Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2184: Không gian điệp gia (1)

Trong lòng Lý Vân Tiêu lại nhấc lên sóng to gió lớn, trên đời lại có Đồng Thuật thần kỳ như thế, vậy chẳng phải còn lợi hại hơn cả Chân Thực Chi Nhãn của Hải Hoàng nhất tộc rồi sao?

Hắn kiềm chế kinh hãi trong lòng, cười lớn vài tiếng, nói:

– Mục Chinh đại nhân khen trật rồi, huyền khí và thần thông, tại hạ quả thật có chút thủ đoạn, nhưng cũng không khoa trương như đại nhân nói đâu.

Sắc mặt Mục Chinh có chút hoài nghi, cặp mắt kia lần nữa hóa thành tro mông chi sắc, trong ánh mắt đục ngầu, chiếu rọi ra ngũ quang.

Hắn giọng nói:

– Ba kim hai tử, tuyệt sẽ không sai, tử khí trùng tiêu chính là dị tượng cao nhất mà Diệu Pháp Linh Mục của ta có thể nhìn thấy, từ sau khi khi Linh Mục thành công, chưa bao giờ thấy qua. Tiểu tử, lão phu đối với huyền khí và thần thông của ngươi cảm thấy rất hứng thú đấy.

Tro mông chi sắc trong mắt của hắn thoáng cái tản ra, khôi phục thanh minh.

Bóng người đột nhiên lóe lên, liền biến mất tại chỗ, trực tiếp xuất hiện trên ngọc thạch cực lơn mà Lý Vân Tiêu đứng, tuy rằng đứng ba người nhưng nó vẫn lộ ra rất rộng rãi

Duẫn Ngôn cả kinh, cảnh giác quát:

– Ngươi làm gì hả?

Mục Chinh khinh miệt nhìn hắn một cái, khinh thường nói:

– Tu vị, huyền khí, thần thông tam quang là kim, thân thể là hạt, thần thức là lục, tuy rằng chỉnh thể cũng không tệ lắm, nhưng ở trong mắt lão phu cũng chỉ là cặn bã.

Toàn thân Duẫn Ngôn chấn động, lúc Mục Chinh nói chuyện, liền có một cổ khí tức mênh mông khó có thể địch nổi vọt tới, trực tiếp trấn áp hắn không cách nào nhúc nhích.

Trên trán tuôn ra đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt thoáng cái trở nên tái nhợt.

Lý Vân Tiêu cưỡng chế khiếp sợ trong lòng, cười nói:

– Mục Chinh đại nhân thật sự lấy lớn hiếp nhỏ như vậy sao? Tại hạ đối với Diệu Pháp Linh Mục của đại nhân cũng cảm thấy rất hứng thú đấy.

Mục Chinh “Hắc hắc” cười cười, nói:

– Dưới khí thế của lão phu còn có thể bình tĩnh như vậy, ngươi quả thật không đơn giản. Nhưng lão phu thật sự rất muốn xem một chút huyền khí và thần thông tử khí trùng tiêu chi quang, rốt cuộc bộ dạng thế nào.

“Ầm ầm”

Không khí bốn phía thoáng cái nổ bung, khí thế trên người Mục Chinh ngưng tụ, cơ hồ muốn thực chất hóa, hình thành một cổ cương phong chi trụ, trực tiếp đánh tới trên người Lý Vân Tiêu.

Lý Vân Tiêu biến sắc, trong mắt hiện lên vẻ giận dữ.

Đối phương nói đánh là đánh, không khỏi quá mức vô lễ và hung hăng càn quấy đi, nhưng nghĩ đến thân phận của đối phương, người Mục gia trong huyết mạch tựa hồ đã chảy xuôi theo loại tính cách ngưu soa này rồi, bởi vậy cũng chỉ đành bất đắc dĩ thầm than một tiếng.

Ai bảo mình bị loại ngưu soa này để ý đến chứ.

“Phanh”

Đạo cương phong chi trụ kia trực tiếp đánh lên người Lý Vân Tiêu, lập tức đánh tan thân thể hắn thành vô số ánh sáng màu xanh, thoáng cái biến mất ở trước mắt.

– Ân, là thanh lôi.

Mục Chinh sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bên ngoài mười trượng, một đoàn lôi quang lập loè, trong đó ngưng ra thân ảnh Lý Vân Tiêu, đang lạnh lùng nhìn vào hắn.

Hắn nhếch miệng cười cười, nói:

– Hắc hắc, Thân Hóa Lôi Đình chi thuật của Khương gia thành Hồng Nguyệt, đích thật là thần thông đỉnh tiêm, nhưng còn chưa đến mức tử khí trùng tiêu chi quang.

Lý Vân Tiêu sắc mặt lạnh như băng, lạnh giọng nói:

– Mục Chinh, ngươi thật muốn động thủ với ta sao?

Trong ngữ khí của hắn mang theo nộ khí và uy hiếp nhàn nhạt, từng vòng nguyên lực chấn động ra từ trên người, khí tràng không ngừng tăng cường.

Người bốn phía đều cả kinh, lộ ra nghi ngờ.

