Đóa hoa bạch sắc chứa Thái Hư Đạo quả kia, vào giờ khắc này biến thành Ngũ Thải.
Chỉ bất quá Diêu Kim Lương cùng Huyền Hoa đều giết đỏ cả mắt, không có tâm tư quản Đạo quả kia.
Bên cạnh hai người đều là lực lượng kinh khủng phóng lên cao.
Sắc mặt Diêu Kim Lương âm trầm, trên quỷ lăng giảo Ngân quang chói mắt, ngang trời chém rụng.
Thú khải trên người Táng Vân Thú cũng tan ra, trên kim giác dâng lên vô số Phù Văn.
Toàn bộ thân thể lượn vòng, cuồn cuộn nổi lên phong bạo kinh khủng đánh tới.
Phanh...
Khắp bầu trời kình khí ngang dọc, đột nhiên một thanh âm rất nhỏ vang lên.
Dây cung của Toái Tinh cung bị đứt, cả Trường Cung thoáng cái dãn ra, hóa thành Chiến Đao
– Phong trảm...
Huyền Hoa cầm đao chém tới, tinh vân quanh thân nhất thời hóa thành Đao mang kích động, bốn phía rơi vào một mảnh Tinh Không.
Ầm ầm...
Quỷ lăng giảo bị phong trảm đánh văng ra, hai cổ lực lượng bạo tạc, Táng Vân Thú vọt lên, gào thét dùng kim giác đâm tới.
Huyền Hoa băng lãnh, Chiến Đao xoay chuyển, đưa ngang trước người, tay phải lăng không kéo một cái, quát:
– Bắn chết súc sinh này, Bắc Đẩu Khai Dương...
Tranh...
Trên Chiến Đao tuôn ra Nhật Nguyệt Tinh Thần, dấu ấn ở mi tâm hắn hóa tiễn, trong nháy mắt bắn ra
Không gian bốn phía thoáng cái sập xuống, vô số Quy Tắc Chi Lực hiện lên, bắn về phía Táng Vân Thú.
Ầm ầm...
Lại là một lần bạo tạc kinh thiên động địa, Huyền Hoa hai lần xuất thủ, cũng cảm thấy rất uể oải.
Lực lượng tuôn ra không ngừng trùng kích thân thể hắn, dưới chân lui về phía sau.
Phía trước khắp nơi năng lượng kích động, một đôi mắt đỏ ngầu hiện ra.
Trong thân thể Diêu Kim Lương có một cổ khí tức quỷ dị tuôn ra, kích thích quỷ lăng giảo không ngừng chiến minh, như là vui sướng.
– Huyền Hoa, hôm nay đánh một trận, không chết không ngớt, người nào cũng không thể cứu được ngươi.
Hai tay hắn cầm lăng giảo, đồng quang đỏ ngầu càng ngày càng yêu dị, từng đạo huyết sắc quang vựng ở chung quanh hiện ra.
– Hạo Dương Quán Nhật...
Tranh...
Trong thiên địa vang lên một tiếng chiến minh, sau đó một đạo hồng quang hiện ra, Huyền khí bỗng nhiên hóa thành quỷ lăng, phi trảm mà xuống.
Táng Vân Thú tùy theo lao lên, thú khải không ngừng biến hóa, trong khoảnh khắc cùng quỷ lăng kia hóa làm một, lăng không lao xuống.
Chiêu này vừa ra, đại thụ che trời cũng theo đó rung động, trong cánh hoa ngũ sắc, Đạo quả ánh sáng chớp động, càng ngày càng nhanh.
Nguyên lực trên người Huyền Hoa chuyển động, lực lượng xông thẳng lên trời, Toái Tinh cung ở trong tay tranh... Vang lên, bảo thạch bắn ra vạn đạo Thất Thải Hà Quang.
Đồng thời chỗ đứt dây, tuôn ra một sợi Long gân, ràng buộc hai đầu Chiến Đao, nhất thời có Long ngâm truyền ra, một đạo Thanh Ảnh ở trên cung biến ảo bất định.
Tay ở trước người bấm niệm thần chú, khắp bầu trời bảo quang tụ đến, bốn phía hiện ra dị tượng.
Đại tuyết bay tán loạn, háo thành một mảnh tuyết địa, vậy mà băng phong vạn lý.
Ở trong tuyết địa, vạn điểm tinh quang từ trên bầu trời hạ xuống, một mũi nhọn chẳng biết từ chỗ nào đến, Xích Hồng như huyết, dần dần ngưng hình, đúng là một mũi tên đỏ thẫm.
Vô số tinh mang điên cuồng phóng tới mũi tên, thân tiễn bắt đầu lóe ra phù hiệu quỷ dị, kích bắn ra vô số hồng mang, ở trong cảnh Băng Phong vạn lý, có vẻ dị thường gai mắt.
– Diêu Kim Lương, ngày hôm nay người chết là ngươi a.
– Đây là Huyền Chân tiễn mà ta dùng Ám Tinh thiết chế tạo, dùng để giết ngươi thích hợp nhất.
Huyền Hoa thoáng cái nắm tên, khoát lên cung, “Boong boong”, thanh âm kim chúc ma sát đãng xuất, trong nháy mắt cung bị kéo căng.
Hưu...
