Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1908: Hám long chùy (2)

“Ầm ầm”

Hai gã Võ Đế cửu tinh vừa ra tay, xu thế liên thủ của năm người đã lập tức sụp đổ, bị Lý Vân Tiêu lần lượt kéo vào trong Giới Thần Bi.

– Hiện giờ có thể hảo hảo tâm sự rồi.

Lý Vân Tiêu thoáng cái xuất hiện trước người năm người, cười cười nhìn qua.

Nghiễm Yên khiếp sợ hoảng sợ nhìn chung quanh, nàng có thể cảm giác được, nơi này cũng không phải Vũ địa, kinh sợ nói:

– Mau thả chúng ta ra ngoài, nếu không Long Thủ đại nhân bọn họ sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Tha các ngươi đi ra ngoài rồi, Long Thủ kia có thể buông tha cho ta sao?

Nghiễm Yên sững sờ, trầm mặc, hiển nhiên cũng không thể.

Lý Vân Tiêu cười to nói:

– Ha ha, còn không phải một kết quả sao, vậy ta vì sao phải thả các ngươi ra ngoài? Nói cho ta biết đi, Tỏa Long Đại Trận này đến cùng nên phá vỡ thế nào?

Nghiễm Yên kiên quyết nói:

– Giết ta đi.

Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:

– Sinh tử toàn bộ do ta.

Hai mắt hắn hóa thành Huyết Nguyệt, Đồng Thuật chi lực điên cuồng tuôn ra, lập tức chấn nhiếp Nghiễm Yên:

– Nói cho ta biết, Tỏa Long Đại Trận này phá thế nào?

Trên mặt Nghiễm Yên một mảnh ngốc trệ, nói:

– Phải tìm ra Hám Long Chùy.

Bốn gã Long vệ bên người nhao nhao kinh hãi, muốn xông lên, lại bị một cổ lực lượng gắt gao áp chế, ngay cả nói chuyện cũng không thể, chỉ có thể phẫn nộ dùng ánh mắt trừng hắn.

Lý Vân Tiêu cau mày nói:

– Làm sao để tìm ra Hám Long Chùy?

Nghiễm Yên nói:

– Tỏa Long Đại Trận vô thủy vô chung, bao phủ toàn bộ Vũ chi đại địa, chỉ có Quan Thiên Kính mới biết Hám Long Chùy ở chỗ nào.

– Thì ra là thế.

Lý Vân Tiêu mở ra năm ngón tay, liền chụp Quan Thiên Kính của Nghiễm Yên vào tay, thoáng cái biết mất trong Giới Thần Bi.

Nghiễm Yên trong khoảnh khắc liền phục hồi tinh thần lại, sắc mặt thoáng trắng bệch.

Thần thức Lý Vân Tiêu dũng mãnh vào Quan Thiên Kính, bắt đầu phân tích huyền khí này.

– Ồ?

Trên mặt hắn lộ ra kinh ngạc, kết cấu của Quan Thiên Kính cũng không phức tạp, hơn nữa tế luyện thập phần đơn giản, nhưng trải qua tầng tầng trận pháp khảm bên trong chuyển hóa liền có được hiệu quả nhìn xem chân thật.

– Công hiệu kín này, không biết có liên hệ gì với Chân Thực Chi Nhãn của Ba gia không?

Trong đầu hắn đột nhiên hiển hiện ý nghĩ này, nhưng cũng chỉ thoáng qua liền biến mất.

Hắn lập tức liền xóa đi lạc ấn mà Nghiễm Yên lưu lại trong đó, tế ra Quan Thiên Kính, một đạo quang mang từ trên mặt kính chiếu xạ lên thiên khung.

Lập tức nháy mắt khi hào quang tiếp xúc đến trận pháp liền bắt đầu tản khắp bốn phương tám hướng, mở ra vô hạn

Toàn bộ trận đồ bắt đầu hiện ra trên không, vô số vòng tròn lớn nhỏ hoàn hoàn đan xen, tạo thành cự trận to lớn, hơn nữa tự hành diễn biến, sinh sinh bất tức.

Ánh mắt Lý Vân Tiêu nhìn qua, một mắt ngàn dặm.

Rốt cục ở một chỗ trong trận pháp hắn phát giác được dị thường, một đầu Long hình chi vậ đang xuyên thẳng bất định trong đó, lúc ẩn lúc hiện.

– Dĩ nhiên là trận nhãn có thể tự di động đổi chỗ.

Lý Vân Tiêu cả kinh, thuấn di một cái xông tới, trực tiếp hóa thành lôi đình, dung nhập thân thể mình vào trong trận pháp kia, chộp tới Long hình chi vật.

Tiểu Long lập tức bị kinh động, “Vèo” thoáng một phát liền xuyên toa đi, biến mất ngay trước mắt.

“Hừ”

Lý Vân Tiêu cười lạnh một tiếng, thi triển thuấn di trong trận pháp, nháy mắt đã đuổi theo, lôi quang chi thủ hóa thành mấy trượng trên không trung, lăng không chụp xuống.

