Lý Vân Tiêu cố ý sừng sộ lên, quát:
– Binh lão đệ, ngươi làm vậy là có ý gì? Rất buồn cười sao? Chữ ký của ta không lọt được vào mắt ngươi hay sao?
Khương Nhược Băng thật muốn hôn mê. Nhanh như vậy đối phương đã học được ăn miếng trả miếng. Nàng vội vàng lắc đầu nói:
– Ta không phải có ý này. Chỉ là…
Lý Vân Tiêu trừng mắt, kêu lên:
– Không phải có ý này? Vậy là có ý gì? Ta thấy ngươi chính là có ý này. Ngày hôm nay ngươi không nói rõ ràng với ta là có ý gì, ta liền muốn với ý tứ với ngươi.
– Ta, ta…
Khương Nhược Băng hoàn toàn hết chỗ nói rồi. Trong lúc nhất thờ nàng lắp lắp nói không nên lời. Nàng hoàn toàn không biết nên giải thích như thế nào. Từ nhỏ nàng đều sinh sống trong hoàn cảnh được mọi người vây quanh cung phụng chiều chuộng. Từ trước đến nay không ai dám tranh luận với nàng. Trên phương diện ngôn ngữ, nàng làm sao có thể nói chuyện đánh khinh được bằng Lý Vân Tiêu. Nàng sốt ruột lại không biết phải làm gì.
– Khụ, khụ.
La Thanh Vân ho khan một tiếng, nói:
– Binh lão đệ không cần để ý đến hắn. Hắn là cố ý, trời sinh miệng tiện.
Hắn đã từng chứng kiến rất nhiều lần. Nếu như Khương Nhược Băng nghiêm túc, sợ là sẽ phải trực tiếp tức chết cũng nên.
– Đúng, là ngươi cố ý.
Khương Nhược Băng lập tức tìm được bậc thang, hừ lạnh một tiếng liền mín môi, làm ra bộ dạng không thèm để ý tới Lý Vân Tiêu.
Bùi Cửu Sí đứng một bên, sắc mặt càng lúc càng lạnh. Hắn lạnh giọng nói:
– Ta quả nhiên nói không sai. Hiện tại tiểu bối càng lúc càng không biết trời cao đất rộng. Trưởng bối đặt câu hỏi phải một mực cung kính trả lời. Một chút lễ phép ứng xử như vậy các ngươi cũng không hiểu sao? Không để cho tiền bối mặt mũi, rất dễ mất đi tính mạng. Xem ra hôm nay ta phải thay gia trưởng các ngươi làm tròn trách nhiệm của một trưởng bối, miễn phí.
Khắp người hắn đầy đế khí ngưng tụ, trực tiếp bao trùm tất cả các bàn rượu, kể cả bàn của năm người Tiểu Tuyết cũng có cảm giác giống như có ngọn núi lớn đè ép xuống
Mấy người đều biến sắc, vạn phần đề phòng. Cường giả Vũ Đế chỉ thoáng cái động thủ bọn họ muốn lui lại cũng hết sức khó khăn.
Duy nhất có Lý Vân Tiêu hình như không bị ảnh hưởng chút nào. Hắn cười nhạt, thảnh thơi nói:
– Vì sao lại người không rõ, mặt mũi không phải là do người khác cho, mà khẳng định là do mình từ từ ném đi.
Vạn Cổ Chí Tôn quyển thứ ba
Sắc mặt Bùi Cửu Sí lạnh như băng, tức giận quát một tiếng. Năm ngón tay ở trong không trung co lại thành trảo. Một cường lực vô cùng mạnh mẽ bắp đầu đè ép xung quanh thân thể Lý Vân Tiêu. Không gian có phần lắc lư run rẩy, hình như sắp bị nghiền nát. Hắn lạnh giọng nói:
– Ta không cho rằng tố chất tâm lý ngươi nói thực sự tốt nói, cũng không biết thân thể của ngươi có thể cứng rắn giống như miệng của ngươi hay không?
Lý Vân Tiêu kinh ngạc nâng mí mắt lên, cười nói:
– Giọng nói cũng không khác lắm. Hiện tại ta tin tưởng ngươi chính là gia trưởng của Bùi Minh Viễn.
Tay phải hắn vỗ một cái. Một đạo ánh sáng phóng ra. Xung quanh, nhiệt độ hình như theo đó chợt giảm xuống tới cực điểm. Lãnh Kiếm Băng Sương hóa ra vài đóa hoa băng, trực tiếp chém vào không gian kia. Trong nháy mắt tất cả lực đè ép hoàn toàn biến mất.