Vô số phi tuyết tụ lại, một đạo hồng quang bắn ra, xuyên qua Băng Phong vạn lý.
Tên dài bắn ra, Long gân kia dư lực quá lớn, đột nhiên đứt đoạn, Toái Tinh cung lần thứ hai hóa thành Chiến Đao.
Ầm ầm...
Huyền Chân tiễn đi qua thời không, đánh vào trên quỷ lăng của Diêu Kim Lương, nhấc lên vô số phong bạo, đột nhiên ầm ầm nổ tung.
Rống...
Trung tâm cơn lốc, còn truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Táng Vân Thú.
Diêu Kim Lương cả người đại chấn, tê tâm liệt phế quát:
– Không...
Hai mắt hắn đỏ bừng, Táng Vân Thú bị Huyền Chân tiễn đâm rách thú khải, thủng ngực mà qua.
Phanh...
Quỷ lăng giảo ở trên không trung biến trở về trạng thái phổ thông, lẳng lặng treo ở bên người Táng Vân Thú, linh khí tiêu tán rất nhiều.
Thân thể Diêu Kim Lương vọt xuống, thoáng cái ôm lấy Táng Vân Thú, cả người run rẩy.
Một người một thú làm bạn nhiều năm, từ lâu tâm ý tương thông, lúc này hắn có thể rõ ràng cảm thụ được đối phương thống khổ, sinh cơ không ngừng xói mòn.
Phù Văn trên Huyền Chân tiễn còn đang không ngừng tuôn ra, đại lượng khắc ở trên người Táng Vân Thú, phá hư thân thể của nó.
Diêu Kim Lương nắm tên, muốn rút ra.
– Chậm đã.
Đột nhiên một đạo thanh ảnh chớp động, Vi Thanh hiện thân, quát:
– Không muốn nó chết thì đừng động.
Diêu Kim Lương cả kinh, vội vàng nói:
– Vi Thanh đại nhân, cầu ngươi cứu nó.
Vi Thanh ngưng mắt, nhìn chằm chằm tiễn kia, sắc mặt nặng nề nói:
– Đây là Ám Tinh thiết, một loại kim chúc cực kỳ ác độc a.
Hai tay hắn ở trên không trung hư họa, thoáng cái ngưng ra một đạo Phù Văn, sau đó vỗ xuống, hóa thành băng sắc lam nhạt, trực tiếp khắc ở trên tiễn.
Nhất thời Phù Văn trên tiễn thoáng cái bị ngăn chặn, dần dần thu nạp, cuối cùng biến thành một chi Thiết Tiễn thông thường.
Diêu Kim Lương lập tức cảm nhận được Táng Vân Thú giảm bớt thống khổ, đại hỉ nói:
– Hiện tại có khả năng nhổ tiễn không?
Vi Thanh lắc đầu nói:
– Nó bị một tiễn xuyên thấu, hiện tại rút ra mà nói nguy hiểm quá lớn, dùng Ngự Thú Huyền Khí tạm thời phong ấn nó, mang về Thánh Vực tính tiếp.
Diêu Kim Lương không dám vi phạm, đồng hoàn trên tay hắn phóng đại, lăng không thu lại, liền đem Táng Vân Thú kéo vào, lại biến về hình dáng phổ thông, bám vào cánh tay.
Trên mặt Huyền Hoa hiện ra vẻ giận dử, lạnh giọng nói:
– Vi Thanh, ngươi rất thích xen vào việc của người khác a?
Vi Thanh nhìn hắn, nhàn nhạt nói:
– Ta xen vào, mắc mớ gì tới ngươi?
– Ngươi...
Trên mặt Huyền Hoa hiện lên vẻ phức tạp, cuối cùng áp chế tâm tình. Lấy lực lượng của hắn bây giờ, khẳng định là đấu không lại Vi Thanh, huống chi còn có Diêu Kim Lương bên người.
Trên mặt Diêu Kim Lương bao phủ một tầng sương lạnh, cắn răng nói:
– Vi Thanh, ta ngươi liên thủ giết hắn.
Vi Thanh than thở:
– Nếu chỉ có một mình hắn, giết cũng không sao, nhưng...
Đồng tử của Diêu Kim Lương co lại, chỉ thấy phía sau Huyền Hoa dần dần hiện ra hai đạo quang mang.
Trong đó một đạo bích lục, hóa thành Đoan Mộc Hữu Ngọc.
Một đạo khác là Hồng Liên như lửa, hóa thành Liễu Phỉ Yên, nàng một bước tiến lên, đi tới phía sau Huyền Hoa nói:
– Ngươi không sao chứ?
Huyền Hoa cười nhạo nói:
– Đối phó hai súc sinh mà thôi, sao có thể có sự tình. Chỉ bất quá ta khổ cực tạo ra Huyền Chân tiễn, lại bị mất a.
Liễu Phỉ Yên nói:
– Tổn thất một cây tiễn, giết Táng Vân Thú coi như là đáng giá. Bị Huyền Chân tiễn bắn trúg, cho dù Táng Vân Thú có thể giữ được tánh mạng, cũng sẽ phế đi.
Lời của nàng như một chậu nước lạnh, trực tiếp tưới vào buồng tim của Diêu Kim Lương, cả người hắn rét run, bỗng nhiên quát:
– Ngươi nói cái gì?