” ”

Cái đuôi tiểu Long ki a không ngừng đong đưa, muốn lần nữa bỏ chạy, lại có một cổ tinh thần lực rất mạnh hóa thành núi cao, trấn trụ cả một phương không gian.

Bàn tay khổng lồ theo đó rơi xuống, trực tiếp chộp nó trong lòng bàn tay.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu bỗng nhiên biến đổi, cảm nhận được một cổ lực lượng mênh mông lan tràn trong lòng bàn tay, muốn phá thể mà ra.

Tay tái hắn cầm lấy Mộ Vân Kính, kính quang chiếu tới bàn tay khổng lồ kia, dưới kính quang, phong thiên tỏa địa, chấn nhiếp lấy cổ Long lực mênh mông kia.

“Hừ”

Lý Vân Tiêu lần nữa hừ lạnh t, chỗ mi tâm mở ra Thái Cổ Thiên Mục, Giới Thần Bi đã bay ra ngoài, trực tiếp thu tiểu Long kia vào.

Hắn có chút cảm giác, tiểu Long kia ở trong Giới Thần Bi, bị quy tắcvô tận trấn áp lấy, quả nhiên hóa thành một cây n chùy, bị ép vào trên đại địa không thể nhúc nhích.

Lý Vân Tiêu vui vẻ, thu Giới Thần Bi, liền muốn rời đi.

Đột nhiên toàn bộ Thiên Địa đều âm trầm xuống, Tỏa Long Đại Trận kia mất đi trận nhãn liền bắt đầu trở nên cực kỳ không ổn định, thanh sắc quang mang như sóng biển lần lượt đẩy tới trên không trung.

Lý Vân Tiêu trong nội tâm cả kinh, trận nhãn biến mất, toàn bộ đại trận tựa hồ như muốn sụp xuống vậy.

Trận pháp to lớn kinh người nhưthế, một khi tan vỡ thì kết quả thật khó mà tưởng được.

Hắn thuấn di một cái đến không gian bên ngoài trận pháp, suy tư bước tiếp theo nên làm thế nào mới phải.

Đột nhiên cả vùng đất chậm rãi bay lên Long tức chi lực, từng đạo âm thanh Long ngâm nặng nề chấn vang, loáng thoáng, giống như đến từ Viễn Cổ.

Lý Vân Tiêu cả kinh, hoảng sợ nhìn lại mọi nơi, những Long tức chi lực này cùng với tiếng Long ngâm nặng nề kia đúng là từ trong từng đồi núi truyền ra, giống như Long mộ trong toàn bộ Vũ địa đều đang bạo động vậy.

– Chuyện gì xảy ra?

Lý Vân Tiêu rất là kinh hãi, vô số đạo tiếng hô hoặc thấp hoặc cạn, hoặc xa hoặc gần, còn có tiếng rung nặng nề từ đại địa truyền tới kia, giống như chủ nhân trong những ngôi mộ này đều muốn sống dậy vậy.

– Đến cùng xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ mục đích của Tỏa Long Đại Trận dĩ nhiên là là vì trấn áp những Long mộ này sao?

Lý Vân Tiêu thoáng cái phát mộng, cảm thụ được các loại khí tức vô biên, càng ngày càng mạnh kia, chợt có chút ngây dại.

Đột nhiên những Long tức xao động kia thoáng cái yên tĩnh lại, giống như lớp học tiếng động huyên náo, bị lão sư hét lớn lập tức yên lặng vậy.

Ngay khi Lý Vân Tiêu khó hiểu thì đột nhiên cảm thấy một cổ khí tức khiến lòng người rung động từ xa xa truyền đến

Hai đạo kiếm ý vô tận lăng không mà đến, giống như xỏ xuyên qua Thiên Địa, như Liệt Dương chiếu sáng lấy Vũ chi đại địa vô biên vậy.

Ngàn vạn Long mộ vừa rồi còn bạo động không thôi, dưới kiếm quang kia chiếu rọi nguyên một đám đều trở nên yên lặng, không dám phát ra bất kỳ thanh âm gì nữa

Gương mặt Lý Vân Tiêu trở nên trắng bệch, hai đạo kiếm khí kia quá mạnh, thậm chí xuyên thấu Thần Thể của hắn, làm cho huyết dịch hắn ngưng kết, toàn thân trở nên lạnh như băng.

Sau khi hắn trầm ngâm một chút liền cắn chặt răng, hóa thành một đạo lôi điện ngay lập tức vạn dặm, phi độn tới chỗ phát ra kiếm khí kia.

Ở trên không đảo Tụ Long, Xa Vưu và Long Thủ xa xa tương đối, song kiếm chiếu rọi, diễn biến thế giới

Trên mặt Xa Vưu một mảnh tái nhợt, dưới ánh sáng của Kiếm Chi Thế Giới, tất cả đều trở nên mông lung hư vô, phảng phất như toàn bộ thiên địa chỉ còn lại hắn và Long Thủ đang nhìn lấy nhau thôi vậy.

Trong mắt Long Thủ lộ vẻ lạnh lùng, khẽ nói:

– Một kiếm ra, ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ.