Kỳ Thắng Phong giận tím mặt, thân hình xoay chuyển vài cái trên không, lập tức hai tay bấm niệm pháp quyết, một vòng ma nguyên chớp động, hóa ra ba đầu sáu tay.
– Cái gì?
Quỷ Vương cả kinh, trừng lớn mắt, sợ hãi nói:
– Ngươi là người nào? Pháp tướng chân thân?
Kỳ Thắng Phong cười lạnh nói:
– Ta là người giết ngươi
Phía sau hắn một tay giơ lên Mã Lương thần bút, lăng không huy sái xuống, đỏ và đen một điểm, lập tức vẽ ra thiên la địa võng, trong khoảnh khắc từ bốn phương tám hướng bao trùm tới trên người Quỷ Vương.
– Thứ linh tinh gì thế.
Quỷ Vương hét lớn một tiếng, đột nhiên mở hai tay ra đề quyền, trên người lập tức dâng lên quỷ khí um tùm, phóng tới bốn phía, chấn cho thiên la địa võng chấn phải lượn vòng, thủy chung không thể rơi vào trên thân được.
Sắc mặt Kỳ Thắng Phong phát lạnh, đưa tay giơ lên Ngự Thiên Bảo Lật, ánh sáng màu xanh vọt lên, các loại dị tượng tản ra.
Đồng tử Quỷ Vương đột nhiên co lại, hét lớn một tiếng, bàn quay kia lượn vòng mà ra, lập tức tách ra thiên la địa võng bốn phía, trực tiếp ép tới trên người Kỳ Thắng Phong.
“Ầm ầm”
Đĩa quay lớn như cối xay bị áp chế trên không dị tượng bảo lật kia, không ngừng xay nghiền, chấn cho dị tượng nứt vỡ từng khúc.
Kỳ Thắng Phong kinh hãi, sáu tay mở ra, minh luân gào thét mà lên, hóa thành quang luân cực lớn bay thẳng chém đến đĩa quay kia
“XÍU... UU!”
Thân ảnh Quỷ Vương lóe lên, liền giẫm trên đĩa quay, hai tay hợp lại trước người, kết thành trảo ấn, chụp tới minh luân.
“Boong boong loong coong”
Minh luân dưới song chưởng hắn giáp công, không nhịn được lượn vòng, mũi nhọn không ngừng chém vào lân phiến khiến tiếng nổ vang không dứt.
Mặt mũi Kỳ Thắng Phong tràn đầy vẻ giận dữ, nắm lấy cổ trần đại kiếm không ngừng chém lên không, từng đạo Long Ảnh đánh lấy đĩa quay.
Đạo Quả bị Liễu Phỉ Yên chém thành năm khối, nàng sau khi bị Quỷ Vương đánh lui cũng lóe lên rồi biến mất, đuổi theo một khối trong đó.
Đột nhiên một đạo hàn mang chớp động, như ánh mặt trời chiếu xuống.
Lại hóa thành ngân xà, cắn xé qua.
Sắc mặt Liễu Phỉ Yên trầm xuống, trường kiếm ra khỏi vỏ, “Loong coong” một tiếng liền chém lên.
Ngân xà đột nhiên lại hóa thành ngân kiếm, vòng quanh trường kiếm đối phương cuốn lên, tạo nên từng vòng kiếm thế.
Liễu Phỉ Yên nhíu mày lại, tay trái bấm niệm pháp quyết vỗ lên thân kiếm.
“Đương”
Kiếm âm chấn động, từng vòng hào quang bắn ra, mãnh liệt quấn lấy ngân kiếm, chấn ra đạo đạo hào quang trên không trung.
– Thiên lục vô hoa.
Nàng nhẹ quát một tiếng, trường kiếm đuổi theo ngân xà chém tới, kiếm khí ở trên không trung hóa thành phong bạo, xé rách cả bầu trời thành vô số khối.
“Phanh”
Ngân kiếm rơi vào tay người đến, vội vàng múa ra hơn mười đạo kiếm khí, bay vụt lên.
“Rầm rầm rầm”
Từng đạo ngân quang chém vào trong gió lốc kiếm khí, rốt cục ngăn được một chiêu kiếm uy kia lại.
Yêu Từ ngưng mắt xem xét, Liễu Phỉ Yên sau khi chém ra một kiếm kia liền phiêu nhiên mà đi, cách hắn xa vài chục trượng.
– Đáng chết.
Yêu Từ hét lớn, liền hóa thành lưu quang đuổi tới.
“XÍU... UU!”
Đột nhiên phong vân quấy, một đạo quang tiễn bắn tới, như lưu tinh bắn về phía yêu Từ.
“Ầm ầm”
Quang tiễn nổ bung trước người yêu Tử, một cổ kinh khủng trực tiếp trùng kích đến, ngăn con đường phía trước lại.
– Phỉ Yên, ngươi đuổi theo Đạo Quả, ở đây giao cho ta.
Bầu trời lóe lên hào quang, Huyền Hoa lưng vác trường cung, đi tới từng bước một.
Sắc mặt hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng, tuy rằng chiến đấu trước kia đã khiến hắn tinh bì lực tẫn, nhưng chỉ ngăn chặn yêu Từ thì hắn còn tự hỏi có thể làm được.