Trong lòng Bùi Cửu Sí cả kinh, ánh mắt lộ vẻ do dự. Bảo kiếm của Lý Vân Tiêu vừa nhìn đã biết là cửu giai, không thể nghi ngờ. Hơn nữa một kiếm này cũng chứng minh đối phương cũng không phải cặn bã Vũ Tông gì đó. Chí ít cũng là tồn tại cấp bậc Vũ Tôn. Như vậy trên người đối phương tất nhiên vẫn có thể có áp chế bảo vật khí tức tu vi. Hắn bắt đầu lo lắng về lai lịch của người này
Hiện tại thành Viêm Vũ đã là bảo địa Linh Sơn không kém gì bảy thế lực lớn siêu cấp. Trước đây lúc Tu Di Sơn đổ nát đưa tới hai phong hiệu Đại Vũ Đế. Thậm chí thiết lệnh của Thánh vực cũng theo đó xuất thế. Lúc này mới khiến rất nhiều cường hào phải dừng lòng tham, chuyển thành xem chừng.
Hiện tại Lý Vân Tiêu một thân mang bảo vật, cùng với thủ đoạn và thần thái ung dung như vậy, cũng làm cho Bùi Cửu Sí thầm kinh ngạc không hiểu. Nếu như Lý Vân Tiêu có hậu đài là phong hiệu Vũ Đế, như vậy đừng nói hắn đắc tội không nổi, toàn bộ Lưu Ly Sơn Trang cũng đắc tội không nổi. Ngay cả thành Hồng Nguyệt năm đó cũng vì đắc tội với phong hiệu Vũ Đế, dẫn đến một trong tam đại thế gia thiếu chút nữa bị xóa tên khỏi đại lục.
Sắc mặt Bùi Cửu Sí có chút khó coi, tiến cũng không được, lùi cũng không xong. Hắn chỉ có thể cả giận nói:
– Có chút bản lãnh. Nể tình đám hậu bối các ngươi mỗi người đều tu luyện không dễ dàng gì, ta cũng không tiện cậy già lên mặt. Ngươi trước hết giao cách giải phong ấn thuật của con ta ra đây, chuyện hôm nay ta sẽ xử nhẹ cho qua.
Lý Vân Tiêu cười nhìn Bùi Minh Viễn, nói:
– Lúc đó bảo ngươi đi giúp ta hỏi thăm chuyện Đông Hải Nguyệt Minh Châu, ngươi hỏi thăm như thế nào?
Trên mặt Bùi Minh Viễn hiện ra vẻ phẫn nộ, lại không biết nên trả lời như thế nào mới tốt.
Vẻ tươi cười trên mặt Lý Vân Tiêu dần dần biến mất. Hắn lạnh giọng nói:
– Xem ra ngươi sai hẹn. Quan trọng nhất trong tính cách mỗi người chính là thành tín. Ngươi sai hẹn, nhưng ta không thể. Nói rõ cầm hạt châu để đổi lấy giải phong ấn. Nếu như hiện tại giải phong ấn cho ngươi, vậy ta chẳng phải trở thành người nói không giữ lời sao? Sống chết là chuyện nhỏ, thất tín mới là chuyện lớn.
Tất cả mọi người nghe đến đây thì choáng váng. Bọn họ âm thầm bội phục tiểu tử này có khí phách. Ở trước mặt phó trang chủ Lưu Ly Sơn Trang, hắn cũng dám làm như thế. Nếu không phải hắn có con bài rất mạnh chưa lật, sợ rằng cũng sẽ có hậu trường cực lớn.
Ngay cả những người đứng xem xung quanh đều nhìn thấy rõ vẻ mặt Lý Vân Tiêu không có chút sợ hãi nào. Bùi Cửu Sí càng hoàn toàn hôn mê, càng thêm kiên định với suy nghĩ trong lòng mình. Tiểu tử này có hậu trường cực cứng rắn. Hiện tại giết cũng giết không được, lui cũng không lui được, vậy nên làm thế nào cho phải đây?
Mặc kệ. Trước hết cứ bắt lấy người này đi, để hắn giải phong ấn thay ta rồi nói sau. Nếu như hắn có hậu trường cứng rắn thì thả ra. Nếu như không có hậu trường hoặc hậu trường không tốt, hừ hừ, vậy chuyện khiến cả đời hắn hối hận nhất chính là đã tới thành Hồng Nguyệt.
Sau khi Bùi Cửu Sí suy nghĩ xong, thân ảnh liền lóe lên, hét lớn chộp về hướng người Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu quát lớn:
– Ban ngày ban mặt dám ở thành Hồng Nguyệt hành hung, ngươi có phải không để thành Hồng Nguyệt vào trong mắt hay không?
Trong tiếng hét lớn này, hắn đã hội tụ nguyên khí, sau đó chợt đánh ra. Ngay lập tức có dao động giống mặt hồ xao động truyền ra ngoài.
Đồng thời, tay phải của hắn cũng nâng thanh kiếm lên. Thoáng chốc, trong không trung từng bọt nước dần dần ngưng kết, bay nhanh tới tập trung ở trên mũi kiếm. Kiếm thế nhanh như tia chớp đâm tới trên người Bùi Cửu Sí, nở ra một đóa hoa sen băng. Tuy rằng mỹ lệ, cũng là kiếm quang sắc bén.