lộ ra, hào quang toàn thân ảm đạm đi rất nhiều.
“Oanh! ”
Cách đó không xa đột nhiên nổ tung không hiểu thấu thoáng một cái, một cái kim cầu cuồn cuộn bay ra, đúng là Thôn Thiên Tượng bị Hanh Cáp chi âm của Khâu Mục Kiệt cuốn đi, rốt cục đã bị kéo về.
Lý Vân Tiêu nói:
– Trần Thiến Vũ, ngươi đối phó bàn tử kia, ta đến chém Xe.
Thân ảnh hắn nhoáng một cái, liền biến mất tại chỗ.
Sau một khắc trực tiếp xuất hiện trên không Vẫn Xa, bổ mạnh xuống một kiếm.
Thân hình Vẫn Xa đã khôi phục bình thường, kim thương hất lên, hiển hiện thương hoa như mọc thành phiến, cũng lựa chọn tiến công
“Phanh! ”
Hai kiện huyền khí đụng vào nhau, thân thương lập tức bị chém ra vết rách, Vẫn Xa tựa hồ lực yếu, bị Lý Vân Tiêu ép tới không ngừng lui về phía sau.
Trần Thiến Vũ cũng lên tiếng xuất kiếm, chém tới trên người Thôn Thiên Tượng kia, hai người rất nhanh đấu cùng một chỗ.
Tướng Quân nhướng mày, nói:
– Vẫn Xa, không nên ngạnh bính với hắn, chuôi lợi kiếm này có chút dị thường, tạo thành uy hiếp rất lớn đối với thân thể của chúng ta.
Tiếng kim loại va chạm không lừng vang lên trên không phế tích, không ngừng “Rầm rầm rầm” nổ bung.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Không nên ngạnh bính? Do hắn sao?
Hai người đánh khó phân thắng bại, tất cả đều là chiêu thức đối với thân thể của chúng ta, Lý Vân Tiêu mỗi một cái đều tính toán tốt, tận lực chém vào cùng một nơi trên chiến thương. Hắn cũng không còn chiến pháp nào khác nên liền dùng loại biện pháp hữu hiệu nhất cũng là ngốc nhất này, từng chút một chém đối phương!