Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 216: Hổ nha kiếm (1)

Lý Vân Tiêu nhìn Cổ Vinh đã bị chấn động đến mức há to miệng, nhẹ nhàng cười một tiếng nói:

– Không nói hiện tại không có năng lực bày trận này, coi như có năng lực, tiêu hao nguyên thạch cũng là khó có thể đánh giá. Vì lẽ đó trận đồ này của ta chỉ có mười tám đạo cấm chỉ, một loại biến hóa. Chỉ có thể tạo được hiệu quả phòng ngự cùng công kích đơn giản, nhưng dù vậy, cũng là thủ đoạn hiếm thấy hiện nay.

Lý Vân Tiêu từ trong giới chỉ lấy ra một cái túi đựng đồ ném tới, nghiêm mặt nói:

– Từ giờ trở đi, hết thảy nguyên thạch đều do ngươi tùy ý chi phối, nếu còn chưa đủ, bất cứ lúc nào cũng có thể hỏi ta lấy!

Hắn xoay người lại, lấy ra một cái túi đựng đồ khác, đưa cho Ngô Tử Thực nói:

– Thừa dịp Vạn Bảo Thương Hội hiện tại, thay ta đem những vật này toàn bộ hối đoái thành nguyên thạch.

Tuy rằng Ngô Tử Thực nghe không hiểu bọn họ nói chuyện, nhưng cũng biết là chuẩn bị làm một việc lớn, mà chuyện này cực kỳ tiêu hao nguyên thạch. Hắn tiếp nhận túi chứa đồ vừa nhìn, nhất thời cả người run lên một cái, suýt chút nữa trực tiếp từ trên lầu cao ngã xuống.

Bên trong các loại kỳ trân dị bảo hắn không nhận ra, nhưng kim tệ chồng chất như núi, lại đâm ánh mắt hắn đau đớn.

Trời ạ, ta chưởng quản tài chính thành thị giàu có nhất của Thiên Thủy quốc, xưa nay cũng chưa từng thấy nhiều kim tệ như vậy a! Thiên, trước đây Vũ Thành Vương này là làm cái gì? Từ đâu tới nhiều tiền như vậy! Không nghĩ tới Vũ Thành Vương đối với ta tín nhiệm như vậy, của cải khổng lồ như thế cũng không thèm nhìn nhiều, liền giao cho ta quản, nhất định phải làm ra chút thành tích, không thể phụ lòng Vũ Thành Vương đối với ta thưởng thức cùng tín nhiệm!

Cổ Vinh là bị tri thức của Lý Vân Tiêu chiết phục, nội tâm điên cuồng hò hét lên: Ông trời! Hắn lại biết trận pháp giết chết Vũ Hoàng cường giả! Những trận pháp này ta nhất định phải học! Lần này bản giản dị nhất định phải viên mãn bố trí ra, như vậy mới có thể được Vân thiếu liếc mắt nhìn, mới có thể truyền cho ta đồ vật càng thâm ảo!

Hai người đều là tâm tư giống nhau, đều nhiệt tình mười phần, tinh thần sung mãn, hận không thể lập tức liền bắt đầu ra tay.

Lý Vân Tiêu an bài xong, liền để cho hai người lập tức đi làm, mình thì trở lại trong phủ thành chủ.

Mộng Vũ từ lâu chờ đợi ở cửa, vừa thấy Lý Vân Tiêu vội vàng tiến lên nghênh tiếp nói:

– Vân thiếu, vừa nãy Thiên Nguyên Thương Hội phái người đưa tới Thần Vũ Tịnh Tinh cùng Lưu Âm Vụ, còn có Vạn Bảo Lâu đưa tới danh sách buổi đấu giá.

Lý Vân Tiêu tiếp nhận đồ vật liếc mắt nhìn, liền để vào trong giới chỉ, đột nhiên cười nói:

– Vừa vặn, ta ở trong phủ thành chủ khuyết một quản gia, liền giao cho Mộng Vũ ngươi làm đi.

– A? Quản gia? Ta?

Mộng Vũ ngẩn ra, lập tức giật mình nói:

– Không, không, không, ta làm sao có thể làm, chuyện này rất trọng yếu

– Được rồi, ta nói ngươi làm thì ngươi làm là được!

Trong con ngươi Lý Vân Tiêu lóe lên thần quang, kiên định nói:

– Có điều quản lý công việc hàng ngày chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là tu luyện. Bình thường việc nhỏ ngươi toàn bộ phân phối cho hạ nhân làm liền được, đại sự mới tự mình ra tay.

Không chờ Mộng Vũ từ chối, Lý Vân Tiêu liền cười đi về phòng của mình.