Sắc mặt Từ thoáng cái chìm xuống, biết rõ vô vọng cướp đoạt mảnh vỡ Đạo Quả rồi, lập tức hừ lạnh một tiếng, phi thân ngược về phía sau.
Ở chỗ cách hai người mấy trăm trượng, bàn tay lớn của Thương bắt lấy một mảnh vỡ Đạo Quả, trong mắt lộ ra vẻ hứng phấn.
Hắn khẽ đảo tay, liền thu mảnh vỡ Đạo Quả kia vào, lúc này mới lạnh lùng nói:
– Âm thầm nhìn xem hay ho lắm sao? Lăn ra đây đi.
Bên cạnh cách hắn không xa xuất hiện chấn động như vằn nước, Đoan Mộc Hữu Ngọc sắc mặt bình tĩnh đi ra, chỉ bí quyết không ngừng kháp động, tựa hồ đang tính toán gì đó, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Thương lạnh lùng nói:
– Sao hả, có phải cũng muốn thử sức một phen không?
Đoan Mộc Hữu Ngọc trầm tư nói:
– Không cần.
– Ah? Cường giả Nhân loại cũng sợ chết sao?
Thương lộ ra cười lạnh, mỉa mai không thôi.
Đoan Mộc Hữu Ngọc nói:
– Cũng không phải là sợ chết, ta đối với Đạo Quả vốn cũng không có lòng tranh chấp, hơn nữa vừa rồi miễn phí bói cho ngươi một quẻ, chính là hạ hạ ký, chính ngươi phải cẩn thận đấy.
– Cắt ha ha, ha ha, có thể không khiến người chết cười có được không?
Thương cười nhạo nói:
– Các hạ cũng là cường giả siêu phàm nhập thánh, không dám động thủ lại dùng quỷ ngôn quỷ ngữ đến lường gạt người, cũng thật là lợi hại nha.
Đoan Mộc Hữu Ngọc cười nhạt một tiếng, nói:
– Ngươi không tin cũng không sao, thiên chi định số, chính là tồn tại khách quan, không vì ngươi có tin tưởng hay không mà hay đổi.
Thương mỉa mai mắng:
– Phế vật, nếu không còn lời nào khác, bổn tọa mang Đạo Quả đi đây.
Đoan Mộc Hữu Ngọc vẫn tươi cười, làm thủ thế, nói:
– Thỉnh.
– Ha ha ha ha, đây là cường giả Nhân loại sao? Thật sự là mất mặt.
Thương cười nhạo không thôi, chớp động liền hóa thành một đạo quang mang bay đi xa xa.
Hắn lấy ra mảnh vỡ Đạo Quả kia, nhìn chằm chằm ra ngoài một hồi, ánh mắt lộ ra khát vọng và hưng phấn khách quan, đột nhiên nói:
– Lê, Từ, hộ pháp cho ta.
Từ truy kích Liễu Phỉ Yên vừa trở về, đang muốn đuổi theo mảnh vỡ Đạo Quả khác, nghe Thương nói như vậy, lập tức chớp động đến bên cạnh hắn.
Lê cũng phóng lên trời, bay đến trước mặt Thương nói:
– Thương, ngươi muốn làm gì?
Trong tay Thương cầm lấy mảnh vỡ Đạo Quả nói:
– Sau khi bị chém ra, Thần Đạo chi ý trôi qua cực nhanh, ta phải thừa lúc nó còn hữu dụng, nhanh chóng luyện hóa, trực tiếp trùng kích vào một bước cuối cùng mới được.
Trong mắt của hắn một mảnh kiên quyết, còn có vẻ hưng phấn
Từ cả kinh nói:
– Thương đại nhân, một phần năm mảnh vỡ Đạo Quả có đủ chưa?
Thương quỷ dị cười, nói:
– Có lẽ không đủ, nhưng ta còn có một quân cờ, tăng thêm thẻ đánh bạc này nữa, là đủ rồi
Lê trong lòng khẽ giật mình, sau đó liền hiểu rõ, nói:
– Cuối cùng cũng dùng đến sao? Chỉ là Thương đại nhân, ở đây cường giả Nhân tộc khắp nơi, sợ rằng bất tiện a? Không bằng mau chóng rời đi, tìm nơi an toàn thì hơn.
Thương bác bỏ nói:
– Không cần, không còn kịp rồi. Ta sẽ dùng Thái Cực Phong Thiên Ấn phong ấn phương không gian này, lại dùng Hồn Thiên Nghi bố trí xuống kết giới, còn hai người các ngươi trấn thủ ở bên ngoài, coi như bọn hắn có liên thủ cũng không thể phá được trong thời gian ngắn. Huống chi hiện giờ còn đang tranh đoạt Đạo Quả, ai có thời gian để ý tới ta chứ.
Lê nói:
– Thương, mọi chuyện phải cẩn thận đấy.
Thương nhẹ gật đầu, lập tức thi triển ra thiên phú thần thông, kim ngân song giác một mảnh cao chót vót, trong hai mắt hóa thành hắc bạch nhị sắc, một đạo Thái Cực Đồ lập tức hiển hiện quanh thân