Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1907: Hám long chùy (1)

Lý Vân Tiêu một người hóa lôi phi độn trên không Vũ địa, trong nháy mắt đã vượt qua nghìn dặm.

Rất nhanh, liền tới đến một nơi trong trí nhớ Nghiễm Quyền, đó là một mảnh bầu trời trống trải, không có bất kỳ khác thường nào cả.

Hai tay của hắn bấm niệm pháp quyết, đánh ra mấy đạo quang mang, bay vào không trung liền biến mất không thấy gì nữa.

Sau đó một hồi tiếng oanh minh vang lên, toàn bộ bầu trời trực tiếp vỡ ra, đại lượng linh khí kinh người từ trong đó tuôn ra, một mảnh sơn thủy hiển hóa ra.

Lý Vân Tiêu thả người muốn bay vào trong đó, đột nhiên một đạo quang mang lóng lánh, lăng không chiếu xạ qua.

Hắn đột nhiên thi triển ra thuấn di, thoáng cái đã độn đi trăm mét, trực tiếp tránh thoát đạo quang mang kia.

Trên bầu trời hiện ra một phương mặt kính, lóe lên lại ẩn vào lại.

– Chắc hẳn đây là Quan Thiên Kính kia rồi.

Ngoại trừ có thể chiếu rọi hiện hình ra, Lý Vân Tiêu cũng không biết tấm gương này có thần thông gì nên không dám tùy tiện tiến lên.

Nơi mi tâm hắn lóe lên, Hồ Lô Tiểu Kim Cương liền bay vụt ·ra, đi đến mảnh sơn thủy thiên địa kia.

Trên bầu trời lần nữa xuất hiện chấn động, Quan Thiên Kính hiển hiện, kính quang chiếu xuống

Thân thể Hồ Lô Tiểu Kim Cương trì trệ, tựa hồ cảm ứng được dị lực nơi thân, nó liền ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Tứ chi của nó trở nên ngây dại, hành động cực kỳ chậm chạp.

Hai mắt Lý Vân Tiêu ngóng nhìn đi, chỉ thấy trên thân thể Hồ Lô Tiểu Kim Cương bao trùm một tầng ánh sáng nhạt hơi mỏng, như màn nước vậy, hơn nữa có chứa tính dính thật lớn, không ngừng trì trệ lấy động tác của Hồ Lô Tiểu Kim Cương.

“Loong coong”

Đột nhiên một đạo quang mang theo Quan Thiên Kính · ra, chém tới trên người Hồ Lô Tiểu Kim Cương.

“Phanh”

Đạo quang mang kia trực tiếp chém lên thân Hồ Lô Tiểu Kim Cương, bắn ra, chỉ có thể lưu lại trên người Hồ Lô Tiểu Kim Cương một dấu vết mờ nhạt.

– Ồ?

Trong hư không truyền đến một tiếng hoài nghi không thể tưởng nổi, phảng phất không thể tin được.

Khóe miệng Lý Vân Tiêu nhếch lên, một đạo chỉ mang bắn đi.

“Xùy~~”

Trên bầu trời bị đốt ra một cái động, chỉ mang bị một đạo lực lượng ngăn lại, lập tức dập tắt.

Phá động kia trực tiếp vỡ ra, một đạo bóng hình xinh đẹp chậm rãi đi ra, trên mặt như phủ sương lạnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu.

Lý Vân Tiêu nói:

– Nghiễm Yên?

Thân hình nữ tử Long tộc kia chấn động, cả kinh nói:

– Ngươi nhận thức ta? Ngươi là ai? ”

Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng cười cười, trước kia trốn ở trong Phá Không Toa đã nghe được tên của nàng:

– Chỉ một mình ngươi? Long vệ còn lại đâu rồi?

Nghiễm Yên trở nên cảnh giác, lạnh lùng nói:

– Ngươi rốt cuộc là ai?

– Hắc hắc, quả nhiên chỉ có một người.

Lý Vân Tiêu cười xấu một tiếng, thuấn di một cái đã tiến vào trong không gian kia.

Nghiễm Yên muốn ngăn cản, nhưng vẫn ngừng một chút, trong ánh mắt lộ ra lãnh sắc, chỉ cần Lý Vân Tiêu bị Quan Thiên Kính trói buộc thì nàng sẽ lập tức ra tay ngay.

Nhưng đối phương bước vào kính quang liền được một tầng hơi nước hơi mỏng bao trùm quanh thân, cả người giống như do hủy nguyên tố hóa thân vậy, đi lại trong kính quang không có chút trở ngại, vài bước đã đi xa vài trăm mét.

Nghiễm Yên kinh hãi, quát lên:

– Đứng lại.

Trong lòng nàng lo lắng một hồi, không rõ đối phương vì sao không bị Quan Thiên Kính ảnh hưởng, vội vàng đánh một đạo quyết ấn vào không trung, trong Quan Thiên Kính lập tức bay vụt · ra một đạo trảm kích, phá không tới.

Lý Vân Tiêu cười khẽ một tiếng, ngẩng đầu lên, trong hai tròng mắt hiện ra Nguyệt Đồng chi lực.

