Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2405: Huyền Hoa vs Diêu Kim Lương

Bốn phía hóa ra vũ mao trắng noãn, lăng không phiêu đãng, cả người Bạch Vũ Kình cũng biến mất.

Mỉm cười trên mặt Đoan Mộc Thương dần dần tiêu thất, thay vào đó là một loại ngưng trọng cùng nghi hoặc.

Nàng cũng không có đi cướp Đạo quả, mà là ngồi xếp bằng ở trên hư không, hai tay bấm niệm thần chú. Phía sau thoáng cái hóa ra hư ảnh nhàn nhạt, có Khinh Linh Chi Khí lưu động, thoáng cái hóa thành thiên thủ thiên nhãn, trực tiếp nhập định tu luyện.

Ở bốn phía đại thụ che trời, một mảnh lưu quang di động, phảng phất cách một Thiên Hà, đem Đạo thụ nhiễu ở chính giữa, như mộng huyễn không chân thật.

Đột nhiên trong Thiên Hà có một quang ảnh chớp động, chính là Táng Vân Thú, thân thể cao lớn lăng không bốc lên, hướng Đạo quả kia đánh tới.

– Súc sinh, lăn..

Một tiếng quát chói tai truyền đến, một đạo quang ảnh kim sắc hạ xuống, nương theo chưởng pháp phách về phía đầu Táng Vân Thú.

Thình thịch...

Táng Vân Thú bị trùng kích quá lớn, thoáng cái không thể dừng, bị một kích đánh bay ra ngoài.

Thân thể nó ở trên không trung rống giận, lật vài vòng mới ngừng lại được, trên ót bị đánh ra tiên huyết, đem lông tơ nhuộm đỏ.

Nó cuộn thân thể lại, hai mắt bắn ra hung quang, nhìn chằm chằm phía trước.

Đạo kim quang kia hóa thành thân ảnh Huyền Hoa, cười lạnh nói:

– Một đầu súc sinh, cũng muốn đoạt Thần Vật? Tiến lên một bước nữa liền giết ngươi.

Hắn nói xong liền xoay người, đi đến Đạo quả kia, đột nhiên dưới chân dừng lại.

Không gian phía trên xoay tròn, một lực lượng vô cùng khí phách hạ cuống, kèm theo rống giận nói:

– Chết.

Táng Vân Thú vẫn ngủ đông bất động cũng mạnh mẽ vọt tới.

Huyền Hoa cả kinh, quyết ấn trong tay biến hóa, một chưởng nghênh đón.

Ầm...

Hai cổ lực lượng trùng kích, dư ba chấn nhập vào Thiên Hà, ở bốn phía Đạo quả lưu chuyển, lại không thể lan đến gần.

Thân thể Huyền Hoa bị chấn lùi mấy bước, cả kinh nói:

– Ngươi lại từ trong đó đi ra?

Đạo thân ảnh kia chính là Diêu Kim Lương, sát khí đầy người, Táng Vân Thú thoáng cái nhảy lên, thân thể chợt nhỏ đi mấy vòng, nằm úp sấp ở trên đầu vai hắn, hung tợn nhìn chằm chằm Huyền Hoa.

Diêu Kim Lương lạnh giọng nói:

– Chỉ là một kiện Huyền Khí, làm sao có thể vây khốn ta.

Trong mắt hắn tuôn ra sát khí, chỉ vào Huyền Hoa nói:

– Hiện tại ta muốn lấy Đạo quả này, ngươi dám động thoáng cái, liền giết ngươi.

Huyền Hoa nộ cười nói:

– Ha ha, ngươi coi mình là ai? Ta động, động, tới giết ta a, giết ta a.

Hắn giãy dụa thân thể, đạp ra mấy bước, hai tay múa loạn, bắt đầu khiêu vũ.

Thân thể Diêu Kim Lương nhoáng lên, cùng Táng Vân Thú đồng thời hóa thành hai đạo quang mang, lực lượng kinh khủng đan vào một chỗ, hóa ra ngàn vạn đạo ảnh.

Dưới chân Huyền Hoa bỗng nhiên đạp một cái, liền lùi lại mười mấy trượng, trên người dâng ra Tử Thanh sắc khí.

Tay phải một trảo, Toái Tinh cung hiện ra, đáp cung dương tiễn.

Bốn phía hiện lên một mảnh tinh vân, quát:

– Trời quang mây tạnh.

Song tiễn bay đi, như là hai quỹ đạo, đánh trời cao rách tả tơi.

Ầm ầm...

Bốn đạo quang mang chạm vào nhau, thiên địa rung động, nhưng quỷ dị là màu ánh sáng trong Thiên Hà không bị ảnh hưởng, năng lượng nhảy vào bên trong đều hóa thành ánh sáng Thiên Hà, lưu chuyển liên tục, như là một đạo kết giới bảo vệ Đạo quả kia.

Thân thể Diêu Kim Lương đột nhiên bắn ra, trong khoảnh khắc vọt tới trước mặt Huyền Hoa, trong tay lóe lên Ngân quang, liền chém xuống.

Phanh...

Quỷ lăng giảo đặt ở trên Toái Tinh cung, hai kiện Huyền Khí va chạm, rung động nhân tâm.

Quang mang kích động ra ngoài đem thân ảnh hai người nuốt hết, hoàn toàn thấy không rõ khuôn mặt.

