Nạp Lan Chỉ Tuyền khẽ gật đầu, hình như nhận định suy đoán của mình. Lý Vân Tiêu này chính là tồn tại có chỉ lực siêu cường. Nhìn tuổi của hắn, sợ là từ nhỏ đã bắt đầu từ từ tu luyện hai ngón tay này. Có khả năng đạt được thành tựu như bây giờ, cũng thật đáng ngạc nhiên.
Trong lòng Khương Nhược Băng và Tiểu Tuyết càng hoảng sợ hơn. Hai người hiểu rõ nhất về uy lực của một kiếm kia. Trừ phi là Vũ Tôn đỉnh phong hoặc Cửu Thiên Vũ Đế, có khả năng ung dung sử dụng hai ngón tay tiếp được như vậy. Bằng không tuyệt không thể làm được.
– Binh đệ đệ, đừng quá kích động. Nổi giận, con người sẽ mau già. Ngươi xem ngươi vừa tức giận liền thêm vài nếp nhăn.
Lý Vân Tiêu cười khẽ, hai đầu ngón tay ép xuống một cái. Một lực lượng cực lớn truyền qua, trực tiếp đảy Khương Nhược Băng ngồi xuống ghế.
Trong lòng Khương Nhược Băng cả kinh, lúc này mới tin lời La Thanh Vân nói. Bàng thu hồi trường kiếm, nhưng càng giật mình hơn, đưa hai tay ôm mặt, vội la lên:
– Thật vậy chăng? Tức giận sẽ mau già? Tại sao không ai đã nói cho ta biết?
Nàng không ngừng lấy tay xoa mặt, nhìn về phía Nạp Lan Chỉ Tuyền nói:
– Chỉ Tuyền tỷ tỷ, tỷ tỷ nhìn xem có nếp nhăn không?
Trán La Thanh Vân và Nạp Lan Chỉ Tuyền nổi lên vài vạch đen, một hồi lâu không nói gì. Nhưng trong lòng hai người lại đặc biệt kinh hãi. Lý Vân Tiêu nói ra nhưng lời trêu trọc nữ tử như vậy, lẽ nào hắn thật sự phát hiện ra thân phận của Khương Nhược Băng?
Hai người nhìn nhau, đều thấy được vẻ khiếp sợ trong mắt của đối phương.
Lúc này, lão bản của tửu điếm cuối cùng không nhịn được đi tới, lấy dũng khí nói:
– Vị công tử này, tùy ý gây chuyện là trái với quy định bảo vệ của thành Hồng Nguyệt đối với những thương gia chúng ta. Mong rằng công tử tự trọng, chú ý hơn một chút. Để tránh khỏi bị thành Hồng Nguyệt truy tìm điều tra. Như vậy đối tất cả mọi người đều không tốt.
Thành Hồng Nguyệt không chỉ là nơi có thế lực siêu cấp thiên hạ hiếm có, cũng thành dành cho thương nhân. Đối với thương gia và phàm nhân, pháp quy bảo vệ cực nghiêm. Địa vị thương nhân cũng rất cao. Lúc này mới tạo cho một cảnh tượng vui sướng hướng về phía vinh quang.
Khương Nhược Băng đang lo lắng mình sẽ có thêm nếp nhăn, nghe lão bản của tửu điếm nói vậy, càng cáu giận nói:
– Lấy thành Hồng Nguyệt ra ép ta sao? Cho dù là ai ta cũng không sợ.
Ầm
Ầm
Nàng vừa nói xong, đột nhiên có tiếng kình khí nổ vang truyền đến. Hai nhân ảnh từ ngoài cửa chấn động bay vào, ngã trên mặt đất, miệng phun ra máu. Không ngờ đó chính là Từ Thanh và Cát Phi Bình. Mọi người trong tửu lâu lập tức khiếp sợ.
Một âm thanh từ bên ngoài truyền đến, nói:
– Tới lúc nào, trị an trong thành Hồng Nguyệt mới có thể cải thiện một chút chứ? Con chó con mèo nào cũng có thể chạy ngoài đường phố. Còn nghe được có người kêu ai cũng không sợ. Hiện tại tiểu bối mỗi người đều có bản lĩnh lớn chưa từng thấy. Cả ngày chỉ biết khoác lác.
Từ Thanh chịu đau, bò dậy, lau vết máu chảy bên khóe miệng. Mọi người trong đại sảnh đang nhìn. Không thể để mình có vẻ chật vật như vậy được. Hắn cả giận nói:
– Ỷ lớn hiếp nhỏ, vô sỉ.
Hắn về phía thoáng nhìn về phía chỗ Lý Vân Tiêu ngồi, lộ ra vẻ khổ sở, còn mang theo vài phần ý tứ cầu cứu.
Ngoài cửa truyền đến tiếng hừ lạnh nặng nề, lên án mạnh mẽ nói:
– Bản tọa có lòng tốt thay ngươi giải phong ấn, không ngờ ngươi đả thương người của Lưu Ly Sơn Trang ta. Quả nhiên là lòng lang dạ sói. Còn dám nói bản tọa lấy lớn hiếp nhỏ, không biết tốt xấu, không biết hối cải.
Từ Thanh tức thiếu chút nữa thì phun ra máu, cả giận nói:
– Lão thất phu, lão còn có mặt mũi nói tới chuyện giải phong ấn sao? Lấy ta làm vật thí nghiệm. Nếu không phải vận khí ta tốt chạy trốn được, thiếu chút nữa bị ngươi giết chết. Bùi Minh Viễn, ta và ngươi coi như đã từng kết giao, không ngờ lại tuyệt tình tuyệt nghĩa như thế.
Từ phía ngoài cửa chính của quán rượu có một đám võ giả chậm rãi đi vào. Thần sắc mỗi người đều lạnh lùng. Mỗi người đều khoác một áo khoác có hình mãng xà. Hiển nhiên là một tông phái.
Người mở miệng nói chuyện lúc trước chính là một lão già đi đầu. Hắn giống như độc xà nhìn chằm chằm vào hai người Từ Thanh đang nằm trên mặt đất, lạnh lùng hừ một tiếng nói:
– Muốn giải phong ấn dĩ nhiên có mạo hiểm. Bản tọa cũng không phải là cường giả tuyệt thế, sao có thể nói giải là giải được. Lại nói tới vận khí. Vận khí của của tốt máy, đến đây cũng phải kết thúc. Đả thương đệ tử Lưu Ly Sơn Trang ta, cho dù là sư phụ của ngươi tới, hôm nay cũng không bảo vệ được ngươi.
Thân thể Từ Thanh và Cát Phi Bình đều chấn động, lộ vẻ sợ hãi. Cát Phi Bình vội vàng nói:
– Tiền bối bớt giận. Ta và Từ Thanh chẳng qua là đi cùng một chỗ mà thôi. Ta và hắn thật ra cũng không quen lắm. Mong rằng tiền bối tha cho ta một mạng.
Từ Thanh không ngừng kinh sợ. Nếu không phải bởi vì Cát Phi Bình đang bị thương, hắn cũng sẽ không động tới những người này. Mắt thấy bộ dạng Cát Phi Bình cầu xin được sống, hắn tức giận tới mức toàn thân run rẩy.
Lão già cười lạnh nói:
– Nếu đã đi cùng một chỗ, vậy cùng đi Tây Thiên không phải rất tốt sao?
Khí tức trên người hắn dần dần tăng lên. Khí tức Cửu Thiên Đế tản ra, thoáng cái đã chấn áp toàn mọi người bên trong tửu lâu. Mỗi người đều cảm thấy không gian giống như đông lại, không chỉ có di chuyển thân thể đặc biệt khó khăn, hơn nữa ngay cả hít thở đều có chút dồn dập.
Nạp Lan Chỉ Tuyền cả kinh nói:
– Lưu Ly Sơn Trang, Bùi Minh Viễn.
Người tới chính là Lưu Ly Sơn Trang. Bùi Minh Viễn cũng ở trong đó. Vốn bị Từ Thanh nói làm cho mặt đỏ, trốn ở trong đám người, Nạp Lan Chỉ Tuyền sau khi kinh ngạc kêu lên, lập tức phát hiện ra Lý Vân Tiêu. Sắc mặt hắn chợt đại biến, lạnh lùng nói:
– Phụ thân, đó là phong ấn do người này hạ.
Hắn chợt chỉ một ngón tay về phía Lý Vân Tiêu, trong mắt xuất hiện lửa giận ngút trời, thân thể cũng không tránh khỏi có chút run rẩy.
– A?
Lão già kia chính là phó trang chủ Lưu Ly Sơn Trang Bùi Cửu Sí. Đế khí trên người hắn vừa ngưng tự, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc, cau mày nói:
– Ngươi không nhớ nhầm chứ? Người này không phải chỉ là Vũ Tông ngũ tinh thôi sao?
Bùi Minh Viễn nghiến răng nghiến lợi nói:
– Hắn là giả heo ăn hổ. Ngay cả phụ thân hắn cũng có thể giấu diếm được. Trên người hắn nhất định có bảo vật áp chế tu vi.
Hắn lập tức lấy ra một khối ngọc bội, cả giận nói:
– Phụ thân ngươi xem, chính là hắn.
Bùi Cửu Sí thoáng nhìn về phía ngọc bội kia, hoàn toàn xác nhận được có khí tức mơ hồ chỉ về phía Lý Vân Tiêu. Sắc mặt nhất thời lạnh xuống, nói:
– Tiểu tử, ngươi chính là thành chủ của thành Viêm Võ – Lý Vân Tiêu sao?
Lý Vân Tiêu trực tiếp cảm thấy một khí tức đập vào mặt, trong nháy mắt liền tập trung lên người mình. Hắn hừ lạnh một tiếng, cầm chén rượu giả hoa đào uống một ngụm, thản nhiên nói:
– Thế nào, muốn xin chữ kí sao?
– Phụt.
Khương Nhược Băng đang lạnh lùng uống rượu, bị lời Lý Vân Tiêu nói làm phun ra một ngụm rượu ra ngoài, liên tục ho khan không dừng.