Đạo trảm kích kia gào thét mà xuống, mắt thấy trực tiếp chém vào hai mắt hắn nhưng lại bị thu vào ngay.

Nghiễm Yên vốn đại hỉ, nhưng sau đó lại khiếp sợ dị thường, lộ ra vẻ không thể tin được, ngốc trệ nguyên tại chỗ có chút không biết làm sao.

Thẳng đến khi Lý Vân Tiêu thu hồi Hồ Lô Tiểu Kim Cương, biến mất trong Quan Thiên Kính thì nàng mới kịp phản ứng lại, lập tức đuổi vào.

Bên trong một mảnh núi xanh nhạt, một cái trận pháp to lớn hiển hiện trên bầu trời, lóng lánh lấy hào quang.

– Ân? Vậy mà xuất hiện dễ dàng như vậy, ta còn tưởng rằng phải phí một hôi công phu nữa đấy!

Lý Vân Tiêu sau khi kinh ngạc một thoáng liền cẩn thận quan sát lấy trận pháp này.

Đây là một tòa đại trận, sở dĩ nói là “Đại”, là vì trận này kéo dài không biết bao nhiêu ngàn mét, phảng phất trực tiếp dung nhập vào bầu trời, như toàn bộ vòm trời đều hóa thành đại trận vậy.

Trận pháp một khối, không có chút khe hở nào cả.

Đang lúc Lý Vân Tiêu đang suy nghĩ nên làm sao tìm ra mắt trận thì mấy đạo quang mang đã chạy như bay đến, thoáng cái vây quanh lấy hắn.

Nghiễm Yên cũng lập lòe mấy cái bay tới, ôm Quan Thiên Kính ở trước người, vẻ mặt lạnh như băng và ngưng trọng.

– Quảng Yên tỷ tỷ, người kia là ai?

Một người mở miệng hỏi, gương mặt cực kỳ thanh tú và non nớt.

Lý Vân Tiêu nhìn mấy người này, tăng thêm Nghiễm Yên tổng cộng năm người, đều là tồn tại Võ Đế cao giai, nhưng mạnh nhất cũng chỉ là Võ Đế bát tinh.

Trước mắt Long vệ nhất tộc có tất cả mười bảy người, Nghiễm Quyền đã chết, thật ứng với suy đoán của hắn, Long Thủ kia à mười tên Long vệ cấp bậc Võ Đế cửu tinh đã đi vây giết Xa Vưu rồi.

Trong mắt Lý Vân Tiêu hiện lên một tia sầu lo, bắt đầu cảm thấy lo lắng thay Xa Vưu.

Nhưng nghĩ đễn cỗ thân hình kia, tuy rằng không phải Cửu bí thật sự, nhưng dung hợp bảy kiện Long chi bí bảo, còn có Chân Long Long xác, Hoàng Kim Long Cốt, Nhuận Tường chi huyết, sợ rằng cách Cửu bí Long khu cũng không còn xa nữa.

Cho dù đánh không lại đám người Long vệ, nhưng tự bảo vệ mình có lẽ không thành vấn đề, nghĩ đến đây lòng hắn mới yên tâm hơn một chút.

Nghiễm Yên mặt như băng sương, lạnh giọng nói:

– Ngươi chính là kể xông vào lúc trước đã tránh được Quan Thiên Kính sao, ngươi thật to gan, lại dám chủ động đến đây.

Nàng sắc lệ nội nhiễm, nhưng trong lòng lại vô cùng chấn động

Người trước mắt không chỉ Quan Thiên Kính đối với hắn không có hiệu quả, hơn nữa hắn làm sao trốn ra Huyền Tương Tuyệt Sát Đại Trận, cùng với sự vây giết của năm vị Võ Đế cửu tinh chứ?

Hơn nữa thần thức điều tra qua, đối phương quả thật chỉ có lực lượng Võ Đế tứ tinh ah.

– Cái gì? Kẻ xông vào?

Bốn người khác đều kinh hãi, nguyên một đám trợn tròn mất, đặc biệt là sau khi phát hiện Lý Vân Tiêu chỉ có lực lượng Võ Đế tứ tinh thì càng tràn đầy sát khí.

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Nghiễm Yên tỷ tỷ, có thể nói cho ta biết trận nhãn của Tỏa Long Đại Trận này ở đâu không?

Sắc mặt Nghiễm Yên đại biến, kinh sợ nói:

– Giết

Quan Thiên Kính trong tay nàng lần nữa chiếu lên, từ bên trong bắn · ra cũng không phải là kính quang, mà là từng đạo lợi mang, rơi xuống như mưa.

Bốn người khác cũng vận lấy Long tức, gào thét lớn xông tới.

Lý Vân Tiêu tế ra Giới Thần Bi, thả Ác Linh và Tân Thần ra, nói:

– Toàn bộ lưu người sống.

Thân hình Nghiễm Yên chấn động, sợ hãi nói:

– Nghiễm Quyền đại nhân?

Trên mặt Ác Linh lộ ra dáng tươi cười tà tà, cười quái dị lấy ra chiến phủ, chém tới bốn phía.