Đoan Mộc Thương lúc này mới dời ánh mắt Lý Vân Tiêu lên trên không trung, nói:
– Thân phận các hạ ta cũng có chút tò mò, tuy rằng trong lòng có điều suy đoán, lại không dám khẳng định.
Lý Vân Tiêu cười nhạt một tiếng, nói:
-Thân phận của ta chẳng có gì lạ, Thương đại nhân vẫn nên dùng tâm tư và tinh lực đặt trên những tế đàn này đi. Tương truyền thuật bói toán của Đoan Mộc thế gia thiên hạ vô song, có thể xuyên qua thời không hồng lưu, nhìn xem tương lai, chẳng lẽ ngay cả quái dị ở nơi này cũng không tính ra sao? Vậy thì lời đồn cũng quá khoa trương rồi.
Trong lòng mọi người rùng mình, có chút giật mình nhìn Lý Vân Tiêu, vậy mà nói chuyện với Đoan Mộc Thương như vậy
Phải biết rằng Đoan Mộc thế gia gần đây vô cùng thần bí, ngoại nhân hiểu biết về họ rất ít, mặc dù là bảy đại siêu cấp thế lực, đối với Đoan Mộc thế gia cũng không hiểu bao nhiêu.
Duy nhất biết được chính là thế gia này có thân thông rất mạnh, hơn nữa trong đó Đoan Mộc Hữu Ngọc còn là một trong Thập đại Phong Hào Võ Đế nữa.
Đoan Mộc Thương cũng không tức giận, thản nhiên nói:
– Ngoại giới đồn đãi tuy nhiều chỗ khuyếch đại, hơn nữa thuật bói toán chính là nghịch thiên mà đi, nhất định phải chịu Thiên Phạt. Mặc dù là chúng ta, mỗi lần nhìn xem Thiên Vận cũng phải cẩn thận từng li từng tí, tuyệt không dám mạo hiểm nhìn nhiều.
Trong mắt Lý Vân Tiêu nổi lên một tia rung động, nghĩ đến mẫu thân Thủy Tiên, vợ Hải Hoàng Ba Long, cũng chính vì nhìn xem Thiên Vận mà mất hết sinh cơ, phải dựa vào một chiếc Thất Tinh Đăng để giữ mệnh.
Tiếng thở dài của Thái Thúc Tà Đình truyền đến, nói:
– Đại đạo bao la bát ngát, người như con sâu cái kiến, Thiên số vô tận, ai có thể dòm tận? Ai lại dám dòm tận?
Mọi người thoáng cái bắt đầu trầm mặc, không khí dưới những lời này, tựa hồ trở nên có chút áp lực.
Bọn hắn đều là cường giả đương thời, có thể bước vào cảnh giới Cửu Thiên Võ Đế, đều thân có các loại cơ duyên, thiên phú, nghị lực, nhưng đối mặt với võ đạo xa xôi, vẫn không khỏi cảm khái vạn phần.
Bắc Minh Nguyên Hải cũng xúc động tiếng lòng, đối với Võ Đế cửu tinh như bọn hắn mà nói, càng cảm xúc sâu đậm.
Thức thứ nhất trong Thiên Ngoại Tam Thức chính là ta sinh có nhai, mà đạo vô bờ.
Trong lòng Lý Vân Tiêu càng chấn động, một chữ “Dám” kia khiến tim hắn chợt đập nhanh không hiểu.
Hắn nhớ tới chuyện Ma Ha Cổ Thần mà Hải Hoàng kể, Tam Thiên Đại Đạo ngưng tụ thành văn tự, bị thế giới không dung, cuối cùng nhất bị đánh tan thành mây khói.
Đoan Mộc Thương cười cười, nói:
– Ngô lệnh hi hòa nhị tiết hề, vọng yêm tư nhi vật bách. Lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề, ngô tương thượng hạ nhi cầu tác
Thái Thúc Tà Đình cười nói:
– Thương đại nhân tâm tính lạc quan, chí tồn cao xa, chính là mẫu mực đời ta.
Đoan Mộc Thương khẽ cười nói:
– Tà Đình đại nhân giễu cợt, đại nhân đi dạo một vòng, có phát hiện được gì không?
Thái Thúc Tà Đình thoáng cái thu lại dáng cười, ngưng giọng nói:
– Thật có chút cổ quái, nơi đây tựa hồ có dấu vết không gian trọng điệp.
Đôi mắt Lý Vân Tiêu ngưng tụ, xẹt qua một tia kinh hãi.
Đoan Mộc Thương cũng sửng sờ, bộ dáng lập tức có chút giật mình, nói:
– Không gian trọng điệp? Nếu thật sự là như thế, vậy chuyện có người bỏ mình nhưng không thấy thi thể cũng đã giải thích thông rồi.
Bắc Minh Nguyên Hải cả kinh nói:
– Ý của đại nhân là, những người chết đi kia đã bị đẩy vào trong một không gian khác? Nói như vậy, nơi đây quả thật có vật còn sống sao?