Tuy rằng bọn hắn không tin ngũ sắc chi quang của Mục Chinh nói, nhưng vừa rồi một chiêu Thân Hóa Lôi Đình kia của Lý Vân Tiêu, vẫn khiến mọi người mắt sáng ngời, vẻ khinh thị giảm đi không ít.

– Nơi này không nên động thủ.

Đột nhiên một giọng nữ dễ nghe truyền đến.

Đúng là Đoan Mộc Thương, nàng chẳng biết lúc nào thoáng cái đã xuất hiện bên cạnh ngọc thạch trụ, trong đôi mắt đẹp nhìn qua Lý Vân Tiêu xẹt qua một tia kinh ngạc.

– Đúng vyạ, ngàn vạn đừng phá hủy tế đàn nơi này, làm hư mất đại sự.

Bắc Minh Nguyên Hải cũng lóe thân ảnh lên, chỉ một sát na đã xuất hiện trên ngọc thạch trụ, cũng hơi kinh dị nhìn thoáng qua Lý Vân Tiêu.

Mục Chinh trầm mặc thoáng một phát, nhân tiện nói:

– Tốt. Nhưng tiểu tử ngươi đừng đi, ta nhất định muốn biết rõ ràng tử khí trùng tiêu là chuyện gì xảy ra.

Gương mặt Lý Vân Tiêu run rẩy thoáng một phát, trong mắt chớp động vẻ giận dữ, nhưng nghĩ lại một hồi, lửa giận liền tiêu tán, khôi phục bình tĩnh như thường.

Đoan Mộc Thương nói:

– Diệu Pháp Linh Mục mà Mục Chinh đại nhân tu luyện, chính là Tiểu Chuyển Luân Tam Tương Hóa Sinh Diệu Pháp Linh Mục sao?

Mục Chinh cả kinh, nói:

– Thương tiểu thư cũng biết thuật này sao?

Đôi mắt Đoan Mộc Thương lóe lên, rốt cục lộ ra kinh hãi, nói:

– Thiếp thân chỉ tùy ý suy đoán, không nghĩ vậy mà là thật, thuật này đã vượt ra khỏi phạm trù cửu giai, quả thật là thần kỹ.

– Cái gì?

Người chung quanh đều kinh hãi, lộ ra vẻ kinh ngạc.

Tất cả mọi người đều là cường giả Võ Đế cảnh giới Cửu Thiên, tự nhiên minh bạch cái gọi là “Thần kỹ” là thế nào.

Sắc mặt Bắc Minh Nguyên Hải cũng đại biến, tròng mắt trừng lớn, trong mắt hào quang lập loè bất định.

Lý Vân Tiêu cũng chấn động trong lòng, trong đầu phi tốc suy tư:

– Tiểu Chuyển Luân Tam Tương Hóa Sinh Diệu Pháp Linh Mục, cái tên này tựa hồ từng nghe qua, chỉ là trong lúc nhất thời không nhớ ra nổi.

– Ha ha

Mục Chinh cảm nhận được vẻ giật mình và kinh ngạc của mọi người, đắc ý cười ha hả, một bên vuốt vuốt chòm râu, một bên khiêm tốn nói:

– Thương tiểu thư quả nhiên bác học cổ kim, thuật này xác thực là Thập Phương thần kỹ, bất quá...

Hắn thành thành thật thật nói:

– Bất quá lão phu cũng không nắm giữ toàn bộ, chỉ tu luyện được tàn thuật mà thôi, cách Tiểu Chuyển Luân Tam Tương Hóa Sinh Diệu Pháp Linh Mục chính thức còn khá xa.

– Thì ra là thế

Đoan Mộc Thương thở dài nói:

– Đáng tiếc.

Sắc mặt Mục Chinh biến hóa, ngạo nghễ nói:

– Tuy rằng là tàn thuật, nhưng cũng là có một không hai thiên hạ rồi.

Tất cả mọi người vẻ mặt hắc tuyến, tên này tựa như sợ mọi người không biết hắn lợi hại vậy, chỉ còn kém trực tiếp ghi lên mặt mấy chữ “Lão tử rất lợi hại” thôi.

Đoan Mộc Thương nói:

– Quả thật, mặc dù là tàn thuật, đó cũng là lợi hại đến cực điểm, nội tình và thực lực Mục gia không thể coi thường được.

– Hắc hắc.

Mục Chinh nghe được tán dương, lập tức mặt mày trở nên hớn hở.

Bắc Minh Nguyên Hải lúc này mới thăm dò tính nết người này, cũng cười khen:

– Lão phu hôm nay cũng được mở rộng tầm mắt rồi. Nếu các hạ không chê, tùy thời hoan nghênh đến Bắc Minh thế gia làm khách, tất nhiên sẽ nhiệt tình khoản đãi.

– Ha ha, dễ nói dễ nói.

Mục Chinh cười không ngậm miệng được, nghiễm nhiên cảm giác mình đã thể hiện được thể diện phong thái Mục gia, vui đến quên cả trời đất.

Người bốn phía đều có chút im lặng, chỉ cảm thấy người này thần thông lợi hại, nhưng đầu óc ngu si, cũng không phải nhân vật khó chơi gì, chỉ cần động động môi là có thể chế trụ.