– Chậc chậc, ngươi không phải trốn rất giỏi, chạy rất giỏi sao?
Trong mắt Lôi Hổ Hỏa Báo lóe ra mỉa mai, liếm lấy môi dưới, cười hắc hắc nói.
Sắc mặt Phi Nghê cực kỳ tái nhợt, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ:
– Tại sao lại giết ta?
– Hắc hắc, tại sao?
Lôi Hổ Hỏa Báo cười lạnh nói:
– Bổn tọa chính là Lôi Hỏa song tu, ai bảo ngươi là Phượng Hoàng chi khu chứ? Chỉ cần lấy được Mộc hệ bổn nguyên ở đây, lại thêm vào Phượng Hoàng chi hỏa của ngươi, bổn tọa liền nhiều thêm vài phần đột phá cảnh giới hiện giờ. Chậc chậc, dùng cái mạng nhỏ của ngươi, để gia tăng tỷ lệ bước vào siêu phàm nhập thánh cho bổn tọa, ngươi đời này cũng đáng rồi.
Phi Nghê trong lòng âm thầm kêu khổ, nàng cũng đã đoán được phần nào, nhưng như thế nào cũng không cam chịu chết đi như vậy, huống chi còn phải trở thành tế phẩm của người khác, lập tức lạnh lùng nói:
– Ngươi nếu giết ta, Thiên Lĩnh Long gia tuyệt sẽ không bỏ qua ngươi, ngươi cứ đợi bị giệt tộc đi.
– Hừ.
Lôi Hổ Hỏa Báo hừ một tiếng, cười lạnh nói:
– Chỉ cần ta đột phá đến siêu phàm nhập thánh, còn không biết là ai không buông tha ai đó, nói không chừng Long gia các ngươi còn có huyết mạch khiến cho ta cảm thấy hứng thú cũng nên, đến lúc đó không chừng phải đi một chuyến rồi.
Trong tay hắn xiết chặt, năm ngón tay lập tức bóp lấy cổ nàng.
“Phanh” một tiếng, Phi Nghê cả người hóa thành hình thái một đầu Hỏa Phượng, dốc sức liều mạng giãy dụa lấy
– Chậc chậc, ngươi càng thể hiện ra hỏa năng chi uy, bổn tọa lại càng thấy kích động đấy, ha ha.
Trong mắt Lôi Hổ Hỏa Báo hiện lên vẻ hưng phấn, há to mồm ra.
Cả đầu thoáng cái hóa thành hình thú khủng bố, có vài phần tương tự với hổ báo, hiện lên màu xám đen, trên khuôn mặt điểm một chút hoa ban màu xanh, trợn mắt nhe răng, sau khi hét lớn một tiếng liền đột nhiên khẽ hấp
Hỏa Phượng Hoàng lập tức bay vào trong miệng hắn, sắp bị mất mạng đến nơi.
Ở cách Lôi Hổ Hỏa Báo không xa, bên cạnh một cây đại thụ dần dần lộ ra khuôn mặt Lý Vân Tiêu, hắn ngưng mắt nhíu mày, lo lắng có nên ra tay hay không
Lôi Hổ Hỏa Báo không chết, đích thật đại địch cướp đoạt mộc chi bản nguyên. Vốn lấy thực lực của hắn căn bản không phải địch thủ của đối phương, hơn nữa mấu chốt nhất chính là, hắn cảm giác được có một người cũng đang âm thầm rình xem.
– Giết
Đột nhiên một tiếng gầm lăng lệ ác liệt vang lên, người nọ đột nhiên xuất thủ.
Một đạo kiếm khí sáng loáng đột nhiên xuất hiện sau một cây đại thụ, trực tiếp chém nát gốc đại thụ kia, ngang trời mà đến.
Lôi quang đầy trời sau một kiếm kia lập tức trở nên ảm đạm thất sắc, trên lôi hải hiện ra một đầu kiếm chi thông đạo, trực chỉ Lôi Hổ Hỏa Báo
– Hừ rốt cục đi ra sao?
Lôi Hổ Hỏa Báo tựa hồ đã sớm phát giác, sắc mặt trầm xuống phía dưới, cũng không quay đầu lại liền đánh một quyền tới chỗ kiếm khí kia.
“Cách cách” lôi quang hội tụ trên quyền phong, vô số lôi vân quay cuồng, thoáng cái ngưng tụ ra vạn đạo hoa quang, nghênh hướng kiếm quang
“Ầm ầm”
Hai cổ lực lượng va chạm, một cổ vòng xoáy kinh khủng xuất hiện, tản khắp bốn phương tám hướng, toàn bộ lôi lâm bắt đầu bị phá hủy mảng lớn, vô số Linh Lôi Quả cực phẩm cũng tan thành mây khói.
“Thu”
Trong miệng Hỏa Phượng truyền đến một tiếng kêu thê lương, giãy dụa lấy mở mỏ ra, phun ra một đám hỏa diễm đỏ tươi, chỉ lớn chừng ngón cái, rơi vào trong tay Lôi Hổ Hỏa Báo.
Lôi Hổ Hỏa Báo lập tức kêu một tiếng đau nhức, vội vàng buông tay ra, Hỏa Phượng lập tức lăng không lóe lên, liền độn đi hơn mười mét, sau đó mở hai cánh ra bay lên bầu trời, muốn thoát khỏi nơi này.