Người khắp nơi đều sợ hãi, không khỏi đều tụm tới trên tế đàn, tựa hồ như vậy mới có thể yên tâm hơn.
Thái Thúc Tà Đình trầm tư nói:
– Ta cũng thật không dám nói nhiều, dù sao điệp gia không gian chính là trận thuật cực cao, tuy rằng lão phu cũng chỉ miễn cưỡng làm được. Nhưng khiến loại trận thế cực độ phức tạp, hơn nữa tiêu hao cực lớn này duy trì vài vạn năm bất diệt, hắc hắc..., sợ rằng Vương Tọa Đằng Quang cũng không thể làm được.
Lý Vân Tiêu đột nhiên nói ra:
– Nếu có vật còn sống, ở đây vài vạn năm không ngừng giữ gìn trận này thì sao?
– Cái này..., dường như có thể.
Thái Thúc Tà Đình sửng sốt một chút, lập tức sắc mặt cổ quái, nói:
– Còn có vật còn sống gì có thể sống đến vài vạn năm không chết chứ?
Lý Vân Tiêu nói:
– Loại “vật còn sống” này, chưa hẳn đã là người sống thật sự
Đoan Mộc Thương xoay chuyển đôi mắt, nói:
– Vân thiếu có phải đã biết chút gì không?
Lý Vân Tiêu ngẩng đầu nhìn nàng một cái, nói:
– Thương đại nhân quả nhiên đoán được thân phận ta, ta quả thật đã gặp được ít thứ.
– Cái gì?
Tất cả mọi người kinh hãi, thoáng cái đều hội tụ ánh mắt lên trên người hắn.
Lý Vân Tiêu không nhanh không chậm nói ra chuyện trước kia, đến chuyện mình thi triển thần thông một chiêu diệt sạch những hủ thi kia thì nói đơn giản thành dùng võ kỹ hỏa hệ chém chết, nói:
– Những hủ thi kia vạn đao bất diệt, nhưng hẳn là bị lửa khắc chế.
– Lại có việc này.
Bắc Minh Nguyên Hải cả kinh nói:
– Trước kia quả thật có chuyện linh bài của Bạch Tử Phong bị nghiền nát.
Hắn có chút trợn mắt nhìn, quát:
– Chuyện trọng yếu như thế, vì sao không nói sớm?
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nhìn hắn một cái, nói:
– Không hiểu thấu, vì sao phải nói với ngươi?
– Hừ, trên đời này thật sự là người ngại mạng lớn a.
Trong hai mắt Bắc Minh Nguyên Hải tuôn ra lệ mang, thoáng cái bắn ra sát ý:
– Đừng tưởng rằng có Thương đại nhân ở đây thì ta sẽ không giết ngươi.
Tiêu Hạo đột nhiên cả kinh, đột nhiên gọi to:
– Ah hắn... Hắn là Lý Vân Tiêu.
Trong thanh âm mang theo khiếp sợ và hoảng sợ tột độ.
– Lý Vân Tiêu?
– Lý Vân Tiêu!
Tất cả mọi người đột nhiên ngất lịm, rốt cục phản ứng lại.
Thiên tài đệ nhất thiên hạ bị truyền đi vô cùng kì diệu, thực lực nghịch thiên cường hoành, tính cách hung hăng càn quấy vô biên kia sao?
Mục Chinh cả kinh, nói:
– Thì ra ngươi chính là Lý Vân Tiêu?
Hắn trước khi rời khỏi Mục gia cũng đã nghe qua chuyện về Lý Vân Tiêu, không khỏi lộ ra thần sắc suy nghĩ sâu xa.
Duẫn Ngôn kinh hãi, nội tâm dâng lên cảm xúc giật mình, khó tự trách mình và đối phương lại kém nhau lớn như thế.
Nổi danh không phải hư sĩ
– Ân?
Lý Vân Tiêu hừ nhẹ một tiếng, nói:
– Sao nguyên một đám đều lộ ra gương mặt giống như biết ta vậy? Thật có lỗi, ta cũng không nhận ra các ngươi a.
Đồng tử Bắc Minh Nguyên Hải đột nhiên co lại, quát:
– Thì ra Lý Vân Tiêu chính là ngươi? Thật sự là được đến toàn bộ không uổng phí công phu a.
Hắn nắm chặt năm ngón tay, tiết xương cốt vang lên “răng rắc”, bốn phía nắm đấm hiện ra một tầng băng vân nhàn nhạt.
Không gian co rụt lại, đều sập xuống băng vân kia, kéo ra vô số nếp gấp, ẩn chứa một tia hắc tuyến khủng bố vậy.
Người bên người Bắc Minh Nguyên Hải thân thể đều tựa hồ như bắt đầu biến hình.
Mọi người Bắc Minh thế gia không khỏi lui về sau, Tiêu Hạo cả kinh nói:
– Nguyên Hải đại nhân, chính có kẻ này, để ta bắt là được, không cần đại nhân tự mình động thủ.