Trên mặt Diêu Kim Lương lộ ra vẻ dữ tợn, hai tay chộp vào quỷ lăng giảo, hét lớn một tiếng.

Phanh...

Ngân khí như là vẩy cá từng mãnh dựng thẳng lên, từ trên Toái Tinh cung vuốt phẳng xuống phía dưới, chấn nẩy lên vô số hỏa hoa.

Toái Tinh cung của Huyền Hoa tạo hình tinh xảo, phía trên chạm trổ các loại Ngọc Thạch, là cực phẩm trong cực phẩm, ở dưới một kích này, lại xuất hiện không ít mài mòn.

– Chết tiệt.

Huyền Hoa giận dữ, hắn yêu cung như mạng, phảng phất như quỷ lăng giảo kia trực tiếp chém ở trên người hắn, đau lòng lợi hại a.

Tay phải bấm niệm thần chú, lôi kéo dây cung, nhất thời một thanh lợi tiễn nổi lên, quát:

– Chết đi.

Hưu...

Tên cách Diêu Kim Lương bất quá ba thước, cự ly ngắn như vậy bắn ra, Diêu Kim Lương tránh cũng không thể tránh.

Hắn chỉ có thể nhấc quỷ lăng, đưa ngang trước người chắn mũi tên kia.

Phanh...

Cả người Diêu Kim Lương bị đẩy lui mười mấy trượng, ở trên không trung lưu lại một đạo quỹ tích.

Huyền Hoa đánh xong liền xoay người, muốn bước vào Thiên Hà lấy Đạo quả.

– Hừ, nếu để cho ngươi lấy Đạo quả, ta thực sự là sống trên thân chó.

Thân ảnh Diêu Kim Lương lóe lên, liền xuất hiện ở phía trên hắn, hai tay nắm quỷ lăng giảo chém xuống.

Ha ha...

Huyền Hoa đột nhiên cười lớn nói:

– Ngươi muốn làm cho, thật là ô nhục con vật đáng yêu kia a.

Hắn ngửa người lộn ra sau, một cước đá tới.

Đầu ngón chân hóa xuất một đạo Lưu Tinh, điểm ở trên quỷ lăng giảo, “Phanh” một tiếng đánh văng hắn ra.

Sau đó hai tay giương cung, bắn ra một đạo lợi tiễn.

– Hừ, đợi lát nữa đánh nát miệng của ngươi.

Sắc mặt Diêu Kim Lương trầm xuống, quỷ lăng giảo ở trên không trung tung bay, thoáng cái chém bể bạch quang, lăng giảo hóa thành hư ảnh, bay lên không trung.

Huyền Hoa cười lạnh một tiếng, Trường Cung ở trong tay xoay chuyển, đạo đạo thanh quang bắn ra, cả người lăng không tiêu thất.

Quỷ lăng giảo chém tới, nhất thời thất bại.

– Chạy? Chạy thoát sao?

Diêu Kim Lương bấm niệm thần chú, không gian bốn phía nhộn nhạo, một tiếng rống to kinh thiên truyền đến.

Táng Vân Thú chẳng biết lúc nào xuất hiện ở sau lưng Diêu Kim Lương, cao hơn mười trượng, hai mắt đỏ bừng, trên người Yêu Khí cuồn cuộn.

Từng vòng khí lưu ở xung quanh một người một thú kích động, hình thành cơn lốc kinh khủng, không gian hoảng hốt.

Trên người Diêu Kim Lương kim quang nỡ rộ, Đấu Chiến Thánh Quyết vận chuyển tới cực hạn, quỷ lăng giảo giải phong, như một ác linh hoành ở trước người, trong mắt bắn ra hung quang.

– Đấu Chiến Thánh Quyết... Dạ Vũ.

Ác linh tranh... Một tiếng, lần thứ hai hóa thành lăng giảo, Ngân quang soi sáng nữa bầu trời, đột nhiên chém xuống.

Trong lòng Huyền Hoa hoảng hốt, không dám khinh thường, hai chân đạp ở trên hư không, Trường Cung kéo mãn, một mảnh Nhật Nguyệt Tinh Thần hiện lên ở bốn phía.

Vô số bảo thạch trên Toái Tinh cung bắn ra quang huy chói mắt, mi tâm lóe ra một mũi tiễn ảnh, tiễn ảnh xoay tròn, trên Trường Cung nhất thời sinh ra một mũi tên xích hồng sắc, phía trên có Phù Văn rậm rạp chằng chịt.

Huyền Hoa ngưng thanh hét lớn, dưới chân đạp Tinh Thần bộ, hư ảnh hiện lên, như là vô số Tinh Lực bay vào trong mũi tên kia, bắn mạnh đi ra ngoài.

– Khai Dương...

Ầm ầm...

Bầu trời bị hai đạo lực lượng kinh khủng kia tách ra, linh áp bay loạn, bầu trời giống như Lôi Hải điện ngục, khắp nơi đều là phong bạo kinh khủng.

Nhưng khiến người giật mình là, lực lượng kinh khủng kia kích ra, chấn nhập vào Thiên Hà, lập tức đưa tới biến hóa.

Vô số lưu quang kỳ dị thoáng cái co rút lại, hội tụ về phía đại thụ che trời.