Lôi Hổ Hỏa Báo cúi đầu nhìn cánh tay mình một chút, một mảng vết cháy chừng lòng bài tay xuất hiện, hơn nữa hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, toàn bộ cánh tay cơ hồ đều chín lên.
– Đáng chết
Lôi Hổ Hỏa Báo kinh sợ không thôi, quát một tiếng, mang theo tức giận, mang cũng mang theo một tia mừng rỡ:
– Muốn đi, đừng có nằm mộng, mộc chi bản nguyên và Phượng Hoàng Thần Hỏa của ngươi là vật mà bổn tọa buộc phải có rồi.
Hắn lăng không lóe lên, liền hóa thành lôi điện chụp tới Hỏa Phượng.
Sau lưng truyền đến thanh âm nổi giận của Trần Phong Viễn:
– Lão cẩu, rõ ràng dám bỏ qua sự hiện hữu của ta
Một đạo kiếm hình thật lớn bắn ra, chém tới Lôi Hổ Hỏa Báo.
Toàn bộ Lục Hải lĩnh vực chỗ lôi lâm bị một kiếm này xuyên thẳng qua liền bị trực tiếp cắt đứt, không ngừng kéo dài ra xa xa.
Lôi Hổ Hỏa Báo nhướng mày, tay phải lăng không vẽ một vòng, từng đạo lôi quang xoay tròn mà ra, như dải lụa bay múa trên không trung, thoáng cái buộc chặt Hỏa Phượng lại.
Đồng thời tay trái đột nhiên nắm chặt, toàn bộ cánh tay “Phanh” một tiếng biến to lên mấy lần, trên làn da một mảnh đỏ bừng, bay ra đại lượng hỏa chi phù văn, “Vù vù” bốc cháy lên.
Toàn bộ cánh tay trái hắn trong nháy mắt liền hóa thành hỏa quyền cuồn cuộn, lập tức đánh một quyền tới Trần Phong Viễn.
“Phanh”
Một kiếm chém lên hỏa quyền, vạn đạo quang mang chấn ra, trong lôi hải đầy trời, kiếm quang màu trắng và hỏa diễm chi lực màu đỏ không ngừng đan vào nhau, phóng lên bầu trời.
Mặt mũi Trần Phong Viễn tràn đầy vẻ giận dữ, một thanh bảo kiếm sáng loáng đặt trên hỏa quyền, hai cổ lực lượng bất phân thắng bại.
Mà sắc mặt Lôi Hổ Hỏa Báo lại trắng bệch, một kiếm vừa rồi đã chấn khiến khí huyết hắn quay cuồng, một ngụm máu tươi thiếu chút nữa đã tuôn ra, bị hắn trực tiếp áp chế xuống.
Lôi Hổ Hỏa Báo trợn mắt, hai hàng lông mi quét ngang, xanh hồng song sắc không ngừng lập lòe trên mặt:
– Lão thất phu ngươi thật muốn chọc ta giết ngươi sao?
Trần Phong Viễn sắc mặt băng hàn, hung dữ nói:
– Hắc hắc, giết ta? Ngươi quả thật có năng lực giết ta, nhưng tất nhiên tự tổn tám ngàn, xem ngươi làm sao đoạt Tuyệt Thế Ất Mộc, làm sao lấy Phượng Hoàng chi hỏa.
Lôi Hổ Hỏa Báo kinh sợ không thôi, Trần Phong Viễn nói rất đúng, mình mặc dù có thể giết hắn nhưng tất nhiên cũng phải trả một cái giá thật lớn.
Đột nhiên không gian màu xanh bốn phía tối sầm lại, tất cả lôi điện lập loè thoáng cái biến chậm lại, một đạo kiếm quang lăng lệ ác liệt đến cực điểm ngang trời mà đến, chém vỡ tất cả lôi điện
– Cái gì?
Lôi Hổ Hỏa Báo cả kinh, đạo kiếm quang kia rất mạnh, mặc dù không lăng liệt như Trần Phong Viễn, nhưng cũng khiến hắn cảm nhận được một tia nguy hiểm.
Hắn hiện giờ một tay vây khốn Phi Nghê, một tay hóa thành hỏa quyền áp chế lợi kiếm của Trần Phong Viễn, căn bản không hề nhàn rỗi.
Trên mặt hắn tuôn ra đại lượng điện mang, toàn bộ đầu dữ tợn uốn về phía sau, trên cổ dâng lên từng vòng lôi điện, vậy mà trực tiếp quay lại 180°, toàn bộ khuôn mặt đều dời ra sau, há miệng nhổ ra một đạo thiểm điện
“Phanh”
Tia chớp đánh lên trên kiếm quang, chấn ra đạo đạo bạch quang, vọt tới bốn phía, mảng lớn cây cối chung quanh đã sớm bị hủy sạch hết rồi.
Trong chấn động một đạo nhân ảnh lăng không lóe lên, cơ hồ như thuấn di vọt tới trước người Lôi Hổ Hỏa Báo, hai tay phi tốc kết ấn, thoáng cái đã kim quang vạn trượng.