Mộng Vũ ngơ ngác đứng ở đó, trong đầu rất nhanh suy nghĩ lung tung lên: việc trọng yếu như vậy cũng giao cho ta, làm quản gia chẳng phải chính là quản lý sinh hoạt hàng ngày của hắn sao? A, chẳng lẽ, chẳng lẽ Vân thiếu coi trọng ta? Làm sao có thể chứ, Lạc Vân Thường lão sư cùng Tần Như Tuyết công chúa là mỹ nhân tuyệt sắc cùng thân phận cao quý mới xứng với Vân thiếu, ta tính là gì. Ân, có điều cũng rất có khả năng a, dù sao ngày đó hắn còn sờ soạng ta như vậy. Ai nha, gay go, nếu hắn muốn ta thị tẩm thì làm sao bây giờ?

Trên mặt của nàng nhất thời đỏ lên, trong đầu chính là một dấu chấm hỏi to lớn hiện ra, nghĩ đến hồi lâu, rốt cục ai oán thở dài nói:

– Chỉ có thể đi theo hắn, còn có thể làm sao.

– Đi theo hắn? Đi theo ai vậy? Tỷ.

Chẳng biết lúc nào Mộng Bạch xuất hiện ở trước mặt nàng, tò mò hỏi:

– Tỷ, làm sao trên mặt ngươi lại đỏ lên? Ta phát hiện gần đây ngươi thường thường bị sốt a.

– Đi chết!

Mộng Vũ e thẹn bổ tới một chưởng, không hề nể mặt mũi.

– Dĩ nhiên nghe lén ta nói, ngươi nghe được bao nhiêu? Mau mau bàn giao!

– Ta nào có nghe lén a.

Mộng Bạch một mặt oan ức, vội vàng lui người về phía sau, cả người bay đi, giải thích:

– Ta đứng ở trước mặt ngươi mấy phút, ngươi cũng không nhìn thấy ta, khẳng định là bị sốt rất nặng.

– Ngươi còn nói!

Mộng Vũ sốt sắng, nghĩ đến đối phương dĩ nhiên ở bên cạnh mình đứng mấy phút, này chẳng phải là nghe hết? Nhất thời cái cổ cũng đỏ, liều mạng đuổi theo đánh một trận.

Hai tỷ muội thực lực tương đương, rất nhanh liền đánh thành một đoàn, hì hì cười cười, ở trong phủ chạy lên chạy xuống.

Lý Vân Tiêu trở lại phòng ngủ của mình, mở ra danh sách vật phẩm mà Vạn Bảo Lâu đưa tới, nhìn kỹ lên, trong mắt không ngừng lộ ra ánh sáng kinh dị, rất nhanh hết thảy đồ vật đấu giá đều ấn vào trong đầu của hắn. Hắn đứng ở đó lẩm bẩm cười khổ nói:

– Thứ tốt không ít, chỉ là tiền thiếu.

Hắn lại mở danh sách nhìn mấy lần, lúc này mới khép lại, trong mắt ánh sáng lấp lóe, tựa hồ có tính toán.

Sau đó, Lý Vân Tiêu liền ngồi xếp bằng xuống, tay xoay một cái, nhất thời một đống vật liệu xuất hiện ở trong tay. Trong đó có Huyết Văn Hổ cùng linh quả thần bí.

– Khà khà, dĩ nhiên là Tứ Tượng Ất Quả. Nếu không phải ta có Tạo Hóa Nhất Khí Công, đúng là sẽ không cách nào được lợi từ vật này.

Hắn đột nhiên đem linh quả nuốt vào bụng, nếu có người nhìn thấy, tất nhiên sẽ ngoác mồm kinh ngạc, mắng to lãng phí.

Thiên địa linh quả chính là vật liệu thuật luyện tốt nhất, bên trong ẩn chứa thiên địa linh khí tinh khiết nhất. Nhưng người bình thường căn bản khó có thể trực tiếp từ trong đó hấp thu nguyên khí, chỉ có thể luyện chế thành đan mới có thể dùng. Trừ khi là yêu thú do thiên địa sinh trưởng, bản thân đối với loại linh quả này có thể trực tiếp hấp thu.

Lý Vân Tiêu nuốt một cái, nhất thời triển khai Tạo Hóa Nhất Khí Công, từng đạo từng đạo lực lượng tuyệt cường từ trong dạ dày điên cuồng tuôn ra, bị hấp thu vào trong huyết nhục xương cốt, kinh mạch bách hài, dường như chịu đến thần thủy tinh luyện, thoải mái thích ý không nói ra được.

Mà ở trên thân thể, mơ hồ hiện ra khí tức màu trắng giống như sương mù, cả người có cảm giác hoàn toàn mông lung. Thật giống như đang ở trong Linh sơn đại xuyên, linh khí như thật, theo Lý Vân Tiêu hô hấp, phun ra nuốt vào, như có sinh mệnh.

Oanh…

Một nguồn sức mạnh giống như nước chảy thành sông, vọt thẳng mở bình cảnh tứ tinh Võ sư, trong nháy mắt bước vào cảnh giới ngũ tinh. Nhưng sắc mặt Lý Vân Tiêu không có một chút vui mừng nào, phảng phất tất cả những thứ này đều là chuyện đương nhiên, tiếp tục ngồi ở đó, hấp thu nguyên khí còn lại của linh quả.